Từ Kim Phượng sợ tới mức liên tục lắc đầu, không dám cầu xin cho con gái lớn, bà ta chỉ sinh được ba người con gái, mặc dù cha mẹ chồng không nói gì, nhưng bà ta không đủ tự tin, từ trước tới nay chưa từng dám nói chuyện lớn tiếng trong nhà họ Đường, cha mẹ đẻ cũng luôn dặn dò bà ta phải biết thân biết phận, làm nhiều nói ít, đừng chống lại mẹ chồng.
“Thằng cả, con có ý kiến gì không?”
Bà cụ Đường lạnh lùng nhìn về phía con trai cả, nếu thằng cả cũng hồ đồ, sau khi về bà ấy sẽ chia nhà.
“Đều nghe theo mẹ.”
Giọng Đường Mãn Kim chua xót, mặc dù đau lòng, nhưng ông ấy không có ý kiến.
Ông ấy biết mình không thông minh, cũng không có kiến thức gì, cho nên ông ấy đều nghe theo sắp xếp của cha mẹ.
Bà cụ Đường vô cùng hài lòng: “Các con đừng trách mẹ tàn nhẫn, thứ vong ân bội nghĩa này vô tình vô nghĩa, đầu óc không lanh lẹ, hôm nay có thể trộm lương thực trong nhà cho Mắt Kính Nhỏ, sau này sẽ có thể làm ra chuyện càng ác độc hơn, nên đề phòng thì hơn, cần phải ra tay trước!”
“Cháu nghe những thanh niên tri thức khác nói, Hà Quốc Khánh thường xuyên nói những từ ngữ phản động, các thanh niên có học thức trong nhóm thanh niên tri thức đều không dám chơi với anh ta.” Đường Niệm Niệm xen vào.
Cái này cô không hề nói bừa, Hà Quốc Khánh rất bất mãn với thời cuộc, thường xuyên cằn nhằn, nhưng vì các thanh niên tri thức đều là người thấu tình đạt lý nên không ai báo cáo, nếu không Hà Quốc Khánh đã sớm gặp xui xẻo.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, bà cụ Đường không dám trì hoãn thêm, kéo đại đội trưởng đi tới công xã, phải mau chóng cắt đứt quan hệ.
Từ Kim Phượng vừa gấp lại vừa tức, tên Hà Quốc Khánh này sớm muộn cũng gặp xui xẻo, con gái lớn đi theo anh ta chính là nhảy vào hố lửa!
Nhưng bà ta cũng không nói gì nữa, dù sao bà ta vẫn còn Lục Cân và Cửu Cân, còn có chồng, không thể vì một đứa con gái lớn ngu xuẩn mà liên lụy tới cả gia đình.
Lúc ra ngoài, bà cụ Đường đã mang theo sổ hộ khẩu, bà ấy đã chuẩn bị sẵn để cắt đứt quan hệ.
Sau khi tới công xã, bà cụ lấy sổ hộ khẩu ra, nói lý do cắt đứt quan hệ.
“Tổ tiên nhà họ Đường chúng tôi đều là bần nông, ông nhà tôi còn từng đánh quân Nhật, trên người vẫn còn vết đạn do quân Nhật để lại, trước khi chết, điều ông ấy coi trọng nhất chính là truyền thống gia đình, hiện tại trong nhà lại có một đứa cháu gái không biết xấu hổ như vậy, tôi cần phải mau chóng cắt đứt quan hệ, không thể để thứ vô liêm sỉ này làm liên lụy tới nhà họ Đường!”
Cán bộ công xã đã sớm nghe tới thanh danh của ông cụ Đường Thanh Sơn, ông lão này nổi tiếng gần xa, ai cũng biết ông ấy là anh hùng chống quân Nhật, không ngờ một anh hùng hảo hán như vậy lại sinh ra một đứa cháu vô liêm sỉ.
Đúng là rồng sinh chín con, không con nào giống con nào mà!
Cán bộ công xã cũng không gây khó xử, dứt khoát viết công văn cắt đứt quan hệ, để vợ chồng Đường Mãn Kim ấn dấu vân tay.
Hộ khẩu của Đường Ngũ Cân cũng chuyển khỏi nhà họ Đường.
Từ nay về sau, Đường Ngũ Cân không còn liên quan gì đến nhà họ Đường.
Bà cụ Đường cầm công văn cắt đứt quan hệ, hoàn toàn yên tâm, sau này dù Đường Ngũ Cân có gây ra đại họa gì, cũng không liên quan tới nhà họ Đường.
