Đường Niệm Niệm nhếch miệng, bà cụ chỉ ngoài miệng thì nói dễ nghe, khi còn bé cô đã chịu không ít đòn roi từ bà cụ.
Hơn nữa tạm thời cô không muốn sinh con, ít nhất phải chờ học xong đại học.
Đường Niệm Niệm rửa mặt xong, đổi áo bông màu đỏ của bà cụ Đường tự mình làm. Tập tục bên Đường Thôn vào hôm kết hôn các cô dâu đều phải mặc áo bông màu đỏ, ngụ ý cuộc sống sau cưới sẽ phát đạt, hạnh phúc mỹ mãn.
Cô trang điểm đơn giản, cô chỉ vẽ lông mày cộng thêm son môi đã đủ xinh đẹp động lòng người.
"Chú rể tới đón cô dâu!"
"Sớm sinh quý tử!"
"Bách niên hảo hợp!"
"Lấy kẹo mừng ra!"
Một đám trẻ con đi theo đằng sau Thẩm Kiêu, kêu lên vui vẻ, nhóm người Đường Kiến Thụ và Đường Kiến Quốc cầm một túi kẹo mừng, phát kẹo mừng trên cả quãng đường đi, túi mỗi một đứa bé đều căng phồng.
Thẩm Kiêu mặc quân trang, anh tuấn như tùng bách, trên khuôn mặt lạnh lùng từ trước đến nay hôm nay trông rất tươi vui. Khí chất lẫm liệt trên người đã suy yếu, tỏa ra sự đặc biệt bình dị, gần gũi.
Các thôn dân trước kia không dám nói chuyện với anh, hôm nay đã dám nói giỡn với anh, thậm chí còn có người dám nói chuyện cười tiếu lâm, Thẩm Kiêu vẫn dùng vẻ mặt tươi cười nghe, trong lòng còn đặc biệt chờ mong buổi tối.
Các khách khứa tham dự bữa tiệc rượu giữa trưa này đều là người trong thôn, mỗi nhà đều cử đại diện đến ăn cỗ, còn có không ít người chủ động đi làm mấy việc vặt, như rửa rau, thái thịt, chia thức ăn, truyền đồ ăn, nhóm lửa các loại, chỉ riêng làm việc lặt vặt đã có hai mươi người.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đi mời rượu từng bàn, không ai dám làm loạn. Dù sao uy danh của hai người khá vang dội, không ai dám đi sờ đầu của hổ dữ.
Dựa theo phong tục hiện tại, tiệc rượu bình thường là tám món ăn, nhà họ Đường thì sắp xếp mười hai món ăn, bốn món rau trộn, tám món ăn nóng, gà vịt thịt cá đều lên đủ, đồ ăn ăn không hết thì để các khách khứa mang về nhà ăn, ban đêm làm đồ ăn mới.
Vì lần tiệc rượu này, bà cụ Đường đã nuôi hai con heo, làm thịt cả thảy hai con chính là vì hôm nay, nhất định phải mở một bữa rền rang, có thể diện để gả con bé Niệm đi.
Buổi tối tiệc rượu càng thêm náo nhiệt, mở bốn mươi bàn, ngoại trừ người trong thôn, còn có tân khách bên ngoài thôn, ngay cả cán bộ công xã cũng đến uống rượu, còn có xưởng trưởng Tiền, xưởng trưởng Vũ, Ngụy Chương Trình, cậu Chương và Chương Nhạc Vi cũng tới, thậm chí người đứng đầu trong huyện là Hùng Sở Sở, mặc dù không đích thân tới, nhưng tiền mừng có bảo tài xế đưa tới.
Nhóm xưởng trưởng Tiền thì lái xe tới, hiệu quả và lợi ích của nhà máy càng ngày càng tốt, bảo vật trấn nhà máy của bọn họ cũng đã bỏ cũ lấy mới, đổi chiếc xe mới, cửa thôn đỗ mấy chiếc xe hơi nhỏ, người Đường Thôn đã tập mãi thành quen, nhưng người bên ngoài thôn lại âm thầm bội phục, càng thêm không dám khinh thường Đường Thôn nữa.
Bữa tiệc cưới này kéo dài đến ban đêm, chủ và khách đều vui vẻ, các tân khách đã giải tán, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm cũng tiến vào phòng cưới, thật ra chính là phòng của Đường Niệm Niệm. Chiếc chăn đổi thành chăn màu đỏ tươi tưng bừng, trên cửa sổ thủy tinh và cửa ra vào cũng được dán chữ Hỉ đỏ rực, cực kỳ vui mừng.
