Đường Trường Phong không nhịn được muốn chia sẻ tin tốt với anh cả, nhưng anh ấy nhớ tới nhà nghỉ người đông hỗn tạp, nếu để người ta biết em gái có cha mẹ ruột ở Hương Giang, sợ là sẽ có phiền phức.
Bây giờ nội địa tra rất nghiêm quan hệ hải ngoại, họ thì không sao, nhưng em gái sẽ gặp phiền phức.
Đường Trường Phong xưa nay không thích động não, lúc này nghĩ được rất nhiều, không kêu oang oang nữa mà nhỏ tiếng nói tin tốt này bên tai Đường Trường Xuyên.
Nét mặt Đường Trường Xuyên trở nên kích động, ánh mắt nhìn thẳng Đường Niệm Niệm, môi hơi run lên, trong mắt ngấn lệ.
Quả nhiên là em gái.
Còn xinh đẹp hơn lúc nhỏ nữa.
“Trường Phong, mời bạn mới của em tới phòng chúng ta chơi, giới thiệu cho cha mẹ biết.”
Đường Trường Xuyên cố nén kích động, ngữ khí rất bình tĩnh, nghe kỹ mới có thể nghe ra giọng nói của anh ấy đang run lên.
“Tôi cũng đang muốn tới thăm bác trai bác gái.”
Đường Niệm Niệm mỉm cười, đi theo anh em Đường Trường Xuyên đến phòng của họ.
“Đợi một chút!”
Triệu Phương Hoa lên tiếng gọi họ lại, mắt hơi ẩm ướt, bà ấy càng nhìn Đường Trường Xuyên càng cảm thấy giống con trai, không nhịn được muốn hỏi thử.
“Thưa bà, có chuyện gì sao?”
Đường Trường Xuyên dừng lại, lúc này mới chú ý tới Triệu Phương Hoa, và nhìn rõ gương mặt của bà ấy, nét mặt không khỏi thay đổi.
Người phụ nữ gương mặt quý phái này rất giống người phụ nữ trên tấm ảnh cha anh ấy cất giữ, người phụ nữ đó rất trẻ, mặc sườn xám, đeo dây chuyền ngọc trai, vô cùng xinh đẹp, trong lòng còn đang bồng một đứa trẻ.
Cha không nói người phụ nữ này là ai nhưng Đường Trường Xuyên đoán có lẽ là bà nội của anh ấy.
Ngay từ nhỏ anh ấy đã biết cha là con vợ lẽ của nhà họ Đường, không phải do bà sinh, cho nên sau khi ông nội qua đời, bà lớn không dẫn gia đình họ ra nước ngoài mà để lại Thượng Hải.
Nhưng chưa chưa từng nói nguyên nhân bà nội rời khỏi nhà họ Đường, Đường Trường Xuyên từng hỏi một lần, cha không nói gì, chỉ bảo anh ấy sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa.
Đường Trường Xuyên càng nhìn Triệu Phương Hoa càng cảm thấy giống bà nội anh, nhưng lại không dám xác nhận.
“Xin hỏi cha cậu tên gì?” Triệu Phương Hoa dùng tiếng Thượng Hải.
“Cha Đường Cảnh Lâm.”
Đường Cảnh Xuyên cung kính trả lời, trong lòng anh ấy đã nắm chắc bảy tám phần rồi.
Biết nói tiếng Thượng Hải, còn có vẻ ngoài giống như vậy, tuổi cũng khớp, nếu không ngoài ý muốn thì chính là bà nội anh ấy rồi.
Chuyến đi đến lục địa lần này, cuối cùng gia đình họ cũng đoàn viên.
Cơ thể Triệu Phương Hoa lảo đảo, nét mặt vui mừng nhưng lại có chút hổ thẹn, mắt ngấn lệ, lúc thì nhìn Đường Trường Xuyên, lại nhìn Đường Trường Phong, còn nhìn Đường Niệm Niệm.
