Kể từ ngày hôm đó, Tịch Dao và Trí Viễn dần trở nên thân thiết hơn. Họ thường gặp nhau trong thư viện để ôn bài, tranh luận về các dạng đề khó và đôi khi đơn giản là ngồi cùng nhau trong yên lặng, mỗi người chìm đắm vào thế giới sách vở của riêng mình.
Trí Viễn không phải kiểu người hoạt ngôn, cạu ít khi bày tỏ suy nghĩ bằng lời nói, nhưng lại thể hiện sự quan tâm qua từng hành động nhỏ. Khi Tịch Dao quên mang bút, cậu lẳng lặng đặt một cây bút mới tinh trước mặt cô. Khi cô nhíu mày vì bài toán khó, cậu không nói gì mà chỉ viết ra từng bước giải rõ ràng. Sự chu đáo và kiên nhẫn của cậu khiến cô cảm thấy an tâm. Ở bên cạnh Trí Viễn, cô không cần cố tỏ ra mạnh mẽ hay đối đầu với ai cả. Cô có thể là chính mình.
Một buổi chiều cuối tuần, khi cả hai đang ngồi ôn bài trong một quán cà phê nhỏ gần trường, Trí Viễn bỗng nhiên đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
"Cậu có muốn đi đâu đó thư giãn không?"
Tịch Dao thoáng ngạc nhiên: "Ý cậu là...?"
Trí Viễn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy:
"Mình thấy cậu lúc nào cũng căng thẳng vì bài vở. Thi thoảng cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ."
Cô chớp mắt nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trái tim cô dường như lỡ một nhịp. Nhưng rất nhanh, cô lấy lại vẻ tự nhiên, chống cằm cười tinh nghịch:
"Vậy cậu có đề xuất gì không?"
Trí Viễn suy nghĩ một lúc, rồi khẽ nói: "Mình biết một nơi rất đẹp. Ngày mai chúng ta cùng đi nhé?"
Tịch Dao nhìn cậu chăm chú, đôi mắt đen láy thoáng hiện lên chút tò mò. Nhưng cuối cùng, cô khẽ gật đầu: "Được thôi."
Sáng hôm sau, trời trong xanh, nắng nhẹ nhàng trải dài trên những tán cây ven đường. Trí Viễn dẫn Tịch Dao đến một khu vườn hoa nhỏ nằm trên một ngọn đồi ngoại ô. Nơi này không quá xa thành phố, nhưng lại mang vẻ đẹp yên bình hiếm có. Những cánh hoa dại nở rộ ven lối gió đi, gió khẽ thổ qua làm rung động những chiếc lá xanh mướt. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng chim hót líu lo và tiếng chân họ trên đường mòn phủ đầy cỏ mềm.
Tịch Dao hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng lên:
“Không ngờ ở gần đây lại có một nơi như thế này!”
Trí Viễn đứng cạnh cô, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Mình cũng chỉ mới phát hiện ra gần đây thôi. Nghĩ là cậu sẽ thích, nên muốn đưa cậu đến."
Tịch Dao quay sang nhìn cậu. Gió nhẹ thổi qua, những sợi tóc mềm mại bay lòa xòa trước mặt. Trong khoảnh khắc đó, cô chợt cảm thấy lòng mình khẽ rung động.
Cậu ấy không phải kiểu người giỏi thể hiện tình cảm. Nhưng từng hành động nhỏ đều rất chân thành.
Cả hai ngồi xuống bãi cỏ, nhìn về khoảng trời rộng lớn phía xa. Họ bắt đầu trò chuyện về những ước mơ tương lai.
Trí Viễn kể về mong muốn trở thành một nhà nghiên cứu toán học, tìm ra những công thức và định lý mới để giúp ích cho nền giáo dục. Tịch Dao lắng nghe, đôi mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ. Cậu ấy không chỉ giỏi, mà còn có một lý tưởng đáng quý.
Đến lượt mình, cô hào hứng nói về giấc mơ tự do. Cô muốn khám phá thế giới, muốn được thử nghiệm những điều mới mẻ mà không bị gò bó trong những quy tắc cứng nhắc.
Trí Viễn chăm chú nhìn cô. "Vậy sau này cậu muốn đi đâu nhất?"
Tịch Dao nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Venice. Mình muốn ngồi trên những con thuyền gondola trôi trên dòng kênh xanh thẳm, ngắm nhìn những tòa nhà cổ kính."
Cậu khẽ bật cười: "Hợp với cậu lắm. Một nơi vừa cổ điển vừa lãng mạn."
Tịch Dao mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng dịu dàng bao phủ khắp cánh đồng hoa. Cả hai lặng lẽ ngồi cạnh nhau, tận hưởng những phút giây yên bình hiếm có.
Bất chợt, Tịch Dao khẽ cất giọng: "Trí Viễn, cậu có tin vào duyên phận không?"
Trí Viễn hơi ngạc nhiên. Cậu trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp:
"Mình không biết. Nhưng nếu có thể đi cùng một người đến tương lai, thì mình nghĩ đó chính là duyên phận."
Lời nói đơn giản, nhưng lại khiến trái tim Tịch Dao đập mạnh.
Cô im lặng nhìn cậu, bỗng cảm thấy có một thứ gì đó len lỏi vào tim. Nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng cũng khiến cô có chút bối rối.
Vào khoảnh khắc này, trái tim cô đã thật sự rung động.