Tối hôm đó không làm gì ả, Thẩm Kiêu cũng muốn làm chút gì đó, nhưng Đường Niệm Niệm đạp một đạp đạp sang một bên, cô đã sắp mệt chết, nhất định phải ngủ bù.
Thẩm Kiêu tràn trề hứng khởi không chỗ xả, bèn tiến vào không gian làm việc.
Sau khi bọn họ ngủ với nhau, ngoại trừ mở rộng không gian ra, còn có chỗ tốt chính là Thẩm Kiêu có thể đồng hưởng không gian, dù là anh ở bên ngoài cũng có thể tiến vào không gian tùy thích, gặp mặt với Đường Niệm Niệm trong không gian. Đồ vật bên trong không gian anh cũng có thể lấy ra mọi lúc mọi nơi, đương nhiên, anh cũng có thể bỏ đồ bên ngoài vào không gian, chức năng mới này khiến bọn họ đều rất hài lòng, thế này Đường Niệm Niệm đã không cần đến nước láng giềng thu gom phỉ thúy nữa, chờ sau này Thẩm Kiêu lại qua đó chấp hành nhiệm vụ, bất cứ lúc nào cũng có thể thu gom phỉ thúy vào không gian.
Ngày hôm sau, Phó Thanh Hàn đã về Thượng Hải làm việc, một nửa tài sản nhà họ Phó, ông ấy xem như lễ vật tân hôn đưa cho bọn họ, còn không cho bọn họ từ chối, Đường Niệm Niệm đành phải nhận trước, về sau lại nghĩ biện pháp trả lại vậy.
Có điều trong khoảng thời gian này cô đã tặng không ít cà phê, cây cà phê bên trong không gian đã kết quả, phẩm chất hạt cà phê tương đương loại tốt, hơn nữa còn có tác dụng điều trị đối với thân thể, từ khi Phó Thanh Hàn uống cà phê Đường Niệm Niệm tặng thì đã không uống được cà phê khác, mỗi ngày phải uống mấy ly, càng uống càng có tinh thần.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu nán lại ở Đường Thôn ba ngày thì nhận được điện thoại của đại biểu Liêu. Đại biểu Liên bảo bọn họ chuẩn bị một chút, đến Hồng Kông chấp hành nhiệm vụ.
"Hai người qua bên đó để làm phần tử đầu cơ trục lợi nhập hàng, không phải rất bất đắc dĩ thì hai người không thể liên hệ người bên kia của chúng ta. Có điều hai người yên tâm, người chúng ta sẽ ở núp trong tối bảo vệ!"
"Tại Hồng Kông có thể làm việc tự chủ không?" Đường Niệm Niệm hỏi.
Cô không muốn đã ra bên ngoài còn phải chịu sắp xếp của bên trên, bó tay bó chân, chán chết mất.
"Điều kiện tiên quyết không trái với nguyên tắc quốc gia, có thể linh hoạt làm việc." Đại biểu Liêu nói rất không rõ ràng, ông ấy suy nghĩ, lại bổ sung: "Tốt nhất đừng gây nên chú ý quá lớn.”
"Yên tâm, tôi làm việc rất thận trọng!"
Đường Niệm Niệm cam đoan, chuyện không nắm chắc xưa nay cô không làm.
Nhưng đại biểu Liêu không quá tin tưởng, dù sao cô gái này chỉ một chiêu đã g iết chết nhân vật hung ác Tạ Văn Lâm, nhưng có Thẩm Kiêu có kinh nghiệm phong phú ở đó, hẳn là có thể quản thúc Tiểu Đường nhỉ?
Ngày mai sẽ phải xuất phát, vẫn có thể ở lại Đường Thôn một đêm, Đường Niệm Niệm không nói với trong nhà là đi Hồng Kông, chỉ nói phải đến phương Nam làm việc, phải đi mấy tháng.
"Thời gian nghỉ kết hôn còn chưa nghỉ xong, lại phải đi công tác, lãnh đạo của các con cũng thật là, chỉ biết tóm bọn con đi làm việc.
Bà cụ Đường nhỏ giọng càu nhàu, trong lòng rất không nỡ, về sau thời gian cháu gái ở nhà, sẽ chỉ càng ngày càng ít.