Ánh sáng vàng mềm mại như cát chảy phủ lên chiếc sườn xám màu mật ong, gương mặt Mạnh Uyển Tú đỏ như trái vải. Không phải vì thẹn, mà là vì giận. Nhưng dù giận đến đâu, cô vẫn không thoát khỏi bản tính dịu dàng, khiến người ta vừa thấy thương lại vừa thấy đáng yêu.
"Phó tiên sinh thương hoa tiếc ngọc với vũ nữ, sao lại đối xử tệ bạc với tôi như vậy?" Mạnh Uyển Tú ngẩng cao cằm, nét mặt kiên cường như cây lau, nhưng ánh mắt lại lấp lánh nước mắt. "Tôi trong sạch, chưa từng làm điều gì sai, chẳng có gì khiến anh phải thất vọng."
"Hôn ước với anh đâu phải tôi quỳ xuống xin, tôi cũng không phải loại người chiếm chỗ của người khác. Nếu anh muốn hủy hôn, cứ nói thẳng ra cũng được, sao phải dùng lời lạnh lùng, hành hạ tôi suốt nửa năm?"
Huống hồ hôm nay... Sáng sớm, cô đứng trước gương, mặc chiếc sườn xám Phó Hy Sách gửi đến. Những ngón tay trắng ngần vuốt phẳng lớp lụa, sợ có chút nhăn. Người trong gương vừa thẹn thùng, vừa hồi hộp, nhưng nhiều nhất vẫn là niềm vui… Cô tưởng rằng Phó Hy Sách cuối cùng cũng chấp nhận cô, ai ngờ lại là rơi vào vực thẳm không lối thoát.
Mạnh Uyển Tú nghẹn ngào, như sắp bật khóc, dáng vẻ đáng thương khiến cả vũ nữ bên cạnh cũng sững người. Cô sợ khóc trước mặt Phó Hy Sách lại bị anh chế giễu, liền cầm túi xách chạy ra ngoài.
Nhà họ Mạnh tuy không còn vinh hoa như xưa, nhưng cha mẹ vẫn không nỡ để con gái chịu uất ức như vậy. Cha cô tức giận đến đau tim, mắng Phó Hy Sách thậm tệ, đòi đến nhà họ Phó để hỏi cho ra lẽ.
Chính Mạnh Uyển Tú quỳ xuống van xin, nói hai nhà vốn thân thiết, bà nội nhà họ Phó thương cô như con gái, nếu làm căng thì chỉ khiến bà đau lòng hơn. Huống hồ thời thế đã đổi, người ta cổ vũ tình yêu tự do, Phó Hy Sách chẳng qua là không muốn làm lỡ dở cô... Cuối cùng, cô lại nhẹ nhàng nũng nịu, xin cha tìm cho cô một mối hôn sự tốt khác. Như vậy mới khiến cha cô nguôi giận, không làm lớn chuyện.
Chuyện này lan truyền khắp ngõ nhỏ, ai cũng nói Tứ ŧıểυ thư nhà họ Mạnh thật đáng thương. Mạnh Uyển Tú sợ cha mẹ buồn, cũng sợ bị người ta cười nhạo, ban ngày cố tỏ ra như không có chuyện gì. Chỉ đến đêm, nằm một mình, trong ánh sáng lờ mờ của bóng tối, gương mặt vừa đẹp vừa tàn nhẫn của Phó Hy Sách lại hiện lên. Cô hận bản thân sao không thể quên được, nắm chặt góc chăn, khóc suốt mấy đêm, mới dịu đi phần nào nỗi đau nhói tận tim.
Hôm ấy, trời đang nắng đẹp bỗng trở mặt, mưa đổ ào ào, gió rít từng cơn, những hạt mưa nặng trĩu đập vào mặt kính lạnh lẽo. Trong lúc rảnh rỗi đan khăn, cô cũng học thêm được vài chữ. Sinh ra trong gia đình nho học, tai nghe mắt thấy từ nhỏ, cô cũng biết chữ, nhưng không dùng được như đàn ông, chỉ để không bị gọi là mù chữ, tránh bị người ta cười nhạo.
Phó Hy Sách đúng là đồ khốn, chẳng thấy cái mù chữ nào đáng cười, lại cứ thích đem ra chế giễu cô.
Mạnh Uyển Tú lại nghĩ đến Phó Hy Sách, tức giận đến mức cầm kéo cắt nát cuộn len, không cam lòng mà cầm lấy quyển sách, ngồi dưới cửa kính, từng chữ từng chữ dò đọc. Những giọt rơi trên mặt giấy, chẳng biết là mưa hay là nước mắt.
Ngoài kia, Hà Duy Thành mặc áo vải thô, đang lần lượt chuyển từng chậu lan từ ngoài vào trong, sợ mưa làm hỏng những chiếc lá non xanh mướt. Mạnh Uyển Tú nhìn thấy qua cửa sổ, vội vàng cầm ô chạy ra, che lên đầu anh: "Anh họ, mưa lớn thế này, anh để đó đi, đừng để mình bị ướt."
"Không sao đâu, chỉ vài chậu thôi, để ngoài mưa cũng thấy tội," Hà Duy Thành đáp. Anh là họ hàng xa bên mẹ cô, không quá thân, nên cô gọi một tiếng "anh họ". Anh từ Vu Hồ lên Thượng Hải, được nhà họ Mạnh giúp đỡ mới có chỗ ở. Để báo đáp, anh luôn siêng năng, giúp gia đình làm những việc vặt.
"Tứ ŧıểυ thư, cô đừng ra đây, coi chừng bị cảm..." Hà Duy Thành thật thà chất phác. Anh chạy xe kéo kiếm sống ban ngày, hôm nay rảnh rỗi nên làm thêm việc bán hoa.
Mạnh Uyển Tú sợ anh bị ướt, giơ cao ô che cho anh. Cô không cao bằng Hà Duy Thành, bước chân cũng không nhanh bằng, đi tới đi lui mấy lượt chẳng che được bao nhiêu, ngược lại chính cô lại bị mưa rơi ướt cả vai. Hà Duy Thành thấy vậy, không dám tiếp tục, vội giục cô tránh mưa dưới mái hiên: "Tứ ŧıểυ thư, tôi quen nắng gió rồi, không sao đâu. Cô..."