Nghe Lục Bách Nghiêu nói những lời này tôi cảm thấy mình cách cuộc sống sâu gạo ngày càng gần, mà người kia chính là địa chủ gạo ăn không hết!
Nói xong anh ta liền ghé đầu hôn lên cổ tôi. Tôi bị anh ta chọc cười khach khách, cổ bị những cái hôn nhỏ làm cho ngứa ngứa lại cố kỵ Lão Phật Gia và ba Lưu nhìn thấy, nhịn cười đến vất vả chỉ có thể dùng sức đẩy anh: “Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, cẩn thận lát nữa bị mẹ em cầm chổi quét ra khỏi nhà.”
Lục Bách Nghiêu nghe tới danh hào của Lão Phật Gia lập tức tiu nghỉu, không tình nguyện dừng lại động tác hôn, vùi đầu ở trên người tôi nặng nề nói: “Thật sự muốn kết hôn với em ngay bây giờ.”
Nghe lời nói tức giận của thằng nhóc này, tôi không khỏi cười nhạo ra tiếng. Tuy rằng những điều nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi nhưng cách giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn rất xa. Hiện tại vừa mới tiến hành bước đầu tiên là gặp trưởng bối, vả lại trưởng bối hai bên còn chưa gặp mặt mà người này đã liên tục nghĩ muốn kết hôn, thật sự là khổ cho anh ta.
Dù sao hiện tại kết hôn cũng không phải là chuyện của hai người mà là chuyện của hai nhà.
Trong lúc đó chúng tôi bị ngăn cách bởi tình yêu thời niên thiếu là Trương Húc, ngăn cách bởi một em gái trên luật pháp, yêu Lục Bách Nghiêu say đắm là Lưu Chi Dao, ngăn cách bởi một cuộc đào hôn đáng sợ, hai từ kết hôn này thật sự là nói dễ hơn làm!!
Nhưng mặc kệ có sóng gió nhấp nhô gì tôi đều nắm chặt tay anh, cùng anh bước từng bước.
Sau bữa cơm chiều, Lục Bách Nghiêu cùng chơi bộ cờ vua bằng ngọc với ba Lưu còn tôi thì bị Lão Phật Gia kéo xuống phòng bếp, bà hỏi tôi: “Con gái, hãy thành thật với mẹ, con thật sự nghiêm túc sao?”
“Không phải là con đã dẫn người về nhà đấy thôi, tại sao lại không nghiêm túc được.”
Bình thường lúc nhàn rỗi Lão Phật Gia hay cùng tôi nói những chuyện vô nghĩa nhưng hiện tại lại dùng lời nói thấm thía dạy dỗ tôi: “Nhưng chuyện của con cùng Trương Húc vừa xong, con đã vội vàng muốn cùng thằng bé kia kết hôn. Mẹ không trông mong con gả cho người nhiều tiền chỉ hy vọng về sau con được hạnh phúc. Mẹ sợ con nhất thời xúc động mới chọn thằng bé đó, làm như vậy mặc kệ là con hay nó đều không công bằng.”
Tôi cầm hai tay của Lão Phật Gia chắc chắn nói: “Mẹ, tin tưởng con, lần này con thật sự nghiêm túc. Tuy rằng chuyện của con và Trương Húc vừa mới chấm dứt không bao lâu nhưng cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của con và Lục Bách Nghiêu. Trải qua nhiều chuyện như vậy hiện tại con đã hiểu rõ chính mình, đến tột cùng ai mới là nam nhân nắm tay con đi đến cuối cuộc đời. Con sẽ không đem tình cảm của mình trở thành trò đùa, con thật sự muốn cùng anh ta kết hôn. Mẹ, không cần lo lắng cho con, cùng anh ta ở một chỗ con sẽ hạnh phúc.”
“Mẹ biết, tuy lúc trước mới chỉ gặp thằng bé này vài lần nhưng mỗi lần ánh mắt nó nhìn con có thể nhận ra được trong lòng nó có con. Thằng bé này thích con lâu như vậy cũng không dễ dàng gì nhưng mẹ lo lắng điều kiện nhà chúng ta kém như vậy, vạn nhất bên nhà chồng là người không dễ sống chung con gả đi sẽ chịu khổ, chẳng thà không lấy chồng.”
Lão Phật Gia tình thâm ý dài nói. Làm sao tôi lại không biết điều kiện hai gia đình chênh lệch nhau rất nhiều, một khi đã nhắc tới từ “kết hôn” sẽ không còn khái niệm “tình yêu chân chính” nữa.
Tôi kinh ngạc đứng tại chỗ, trong nháy mắt đầu óc suy nghĩ rất nhiều thứ hỗn loạn nhưng một khoảng khắc khi cặp mắt của Lục Bách Nghiêu xuất hiện thì tất cả đều giống như biến mất. Tôi nghĩ mình đã tìm được đáp án rồi.
Tôi nhìn Lão Phật Gia so với dĩ vãng lại càng thêm xác định tâm ý của mình: “Mẹ, mặc kệ tương lai như thế nào nhưng con thật sự tin tưởng đi cùng với anh ấy, con yêu anh ấy, muốn cùng anh ấy vượt qua hết cuộc đời. Con thật sự không hối hận.”
Tôi đã từng cố gắng yêu, cuối cùng lại bị tình yêu làm cho thương tích đầy mình nhưng tôi vẫn muốn nói tôi không hối hận. Dù sao nỗi đau đã từng khắc sâu như vậy cũng sẽ trôi qua đồng thời cũng sẽ có một tình yêu khắc sâu thay thế. Cảm nhận được đau nhưng đồng thời cũng cảm nhận được tình yêu và tin tưởng.
Đây là lần thứ hai tôi cố gắng lấy dũng khí để tiếp tục yêu một người, tuy rằng hầu hết dũng khí này là Lục Bách Nghiêu cho tôi. Mười sáu tuổi gặp nhau, tôi đi ngang qua sân bóng rổ bị anh ta nện cho một quả bóng thì chúng tôi đã định duyên phận rồi. Từ mười sáu đến hai mươi sáu, chúng tôi từ những thiếu niên ngây thơ bước vào xã hội, nếu như tình người như nước, ấm lạnh tự biết* thì không thay đổi vẫn là tình yêu anh giành cho tôi.
*Nguyên văn là Như nhân ẩm thủy, lạnh noãn tự tri. Ý là chỉ có tự trải qua mới biết tình người ấm áp hay lạnh lẽo.
Mỗi lần xuất hiện anh đều trêu chọc tôi, cả đời anh cũng đều trêu chọc tôi, trước kia tôi không hiểu nhưng bây giờ thì đã biết chỉ vì bị tôi lạnh nhạt, chỉ vì yêu nên che dấu.
Tôi không thể phụ tấm chân tình của anh cũng không muốn phụ. Anh lặng yên bước vào sinh mạng của tôi sau đó không bao giờ rời đi nữa. Một lần cuối cùng tôi cố gắng lấy dũng khí để yêu anh, nếu cuối cùng không được tôi nghĩ đại khái chắc mình cũng sẽ mất đi dũng khí để yêu người khác nữa.
Trên đời này chỉ có một Lục Bách Nghiêu, một Hạ Cận, chúng tôi đã bỏ lỡ nhau suốt mười năm, lúc này làm sao có thể buông tay được?
Cho nên tôi dũng cảm đối diện với Lão Phật Gia nói: Tôi yêu anh, tôi không hối hận.