Hiệu trưởng độ ngoài năm mươi, hơi gầy và lùn, đeo mắt kính, cùng lắm chỉ được một mét sáu lắm, thậm chí còn lùn hơn, bởi vì Đường Niệm Niệm có thể thấy được đỉnh đầu của ông ấy.
“Anh rể, chính là cô học sinh này, hai lần tới gây chuyện rồi, quá kiêu ngạo!”
Bên cạnh hiệu trưởng là một người phụ nữ béo, chính là dì múc cơm ở nhà ăn có bệnh ‘Parkinson’, tên là Dương Bái Bì, vừa rồi bà ta đã nhận ra Đường Niệm Niệm trong nhà ăn nên lập tức chạy tới méc với anh rể là hiệu trưởng.
“Trò học lớp nào? Chủ nhiệm lớp là ai?”
Hiệu trưởng nghiêm khắc nhìn Đường Niệm Niệm, còn tưởng cô là học sinh trong trường.
Các bạn học khác vô thức rụt cổ, lặng lẽ lùi về sau vài bước, không muốn bị hiệu trưởng nhắm tới.
“Tôi đến từ nhà máy Tiền Tiến!”
Đường Niệm Niệm lấy ra thẻ làm việc tại nhà máy Tiền Tiến, bên trên ghi là nhân tài đặc biệt, thẻ làm việc này vẫn khá kh ủng bố.
Hiệu trưởng cầm lấy xem, vẻ mặt trở nên thận trọng, có thể là nhân tài đặc biệt, chắc chắn lai lịch không nhỏ.
“Nếu như ông không tin, có thể gọi điện cho xưởng trưởng Tiền, số điện thoại là...”
Đường Niệm Niệm đọc ra số điện thoại văn phòng xưởng trưởng Tiền, còn nói thêm: “Cả cục trưởng của cơ quan công an và đội trưởng Ngụy, xưởng trưởng Vũ của nhà máy Hồng Tinh, ai cũng có thể chứng minh thân phận của tôi, số điện thoại của họ lần lượt là...”
Cô lại đọc ra một dãy số điện thoại, động thái này đã khiến hiệu trưởng bị dọa sợ, ánh mắt nhìn về phía Đường Niệm Niệm cũng trở nên cung kính hơn.
Có thể quen biết nhiều nhân vật có uy tiếng như vậy trong Chư Thành, cô gái xinh đẹp này chắc chắn không đơn giản.
Hiệu trưởng hung hăng trừng mắt nhìn cô em vợ đứng bên cạnh, khẽ quát lên: “Không quay về làm à?”
“Anh rể, cô ta…”
Người phụ nữ mập vẫn không phục, chỉ vào Đường Niệm Niệm, hy vọng anh rể có thể giúp bà ta hả giận.
“Anh rể cái gì? Ở chỗ làm phải gọi tôi là hiệu trưởng, không có phép tắc gì cả, trừ tiền thưởng tháng này!”
Hiệu trưởng ngắt lời em vợ, sợ cô em vợ ngu ngốc này lại nói ra mấy lời không đúng lúc, ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ta.
Lúc này người phụ nữ mập mới phản ứng lại, hậm hực trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm, sau đó ngoan ngoãn quay về làm.
“Xin hỏi cô họ gì?” Hiệu trưởng khách khí hỏi.
“Khách sáo quá, tôi họ Đường, gọi tôi Tiểu Đường là được.”
“Đồng chí Đường, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”
Hiệu trưởng tất nhiên không dám gọi Tiểu Đường, chỉ khách sáo gọi đồng chí Đường.
Đường Niệm Niệm nói rõ chi tiết chuyện của Trương Ngọc Mai, sau đó còn kéo Trương Ngọc Mai ra, lớn tiếng nói: “Chỉ vì chút suy nghĩ đố kỵ, Trương Ngọc Mai này đã dùng cách ác độc như vậy để hại em gái tôi, cũng may nhờ lãnh đạo Cát Vĩ Hội thấu tình đạt lý, tôi cũng quen biết với một số lãnh đạo nên nhân cơ hội đi khiếu nại thay cho em gái, nếu không thì không biết em gái tôi sẽ có hậu quả gì nữa!”
Nét mặt hiệu trưởng trở nên nghiêm túc, sự kiện Cát Vĩ Hội kia ông ta cũng biết.
