11.
Tôi đưa anh về phòng nghỉ. Nhìn dáng vẻ say ngủ của anh tôi chợt nhớ về hai năm trước, cũng tại căn phòng này tôi cũng ngắm anh như thế.
Hai năm trước vì anh muốn học song bằng nên đã ra nước ngoài trao đổi. Trước hôm lên máy bay, anh dẫn tôi đi chơi, tôi vui vẻ cầm tay anh chơi hết trò này đến trò khác, phấn khích đập tay anh. Tạ Vân Cơ mỉm cười nuông chiều, tay xoa đầu tôi:
" Doanh Doanh, nhớ lời anh dặn, anh đi du học rồi, em ở nhà..."
"Rồi rồi, anh đã dặn em cả mấy trăm lần rồi, em sẽ chăm sóc mình tốt mà."
" Vật nhỏ vô lương tâm" anh cười bất lực, ngập ngừng một lúc" Còn nữa, không được yêu sớm biết chưa? Chú tâm học hành."
Ngày anh bay, tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng khi bóng anh khuất sau cửa an ninh tôi bỗng cảm thấy mất mát. Sau đó tôi tự an ủi bản thân rằng anh không có ở đây tôi sẽ càng tự do, thích làm gì thì làm không có ai ngăn cản cả.
" Khát quá..."
Anh cau mày, khó chịu nằm trên giường. Tôi vội rót nước đưa cho anh. Khi cúi xuống để nâng anh dậy thì bỗng dưng anh mở mắt nhìn chằm chằm tôi.
Tôi giật mình, theo bản năng bước về sau mấy bước nhưng anh khẽ siết eo, kéo tôi về phía mình. Trong nháy mắt, tôi bị anh đ è xuống giường.
" Sao hôm nay lại mơ chân thực thế nhỉ?" Anh nhíu mày, ngón tay cái chạm nhẹ vào môi tôi, ngẩn người rồi khẽ lẩm bẩm:
" Sao mềm thế?"
Nói xong anh ngẩng đầu chạm vào môi tôi.
" Ngọt quá..."
Khi môi anh chạm vào, tôi cảm giác đầu mình muốn nổ tung. Tôi vội vàng đẩy anh ra. Bị tôi đẩy ra, Tạ Vân Cơ không vui liếc tôi, đôi mắt anh chứa những
[email protected] muốn mơ hồ. Tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ đó của anh, như kiểu hận không thể nuốt tôi vào bụng. Tay anh ôm chặt tôi hơn tôi thử đẩy ra nhưng không được.
Tay kia của anh nhéo cằm tôi, giọng khàn khàn hỏi:
" Em không thích à?"
Nói rồi anh nhếch miệng, cúi xuống lại khẽ chạm vào môi tôi, giọng đầy mãn nguyện:
" Nhưng mà anh thích thế."