Trên đường về nhà, mọi người đều không nói chuyện, không khí rất nặng nề, Đường Niệm Niệm cũng không muốn nói chuyện, chân cô sắp gãy rồi.
Từ trước tới nay chưa từng đi xa như vậy, đi đi về về hơn bốn mươi mấy dặm, quá tổn thọ!
Nếu biết trước đã đạp xe.
Tới cửa thôn, lúc này đại đội trưởng mới lên tiếng, an ủi: “Con gái đều là của nợ, sau này Ngũ Cân sẽ hiểu thôi.”
“Không cần nó hiểu, cắt đứt quan hệ rồi là không còn là người họ Đường, nó sống chết không liên quan tới nhà họ Đường!”
Bà cụ Đường hừ lạnh một tiếng, còn trừng mắt cảnh cáo Từ Kim Phượng.
Từ Kim Phượng run rẩy, cúi đầu, trong lòng rất khó chịu.
“Tiểu Tam, hôm nay con vất vả rồi, chiều nay chúng ta đi làm.”
Bà cụ Đường vực dậy tinh thần, mặc dù đã trì hoãn cả buổi sáng, nhưng đã lấy đồ về, công điểm chiều nay không thể trì hoãn được nữa.
“Chậm trễ gì chứ, đều là người một nhà.”
Đại đội trưởng bước tới, ông ấy chính là cháu trai ruột của bác hai, hơn nữa con bé Niệm bây giờ có tiền đồ như vậy, lại còn hiếu thuận, một cái chân lợn lớn thế nói cho là cho, bây giờ cha ông ấy gặp ai cũng khen con bé Niệm hiếu thảo.
Chuyện của Đường Ngũ Cân cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió trong thôn, mặc dù có chút lời bàn tán, nhưng chỉ dám nói sau lưng, hiện tại nhà họ Đường là top đầu trong thôn, các thôn dân đều trông cậy vào nhà họ Đường, xem có thể dính chút vinh quang hay không, cho dù có vào thành làm công nhân tạm thời, cũng tốt hơn đào đất ở nông thôn.
Thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã tới cuối tháng Ba, cuối cùng nhà Tề Quốc Hoa cũng quay về.
Tề Quốc Hoa chống gậy quay về, còn đeo kính cận, anh ta trở thành người què, thị lực kém, không đeo mắt kính liền thành người mù.
Vốn dĩ anh ta tiền đồ như gấm, bây giờ lại trở thành một kẻ què.
Đều do con khốn Đường Niệm Niệm hãm hại!
Tề Quốc Hoa bây giờ càng lúc càng nghi ngờ con rắn kia là do Đường Niệm Niệm thả.
Hôm đó trên núi chỉ có Đường Niệm Niệm, rắn tháng Ba chưa bao giờ chủ động tấn công người, ngoại trừ có ai đó cố ý thả rắn, Đường Niệm Niệm hận anh ta tận xương, có động cơ gây án, còn có thời gian gây án, hơn nữa con khốn đó đã lên núi từ nhỏ, điều khiển rắn dễ như trở bàn tay.
Chắc chắn là do nó hại anh ta, anh ta muốn cô nợ máu phải trả bằng máu!
“Quốc Hoa về rồi, chân như thế nào?”
“Sao còn đeo mắt kính nữa?”
Tề Quốc Hoa được Dương Hồng Linh dìu, khập khiễng xuất hiện trước cửa thôn, cha mẹ Tề mặt mày xám như tro tàn đi phía sau, không còn chút tinh thần.
Mấy trăm đồng đi vay mượn đã tiêu sạch, con trai gọi điện thoại tới quân đội, bên kia nói chỉ có thể xuất ngũ, mất cả người lẫn của, còn thiếu một đống nợ bên ngoài, bọn họ có thể vui được mới là lạ.
Cũng may bên quân đội nói sẽ phái người tới Đường Thôn điều tra, nếu Đường Niệm Niệm thật sự ác ý thả rắn cắn người, chắc chắn cô sẽ bị xét xử tại tòa án quân sự.
Điều này khiến tinh thần của nhà họ Tề thoải mái hơn một chút, quân đội còn nói, chỉ cần Đường Niệm Niệm bị kết án, sẽ để cô bồi thường tổn thất cho Tề Quốc Hoa, đến lúc đó bọn họ phải đòi thêm tiền, để cả nhà họ Đường làm trâu làm ngựa cho bọn họ!