Lâm Hiểu cảm thấy thực không thích hợp, tình cảnh quỷ dị trước mắt cô hoàn toàn không thể nào dự đoán. Tuy tối hôm qua nhà cô đã tới Lý gia làm sáng tỏ hiểu lầm nhưng dù có sáng tỏ đến đâu cũng không có khả năng xuất hiện tình huống trước mắt. Thậm chí Lâm Hiểu còn nghĩ mặc dù dì Lan ngoài miệng đã đồng ý hôn sự nhưng đáy lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.
Bởi vậy, tối hôm qua cô cố gắng an ủi chính mình. Có một số thứ vẫn luôn cần thời gian chứng minh, chỉ cần có tâm, nhất định có thể khiến người khác cảm động. Cô đối với chính mình tẩy não rồi tẩy não, làm vô số chuẩn bị để ngày mai tận lực, kín đáo lấy lòng dì Lan. Chỉ cần Bác Thần không khó xử, để tương lai của hai người tốt đẹp hơn.
Thế nhưng, hiện tại rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Lâm Hiểu vẫn còn không rõ, dì Lan đã kịp gắp mấy đũa đồ ăn cho cô, cô vội vàng hoàn hồn nói: “Dì Lan, không cần không cần đâu, dì ăn đi.”
“Con đừng khách khí, dì nói a Hiểu nha đầu, gần đây con rất gầy, mặt mũi cũng không có chút thịt nào, nhất định phải ăn nhiều vào, hảo hảo bồi bổ.” Nói xong, dì Lan lại gắp thêm một khối thịt bò cho Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu nhìn vào bát của mình mà tìm không thấy cơm, thật sự囧,nhưng cô cũng không thể gắp bỏ lại hoặc là không ăn. Lâm Hiểu đành phải cầm bát đũa lên, cố gắng đem tất cả thức ăn ăn vào bụng.
Khóe mắt liếc thấy Bác Thần ở bên cạnh đang cười trộm, Lâm Hiểu gắp đùi gà trong bát mình ra, ôn nhu nói: “Anh ở thành phố S nhất định không được ăn thoải mái như ở nhà, hiện tại nên ăn nhiều hơn một chút.” Nói xong, lại nhìn về phía dì Lan, “Dì Lan, dì thấy nói vậy phải không.”
Vốn tưởng rằng người luôn yêu thương Bác Thần như dì Lan nhất định sẽ dời mục tiêu, ai biết được hôm nay dì Lan không biết ăn nhầm cái gì, bà trực tiếp đứng lên gắp đùi gà trong bát Bác Thần ra đặt lại vào bát Lâm Hiểu, tỏ vẻ tức giận nói: “Hiểu nha đầu, con ăn đi. Xú tiểu tử này gần đây bụng càng ngày càng to, vẫn nên ăn cơm trắng thì hơn.”
Lâm Hiểu buồn bực, cô thấy Bác Thần bị nói vậy mà không hề phản bác, cúi đầu thành thật ăn cơm trắng. Lâm Hiểu mê man, nhưng khi nhìn xuống đùi gà to bự trong bát, cô còn phải dồn sức lực chống đỡ cái bụng đã căng tròn, không còn sức suy nghĩ nhiều, trong lòng ầm ầm rơi lệ.
Thật vất vả ăn xong bữa cơm tối mà dì Lan mời, Lâm Hiểu muốn vào giúp nhưng lại bị dì Lan đuổi ra khỏi phòng bếp, sau đó cô liền trực tiếp đi vào phòng Bác Thần, quen thuộc ngồi xếp bằng trên giường hắn, đối với người đang ngồi chơi máy tính nhỏ giọng nói: “Mẹ anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Bác Thần quay đầu liếc mắt nhìn cô, trên mặt tràn đầy ý cười: “Như thế nào, như vậy không tốt sao?”
Lâm Hiểu thành thực nói: “Rất tốt, nhưng là đối lập quá lớn. Em… ách, hơi khó tiếp nhận.”
Bác Thần đi tới ngồi bên cạnh cô cười tủm tỉm nói: “Có gì mà không tiếp nhận được, em cứ coi mọi chuyện như thường là được.”
