Lúc Thẩm Chí Viễn nhận được tin Thẩm Bằng đã chết là vào hôm sau.
Nông dân chăn dê phát hiện ra thi thể của Thẩm Bằng, sau đó báo án.
Thẩm Chí Viễn vô cùng vui vẻ, dù ông ta là người chủ nghĩa duy vật nhưng lại cảm thấy chắc chắn ông trời đã ra tay từ trong bóng tối, nếu không ông ta còn chưa ra tay, ba đứa con hoang kia đã lần lượt chết hết rồi?
Mới có nửa tháng đã chết hết sạch, đúng là hả giận!
Thẩm Chí Viễn muốn đi tìm Thẩm Kiêu, ba đứa con hoang kia đều đã chết hết, Phó Bạch Lan cũng bị ông ta đưa tới nông trường chịu khổ, ông ta đã trút giận thay cho Thẩm Kiêu, Tiểu Kiêu chắc sẽ không oán giận ông ta nữa đâu nhỉ?
Ông ta còn kêu thím Trương dọn phòng cho Thẩm Kiêu, phòng của Thẩm Bằng và Thẩm Ưng đã được sửa lại, sau này trong nhà chỉ có ông ta và Tiểu Kiêu ở, về phần con bé nông thôn kia, ông vẫn muốn phản đối.
Nhưng Tiểu Kiêu là con trai duy nhất của ông ta, gia thế cũng không thấp, nhất định phải tìm người vợ môn đăng hộ đối, con bé nông thôn đó không xứng với nó!
Thẩm Chí Viễn cẩn thận chuẩn bị xong, đang định tới nhà nghỉ đưa Thẩm Kiêu về nhà, nhưng ông ta còn chưa kịp khởi hành đã có hai người đứng ở cửa với nét mặt nghiêm túc, họ lấy giấy tờ của mình ra, là người của ngành kiểm tra kỷ luật mà các cán bộ sợ nhất.
“Đồng chí Thẩm Chí Viễn, theo chúng tôi đi một chuyến!”
“Xin hỏi tôi đã phạm pháp gì? Tôi xưa nay cẩn thận, cần cù chăm chỉ, tại sao lại muốn dẫn tôi đi?” Thẩm Chí Viễn luống cuống.
“Vợ trước của ông Phó Bạch Lan đã dùng danh nghĩa của ông để thu mười mấy vạn hối lộ, đây là sổ sách của cô ta, xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi!”
Nhân viên công tác lấy sổ sách của Phó Bạch Lan ra, đúng là sổ sách mà Thẩm Kiêu đã tự mình đưa trước đó, còn tiện thể từ thân với Thẩm Chí Viễn.
Sắc mặt của Thẩm Chí Viễn trắng toát, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, thật ra những việc Phó Bạch Lan làm, đa số ông ta đều biết hết, nhưng ông ta vẫn mở một mắt nhắm một mắt, dù sao thu nhập trong nhà đúng là đã được cải thiện.
Hơn nữa ông ta cũng không ngờ Phó Bạch Lan lại to gan như vậy, thu tới mười mấy vạn, con khốn kia thật đáng chết!
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết, tôi và Phó Bạch Lan đã ly hôn, những việc này đều do cô ta làm, một đồng tiền tôi cũng không thấy, đồng chí, những điều tôi nói đều là thật, tôi thật sự bị oan mà…”
Thẩm Chí Viễn nôn nóng giải thích, ông ta còn trẻ, tương lai rộng mở, tuyệt đối không thể có chút vết đen nào.
“Phó Bạch Lan chỉ phụ trách lấy tiền, mọi chuyện đều là ông làm, Thẩm Chí Viễn, ông chỉ biết nói mấy câu chối bỏ thôi à? Hơn nữa trong lòng ông cũng biết rõ tiền lương mỗi tháng của mình, sinh hoạt của nhà ông cao hơn rất nhiều so với tiền lương của ông, trong lòng ông không tính toán ra được sao?”
Nhân viên công tác trào phúng nhìn ông ta, đã nhìn rõ ông ta đang giả vờ hồ đồ, sao có thể không biết được chứ?
Cuối cùng Thẩm Chí Viễn cũng bị mang đi, thứ chờ đợi ông ta chính là sự phán xét của pháp luật.
Thím Trương đuổi theo, nhìn thấy bóng lưng chật vật của Thẩm Chí Viễn, sau đó nhìn về phía nhà họ Thẩm trống rỗng, lẩm bẩm nói: “Phải tìm nhà mới rồi, hầy!”