Vốn dĩ chuyện đã quá đáng rồi, không ngờ còn có khúc sau, đã vậy còn liên quan tới học sinh trong trường, gia đình của người bị hại còn có lai lịch không nhỏ.
Ông ta suy nghĩ không lâu đã đưa ra quyết định.
“Đồng chí Đường, là do tôi không biết cách quản lý, trước hết tôi xin nói lời xin lỗi.”
Thái độ của hiệu trưởng rất tốt, thậm chí có chút ăn nói khép nép, tròng mắt của các bạn học sinh đang vây xem đều muốn rớt hết xuống đất, người đang nịnh nọt trước mặt bọn họ chính là ngài hiệu trưởng luôn vênh váo đắc ý với người dưới quyền đó ư?
Đường Niệm Niệm thấy chuyển biến tốt thì lui lại, nói: “Hiệu trưởng trăm công nghìn việc, nhất định không thể chú ý hết được tất cả mọi chuyện, có một hai con cá lọt lưới cũng rất bình thường.”
Hiệu trưởng nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn về phía Trương Ngọc Mai, nói: “Bạn học Trương Ngọc Mai này phẩm hạnh không đứng đắn, lòng dạ ác độc, trường học nhất định không giữ lại loại người như này, tôi sẽ ra thông báo khai trừ sau, trong vòng ba ngày sẽ để trò ấy rời khỏi trường!”
Chỉ là một học sinh nông thôn thôi mà, ông ta không dám gây thù với Đường Niệm Niệm có lai lịch bí ẩn kia đâu.
Hơn nữa quả thật Trương Ngọc Mai đã làm sai, ông ta có khai trừ cũng không hề bị áp lực tâm lý.
“Đừng mà, hiệu trưởng, cho em thêm một cơ hội nữa đi, cầu xin thầy!”
Trương Ngọc Mai hét to giống như người điên, còn muốn quỳ xuống xin tha, nhưng bị Đường Niệm Niệm túm cổ áo, không quỳ xuống được.
Hiệu trưởng nhíu mày, vô cùng chán ghét Trương Ngọc Mai đang hô to gọi nhỏ, ông ta lạnh lùng nói: “Đã làm sai thì phải nhận phạt, Trương Ngọc Mai, lập tức về ký túc xá thu dọn đồ đạc, đừng ở lại trường học nữa, ảnh hưởng tới việc học tập của những bạn khác!”
“Em không đi… Đường Lục Cân, tại sao cô độc ác như vậy, rõ ràng cô chẳng bị gì cả, tại sao lại muốn ép chết tôi?”
Trương Ngọc Mai nhìn về phía Đường Lục Cân ngập tràn thù hận, đúng là cô ta làm sai nhưng cô ta đã nhận lỗi rồi mà.
Đường Lục Cân không rơi mất một cọng lông tơ nào, tại sao phải đuổi cùng giết tận cô ta như vậy?
Sắc mặt Đường Niệm Niệm lạnh xuống, không nói hai lời đã tát ả khốn kia mười cái, tát xong một bên, rồi lại tát qua bên kia, hai bên mặt nhanh chóng sưng lên, khóe miệng còn chảy ra máu.
“Đường Lục Cân không bị sao là do phúc của em ấy tốt, cô hy vọng em ấy gặp chuyện à? Cô đúng là loại người ác độc!”
Kiểu người Đường Niệm Niệm chán ghét nhất chính là kiểu năng lực không tốt, ghen tị người khác sống quá tốt, đã vậy còn âm thầm ra chiêu hại người.
Cô lấy khăn tay ra, xoa xoa tay, sau đó nhét khăn tay về lại túi áo, nói với hiệu trưởng: “Với kiểu người đến chết cũng không biết hối cải như này, tôi đề nghị nên thanh trừ sớm một chút để trường học trở nên tốt hơn, đỡ phải gây họa cho những bạn học khác!”
Hiệu trưởng bị một màn hung tàn của cô trước đó dọa sợ, hồi lâu mới phản ứng lại, sững sờ gật đầu: “Đúng đúng đúng, hôm nay khai trừ ra khỏi trường luôn, đồng chí Đường yên tâm, tôi sẽ kêu giáo viên trông chừng kỹ!”