Lâm Hiểu cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu tò mò hỏi hắn: “Em thật sự bội phục anh, rốt cuộc anh đã nói gì với mẹ anh mà có thể tạo thành hiệu quả như thế này?”
Bác Thần ra vẻ đứng đắn, lắc đầu nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Lâm Hiểu bĩu môi “Xuy” một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ.
Những ngày sau, Lâm – Lý hai nhà lại một lần nữa thân thiết, thậm chí quan hệ còn có cảm giác tốt hơn trước mấy phần.
Lâm Hiểu chưa từng nghĩ tới, dì Lan còn có khả năng chiến đầu thần kỳ đến vậy. Khụ, từ này hình dung có chút khoa trương nhưng Lâm Hiểu thật khó có thể dùng từ khác để biểu đạt sự sùng bái của cô đối với bà.
Dì Lan đúng như lời Bác Thần nói. Bà phát hiện Lâm mẹ đối với mình có chút lạnh nhạt, sau đó, bà bắt đầu liên tục chạy tới Lâm gia, không có việc gì lại cùng Lâm mẹ nói chuyện trong nhà. Thực ra ban đầu Lâm mẹ vẫn còn chút không được tự nhiên nhưng việc này chỉ trách bà không nghe lời A Lan khuyên lúc trước mà bà cũng không phải người hay ghi thù. Đại khái dì Lan đến nhà chừng vài lần, mâu thuẫn lúc trước của hai người cũng chầm chậm được lãng quên, sau đó Lâm mẹ lại quay về như trước kia, mỗi ngày cùng dì Lan trò chuyện đến quên trời.
Mà việc chân chính làm cho Lâm Hiểu đối với dì Lan trở nên vạn phần sùng bái, chính là một ngày sau khi Lâm gia cùng Lý gia hòa hợp.
Hai ngày nghỉ cuối tuần, Lâm Hiểu ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì liền chạy đì tìm Bác Thần nói chuyện phiếm. Dì Lan lấy lí do con gái thì hiểu việc nhà hơn làm cớ để cô thay thế Bác Thần rồi dẫn theo cô đi chợ.
Khu chợ này cách tiểu khu họ ở rất gần, mà bình thường mọi người trong tiểu khu vẫn hay đến đây để mua thức ăn, cho nên cùng mẹ chồng tương lai dạo chợ gặp người quen là việc vô cùng bình thường.
Người quen này có quan hệ rất tốt với dì Thẩm lầu dưới – dì Khổng. Lúc ấy, dì Khổng nhìn thấy dì Lan đi cùng Lâm Hiểu liền lắp bắp kinh hãi, sau đó âm dương quái khí chào trước (Âm dương quái khí [阴阳怪气] : Chỉ lời lẽ, cử chỉ …vân vân …quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.). Lời nói đại khái ý chỉ nhắc dì Lan nhớ đi cẩn thận, cẩn thận kẻo bùn bắn lên người.
Sắc mặt Lâm Hiểu biến đổi nhưng cô còn chưa đánh trả, dì Lan đã mở miệng trước.
Tuy Lâm mẹ cũng được coi là một người giỏi đối đáp nhưng bản sự của Lâm mẹ, thực ra hơn phân nửa đều do dì Lan dạy nên. Đại khái thì khả năng đối đáp của Lâm mẹ không phải là sẵn có, thời điểm mấu chốt có thể sẽ không phát huy nhưng sư phụ A Lan của Lâm mẹ thì khác.
Chỉ thấy trên mặt bà hiện lên vẻ “Chị cũng quá lạc hậu rồi” nói: “Ôi, em nói này chị Khổng, không phải hiện tại chị vẫn còn tin vào lời đồn kia đi? A Cầm cùng chồng cô ấy cả ngày dính bên nhau, sắp tới còn chuẩn bị đi du lịch mấy nơi. Nếu lời đồn kia là thật, vậy thì chồng A Cầm sao có thể khoan dung như vậy? A Cầm cũng nói với em rồi, người hay đến tìm cô ấy chính là bạn chơi từ thủa nhỏ, tuy không phải rất thân nhưng cảm tình cũng không khác gì anh chị em ruột. Chắc chị còn không biết, chồng A Cầm nghe thấy mấy lời đồn này, tức giận đến bốc khói, an ủi mấy ngày mới dỗ cô ấy vui vẻ được. Chị Khổng, chị nói có phải mấy người đó mắt mù hay không a? Lâm gia hiện giờ so với nhà họ còn hòa thuận hơn nhiều. Bọn họ lại tụ thành một đám cả ngày bới chuyện ra chế giễu, chờ người ta nháo ly hôn.”