Bà ấy còn định ở nhà họ Thẩm kiếm đủ tiền trợ cấp dưỡng lão đây, thật xúi quẩy!
Những chuyện của nhà họ Thẩm, hôm sau Đường Niệm Niệm đã biết, cô và Thẩm Kiêu về nhà họ Thẩm, nhà này là của Thẩm Chí Viễn, Thẩm Kiêu là con trai ruột của ông ta, dù đã từ thân nhưng quay về vẫn là chuyện đương nhiên.
“Tiểu Kiêu, cuối cùng cháu cũng quay về, trong nhà xảy ra chuyện lớn, Thẩm Bằng, Thẩm Ly, Thẩm Ưng, bọn họ đều đã chết, cha cháu cũng bị bắt đi, cháu… Phó Bạch Lan kia đã bị mang tới nông trường, thím còn định về nhà đây, cháu quay về là tốt rồi, chìa khóa đưa cho cháu, thím đi đây!”
Thím Trương nói vài ba câu đã kể xong những chuyện gần đây của nhà họ Thẩm, bà ấy thở dài một hơi, thật ra bà ấy còn muốn nói, có phải nhà họ Thẩm đã đụng phải tà ma gì không, bằng không chỉ ngắn ngủi nửa tháng, đã cửa nát nhà tan rồi?
Phi phi phi, còn Thẩm Kiêu ở đây mà, đại cát đại lợi!
Thím Trương muốn đưa chìa khóa cho Thẩm Kiêu, bà ấy định về nhà ở một quãng thời gian.
“Sau khi về nhà thím có quay về Bắc Kinh không?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Về chứ, có lẽ vẫn sẽ làm nghề cũ, kiếm tiền dưỡng lão.” Thím Trương cười nói.
Bà ấy không biết làm gì cả, chỉ biết làm bảo mẫu, bà ấy cũng không quen ở nhà, dù sao đã sống ở Bắc Kinh được mười mấy năm.
“Vậy thím có muốn đến Thượng Hải với chúng cháu không? Thẩm Kiêu nói bình thường thím hay chăm sóc anh ấy, thím nấu cơm cũng ngon nữa.” Đường Niệm Niệm cười hỏi.
Cô cũng có ấn tượng tạm được với thím Trương, Thẩm Kiêu ở trong nhà không được đối xử tốt, anh em Thẩm Bằng thường xuyên bắt nạt anh, Thẩm Chí Viễn còn thường xuyên phạt anh không cho ăn cơm, thím Trương đều trộm đưa cơm cho Thẩm Kiêu, coi như là sự ấm áp hiếm có dành cho Thẩm Kiêu trong nhà đó.
Sắc mặt thím Trương thay đổi, lập tức chuyển sang vui mừng, không chắc chắn hỏi lại: “Các cháu thật muốn thím làm sao?”
Thẩm Chí Viễn phạt anh đứng im trong sân mấy tiếng, đêm dài bụng anh phát ra tiếng đói bụng, đám Thẩm Chí Viễn và Phó Bạch Lan đều đã ngủ, mặc kệ sống chết của anh, thím Trương lại bưng một bát mì trứng gà lớn, để anh ăn hết, còn dạy anh đừng có bướng bỉnh.
“Cháu thằng nhóc ngốc này, cháu cứng đầu với cha cháu làm gì? Bọn họ đã ngủ hết rồi, cháu đứng hay không bọn họ cũng đâu có nhìn thấy? Nghe lời, trở về phòng đi, sáng mai cháu lại dậy sớm một chút rồi đứng vào lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sau khi được thím Trương chỉ bảo, hai mạch Nhâm Đốc của Thẩm Kiêu giống như được đả thông, sau lần đó, mỗi khi Thẩm Chí Viễn phạt anh, anh sẽ không phản bác lại, ngoan ngoãn phạt đứng ở bên ngoài, đến khi đám Thẩm Chí Viễn ngủ thì anh cũng về phòng ngủ, trước khi ngủ tất nhiên sẽ ăn một chén mì trứng gà lớn do thím Trương nấu.
Sáng hôm sau, trước khi đám Thẩm Chí Viễn đến, Thẩm Kiêu sẽ đi vào trong viện đứng, vì để biểu hiện càng thêm chân thực, anh còn vẩy chút nước trên đầu, giống như bị ướt vì mấy hạt sương.
Thím Trương cũng làm chứng thay anh, nói anh đứng cả một bên, Thẩm Chí Viễn hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào.
Trong tuổi thơ của Thẩm Kiêu ở Bắc Kinh, ngoại trừ cậu ra thì thím Trương là người đối xử với anh tốt nhất.