Đều là cháu trai cháu gái của bà ấy!
Quả nhiên là máu mủ tình thân, bà ấy lần đầu tiên nhìn thấy ba đứa trẻ này liền cảm thấy cực kỳ thân thiết, ông trời đã âm thầm chỉ điểm cho bà ấy.
“Tôi…tôi là…”
Giọng nói của Triệu Phương Hoa run lên, rất muốn nói cho họ biết mình là bà nội, nhưng lời tới bên miệng lại không thốt ra được, bà ấy chưa từng nuôi dạy con trai, càng chưa từng bồng cháu, có tư cách gì nhận họ?
“Trường Xuyên, con đứng đây làm gì? Trường Phòng về chưa?”
Đường Cảnh Xuyên đi ra, nhìn thấy con trai lớn đứng trên hành lang, giống như đang nói chuyện với ai đó.
Ông ấy vừa nói vừa tới gần, ánh sáng ở hành lang hơi tối, ông ấy không nhìn rõ Triệu Phương Hoa, cũng không nhìn rõ Đường Niệm Niệm, chỉ cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực, khiến ông ấy không thể làm lơ.
“Cảnh Lâm!”
Triệu Phương Hoa run rẩy gọi, nửa người tựa lên người chị Thúy, quá đỗi kích động, cơ thể của bà ấy không chịu nổi.
“Tiểu thư, chị không thể kích động!”
Chị Thúy đỡ bà ấy, ngữ khí sốt ruột.
Bây giờ Đường Niệm Niệm mơ hồ nhận qua mối quan hệ rối loạn này, bà cụ thời thượng xinh đẹp đó không ngoài ý muốn có lẽ là bà nội ruột của cô.
Hơn nữa sức khỏe của bà cô không tốt lắm, giống như bị bệnh nặng.
Cuối cùng Đường Cảnh Lâm cũng nhìn thấy Triệu Phương Hoa, sắc mặt thay đổi, quay người muốn đi.
“Cảnh Lâm, mẹ là mẹ con!”
Triệu Phương Hoa bật khóc kêu lên, bà ấy không ngờ phản ứng đầu tiên khi con trai nhìn thấy mình lại là quay người.
“Thưa bà, xin đừng nói năng hàm hồ, mẹ tôi đã lâm bệnh qua đời rồi.”
Sắc mặt Đường Cảnh Lâm khó coi, xoay người đi, tuy nói chuyện rất khó nghe nhưng ông ấy lại không dám nhìn thẳng Triệu Phương Hoa.
Ông ấy sợ nhìn thêm một chút sẽ mềm lòng.
Những năm nay, không lúc nào ông ấy không nhớ mẹ, lúc nhỏ cha nói với ông ấy, mẹ khao khát tự do, vứt bỏ ông ấy, ra nước ngoài sống cuộc sống tự do tự tại, ông ấy hận mẹ.
Tự do quan trọng như thế sao?
Quan trọng tới mức phải bỏ chồng bỏ con?
Triệu Phương Hoa dựa vào chị Thúy đau lòng khóc nấc, bà ấy từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng gặp mặt con trai, chỉ không ngờ, con trai lại không nhận bà ấy.
Đều là tội nghiệt của bà ấy, không trách con trai.
“Vào phòng nói đi!”
Đường Niệm Niệm lên tiếng, trên hành lang không ít người ló đầu nhìn ra, không tiện nói chuyện.
“Đúng đúng đúng, vào phòng rồi nói.”
Đường Trường Phong vội phụ họa, anh ấy có ấn tượng rất tốt với Triệu Phương Hoa, nếu có thể làm bà nội anh ấy, anh ấy vẫn rất vui.
Nhưng chuyện này anh ấy không thể quyết được, phải được cha đồng ý mới được.
Hơn nữa xem ra dường như cha có oán khí với bà nội, không muốn nhận bà nội.