Dì Lan nói xong liền nở nụ cười, dùng ngữ khí khinh bỉ nói, “Bọn họ cũng đâu phải có lòng hảo tâm gì, chẳng qua chỉ là ghen tị với A Cầm tuổi cùng các cô ấy không sai biệt lắm nhưng bộ dạng lại trẻ hơn nhiều, cả ngày không có việc tốt gì để làm, chồng mình sắp bị người phụ nữ khác cướp mất mà vẫn còn đứng đấy chờ xem nhà khác náo loạn. Ai, cứ chờ rồi chờ, cuối cùng chờ được nhà mình náo loạn, kia đúng thật là báo ứng.”
Nói xong, bà cười tủm tỉm nhìn về phía dì Khổng nói: “Chị Khổng, chị nói có phải không?”
Cơ mặt dì Không co rút, lần đầu tiên trong đời bà ta nghe xong mà khuôn mặt biên thành “□”, lượng tin tức quá lớn khiến bà ta không kịp phản ứng nhưng đối mặt với tươi cười nham hiểm của dì Lan cũng chỉ có thể xấu hổ gật đầu. Sau đó quay đi bước thật nhanh, không biết bởi vội vàng muốn trở về chứng thực hay tiếp tục đi tuyên truyền tin tức vừa nghe được.
Vì thế, một đường dạo chợ về nhà, dì Lan dùng khuôn mặt tươi cười biến những người đến chế giễu đả kích thành xấu hổ lúng túng bỏ đi. Lâm Hiểu đứng bên cạnh xem mà trong lòng thoải mái, cảm giác như chính mình được xả giận.
Đến khi về tới nhà, dì Lan nói với Lâm Hiểu một hồi sâu sắc: “Con xem lần đi này với dì, không chỉ dạy con xem rau xanh nào không được ăn, xem con cua nào mới có nhiều gạch. Xã hội này a, cái gì cũng thiếu, duy chỉ có loại người chuyên buôn chuyện luyên thuyên là không thiếu. Đối phó với những người như thế, con cũng không thể bị động như mẹ con được. Lúc nên ra tay thì phải ra tay quyết đoán, mấy người đó căn bản chí dám bắt nạt kẻ yếu. Nhưng mà, chúng ta cũng không được quá cứng rắn, như vậy dễ bị phản lại mình, biến thành người đàn bà chanh chua chuyên chửi đổng. Lúc ấy tốt nhất ta nên dựa trên lí lẽ, cố gắng đem những lời đàm tiếu đó diệt sạch, tốt nhất là diệt cho mấy người đó không còn lời nào để nói. Biết không?”
“Chút chuyện nhỏ thôi, đợi khi nào có cơ hội, dì sẽ truyền thụ cho con mấy chiêu.” Dì Lan đắc ý dào dạt nói.
“…” Hơi thở của Lâm Hiểu như ngừng lại, cô vội vàng nói: “Vậy thì quá tốt rồi.” Sau đó lại khen bà thêm vài câu, khiến dì Lan nghe mà trong lòng sung sướng.
Đại khái bởi vì có dì Lan trợ thủ mạnh mẽ. Những lời đồn đại lấy tốc độ cực nhanh mà Lâm Hiểu không thể nào đoán được lặng yên lui tán. Lâm gia cuối cùng cũng có được những ngày thanh tĩnh.
Sau khi Lâm mẹ về nhà, Lâm Hiểu liền hỏi mẹ mình vấn đề Bác Thần nhắc tới trước đó: Dương Văn Tùng có đi tìm Lâm mẹ lần nào hay không?
Không nghĩ tới vậy mà bọn họ lại đoán đúng. Trước khi lời đồn truyền ra hai ngày, Dương Văn Tùng từng đến dưới lầu tìm Lâm mẹ. Hai người bất đồng ý kiến, vì vậy do dự một lát lại bị hàng xóm nhìn thấy, cho nên mới tạo thành hậu quả sau này.
Lâm Hiểu cảm thấy Dương Văn Tùng chính là một quả bom hẹn giờ, cô lo lắng than vãn với Bác Thần.
Bác Thần lại thoải mái nói: “Nghe em nói là anh có thể đoán được tính tình của ông ta, người như thế thực ra rất dễ đối phó.”
Phương pháp giải quyết của Bác Thần cực kỳ đơn giản nhưng Lâm Hiểu lại không thể nào nghĩ ra được. Hay là nói Lâm Hiểu lúc nào cũng đi theo sự sắp xếp sẵn của Bác Thần chứ cô vốn không phải người giỏi ứng biến.
Bác Thần đưa Lâm Hiểu trực tiếp đến trụ sở tạp chí Dương Văn Tùng làm, sau đó đi thẳng vào vấn đề, cáo trạng ông ta ý đồ dụ dỗ phụ nữ đã có gia đình. Người đó không muốn, ông ta còn nhiều lần quấy rầy, mang đến rất nhiều phiến toái cùng phức tạp đối với gia đình người đó. Nếu ông ta còn dám đi tìm Lâm mẹ, bọn họ nhất định sẽ đến tìm đối thủ cạnh tranh với tạp chí của ông ta, sau đó đăng bài vạch trần hành vi xấu xa này.
Đối với một phóng viên, đây tuyệt đối là uy hiếp chết người. Khuôn mặt Dương Văn Tùng lúc đỏ lúc trắng, hứa về sau tuyệt đối sẽ không đi tìm Lâm mẹ.
Cả quá trình, Lâm Hiểu căn bản không hề mở miệng. Cô nhìn Bác vẻ mặt tươi cười lời nói lại đậm chất đe dọa. Dương Văn Tùng giận đến mức không thở nổi, lại càng tôn lên sự “anh minh thần võ” của Bác Thần.
Lâm Hiểu lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Bác Thần, cô cảm thấy tâm tư thiếu nữ của mình càng ngày càng rung động, trái tim “thình thịch” đập lên những nhịp hân hoan. Phải nói là, từ khi còn nhỏ, cô đã thích loại “khí phách hừng hực” thuần đàn ông, không nghĩ tới lớn lên cô lại tìm được rồi!
Cho đến khi hai người ngồi lên xe, Lâm Hiểu lấp tức khẩn cấp ôm cổ Bác Thần dùng ngữ khí nũng nịu, hai mắt mở to tỏ vẻ ái mộ nói: “Anh Bác Thần, anh thật giỏi ~!”
Bác Thần đắc ý dào dạt đáp: “Đương nhiên.”
Bộ dáng tự kỷ của hắn kỳ thật rất đáng ghét nhưng có câu “tình nhân trong mắt là Tây Thi”, Lâm Hiểu không hề ngại ngùng tiến lên hôn hắn một cái thật kêu.
Đến buổi tối, cảm xúc kích động cũng bình ổn lại nhưng khi Lâm Hiểu nghĩ lại bộ dáng buổi chiều của hắn, tâm tư thiếu nữ càng như được tưới mát mà nảy mầm, đồng thời còn có chút đắc ý ____ bởi đó là người đàn ông của cô.
Nhưng đến khi Lâm Hiểu hưng phấn chạy tới phòng Bác Thần tìm hắn, nhìn thấy hắn mặc quần đùi áo cộc tay, vừa xoa xoa chân răng vừa kích động chăm chú xem trận bóng.
Lâm Hiểu trong nháy mắt hóa đá. Vẫn có câu phù dung sớm nở tối tàn, muốn đi tìm sự thật thì phải dũng cảm đối mặt. Cô muốn bình ổn lại tâm tư thiếu nữ đang xúc động muốn vỡ ra, nhưng cuối cùng nhoáng một cái, ngay cả xúc động ban đầu cũng tìm không ra.