Thành Phố Nổi Loạn

Chương 19: Hương Phi Lan (phần 19)

Trước Sau

break

Mạnh Uyển Tú thả lỏng thần kinh căng thẳng, vừa buông ra thì đầu óc trắng xóa, chỉ nhớ rõ những lời Phó Hy Sách nói trước khi hôn mê.

Một lúc sau, cô lại hỏi: “Hạ Duy Thành, người này… các anh biết không?”

“Đã điều tra qua, Phó tiên sinh nghi ngờ hắn là đặc vụ từ lâu, nhưng không có bằng chứng.”

“Ai đã phái đặc vụ đến giết Phó tiên sinh?”

Người kia mỉm cười mơ hồ: “Nói không rõ được, người muốn giết tiên sinh quá nhiều.”

“Vì sao? Anh ấy chỉ làm ăn thôi mà.”

“Cũng phải xem làm ăn gì. Tứ ŧıểυ thư, tiên sinh đang chuẩn bị cho miền Nam cái này…”

Hắn giơ ngón cái và ngón trỏ ra, Mạnh Uyển Tú mất vài giây mới hiểu đó là ám chỉ súng. Cô run lên một cái, không dám hỏi thêm.

“Chuyện này vốn không nên nói, nhưng tiên sinh muốn cưới tứ ŧıểυ thư, nói cho cô biết cũng không hại gì. Để cô sớm có chuẩn bị.”

Cô có thể chuẩn bị gì đây? Nghe tiếng súng đã sợ, thấy máu cũng sợ, dù có chuẩn bị kỹ đến đâu, vẫn là sợ.

Hôm đó trời u ám như một bức tường từ trên trời đổ xuống, phủ lớp vữa xám xịt, như sắp đè nát tất cả. Trong tầng mây dày đặc, tia chớp lóe lên, chỉ hai ba giây sau, tiếng sấm vang rền như rung chuyển cả căn hộ. Mạnh Uyển Tú trốn trong tủ, ôm chặt tai, co rúm người lại. Cô chưa từng biết mình lại sợ tiếng động đến thế. Mỗi lần tia chớp lóe qua khe cửa, vai cô lại run lên, tiếng sấm vang lên thì càng run dữ dội hơn.

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa tủ bị kéo mở, làn gió nhẹ thổi mát giọt lệ trên mặt cô. Bên ngoài mưa gió ào ạt, tiếng mưa nghe rõ ràng.

“Mạnh Tứ…”

Cô ngẩng đầu, thấy Phó Hy Sách như ngọn núi cao đứng giữa ánh sáng và bóng tối, ánh mắt sáng rõ, mang theo kinh ngạc. Anh dường như nhanh chóng đoán ra lý do cô trốn ở đây, kinh ngạc chuyển thành đau xót.

Anh đưa tay ra, giọng khàn khàn: “Lại đây, đến bên tôi.”

Cô rụt người lại, không muốn bước tới.

Anh không tiến thêm, cổ họng khẽ chuyển động, rồi từ từ buông tay xuống: “Tôi sẽ cho người đưa em về Mai Tuyền.”

Lại một tia chớp trắng lóa xé ngang bầu trời. Mạnh Uyển Tú lập tức nín thở, bất ngờ lao vào lòng Phó Hy Sách, anh theo phản xạ ôm chặt lấy thân thể cô. Trong tiếng sấm vang dội tiếp theo, Mạnh Uyển Tú càng siết chặt cánh tay anh, răng va vào nhau vì run rẩy, cuối cùng bật khóc nức nở.

“Hy Sách, tiếng động lớn quá… tiếng sấm to quá… em nghe như có người đang bắn súng…”

Anh hôn loạn lên tóc cô: “Đừng sợ, đừng sợ.”

Phó Hy Sách bế Mạnh Uyển Tú đến ghế sofa, quấn cho cô một lớp chăn. Cô vẫn sợ, nắm chặt cà vạt của anh không buông, nước mắt lưng tròng.

Phó Hy Sách nói: “Anh đàn piano cho em nghe nhé?”

Trong phòng khách có đặt một cây đàn piano đen bóng, Phó Hy Sách mở nắp đàn, lưng thẳng tắp, dáng vẻ lạnh lùng cứng cỏi. Vì lâu không chơi, tay hơi cứng, sau khi thử vài nốt, những ngón tay thon dài bắt đầu như múa trên phím đàn trắng đen, âm nhạc tuôn ra từ kẽ tay anh. Mạnh Uyển Tú nằm trên sofa, nhớ lại từ rất lâu trước đây, tại phủ Phó, chàng trai trẻ Phó Hy Sách cũng từng đàn Chopin cho cô nghe.

Cô hỏi tên bản nhạc, Phó Hy Sách nói là “Romantic”. Mạnh Uyển Tú không hiểu, Phó Hy Sách liền cười, khiến mặt cô đỏ lên, mặt anh cũng đỏ.

Cô mơ màng thiếp đi, tiếng đàn cũng dần ngừng lại.

Phó Hy Sách ôm lấy Mạnh Uyển Tú, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hơi thở nóng bỏng và nặng nề. Cô như nửa tỉnh nửa mê, khẽ rên đáp lại. Nóng bỏng, mãnh liệt, cả hai cùng thiêu đốt nhau.

Mạnh Uyển Tú thấy mồ hôi trên má anh, gương mặt anh tuấn ấy chìm trong bóng tối, đôi mắt vẫn sáng rực. Mồ hôi chảy xuống ngực cô, rồi nhanh chóng bị Phó Hy Sách liếʍ đi. Cô trong cơn choáng váng của cao trào, nửa tỉnh nửa mê, chỉ biết dựa vào lồng ngực anh để tìm hơi ấm.

Anh đang suy nghĩ, ngón tay xoắn lấy tóc cô, khiến da đầu cô ngứa ngáy. Phó Hy Sách nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi gió mưa đang cuồng loạn, chỉ có nơi này là yên tĩnh.

Người ta vẫn nói khu tô giới phồn vinh, thái bình, nhưng thời thế như vậy thì bình yên được bao lâu? Chiến tranh như sắp bùng lên, muốn làm dân thường cũng chẳng được yên ổn, ngay cả cầu một chút an lành cũng thật khó. Nhưng may mắn thay, may mắn là vẫn còn Mạnh Tứ. Dù gió mưa bão tố, chỉ cần có cô bên cạnh, anh đã thấy bình yên.

Trong phòng, máy hát bắt đầu vang lên, kim đĩa xoay tròn, âm nhạc dịu dàng tuôn chảy. Bài hát vang lên: “Mây trôi tan, trăng sáng soi người đến.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc