Người tên Diệp Tam gọi Lục Bách Nghiêu là “Lục gia lão nhị”, vậy anh của anh ta là “Lục gia lão đại” sao?
Tôi đang còn nghi hoặc muốn hỏi Lục Bách Nghiêu thì phát hiện mặt người này tái mét rồi.
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng Lục Bách Nghiêu sẽ ăn tối cùng anh của anh ta, không nghĩ Lục Bách Nghiêu lại dẫn tôi theo. Anh bảo người ta lấy ra vài bộ quần áo sau đó chọn một bộ váy liền thân màu trắng bảo tôi mặc vào.
Tôi thay quần áo xong, cẩn thận trang điểm rồi bước ra ngoài, tôi đang tràn đầy tự tin thì Lục Bách Nghiêu nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần sau đó lôi kéo tôi vào phòng thay quần áo.
“Không được, không thể mặc bộ đó, em đổi bộ này đi.” Lục Bách Nghiêu dùng cả tay cả chân cởi quần áo trên người tôi xuống sau đó ném cho tôi một cái áo khoác dài màu đen. Khụ khụ, mặc áo kia vào chắc chắn nhìn tôi sẽ già thêm vài tuổi.
Tôi bĩu môi không chịu đi vào khuôn khổ, Lục Bách Nghiêu vô lại mở miệng: “Nếu vợ muốn chồng đến thay quần áo giúp thì chồng rất sẵn sàng.”
Lục đại gia mở miệng nói, tôi sợ tới mức vội vàng đẩy anh ra khỏi cửa, nhanh chóng thay quần áo. Tôi có thể nói đây là hiệu suất làm việc nhanh nhất từ trước đến giờ của mình.
Chờ đến khi tôi bọc mình trong cái áo khoác màu đen kia ra khỏi cửa thì hoàn toàn tự biến mình thành hình tượng một con quạ đen.
Tôi còn chưa kịp cảm khái vài câu về hình tượng hài kịch của mình thì đã bị Lục Bách Nghiêu lôi đi.
Ấn tượng đầu tiên về anh của Lục Bách Nghiêu là ngũ quan sắc bén, khí thế phách nhân, cho dù hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt nhưng khi nhìn khí thế cường đại trước mắt thì tôi có chút ngẩn ngơ.
Lịch sử đã từng nói Đường Thái Tông Lý Thế Dân khi không cười rất là nghiêm túc làm cho tất cả các đại thần khi vào triều đều quỳ rạp trên mặt đất không dám mở miệng nói chuyện cho nên mỗi lần vào triều trên mặt Lý Thế Dân đều nở nụ. ŧıểυ thuyết cổ đại đã từng miêu tả khí chất của đế vương quân lâm thiên hạ, tôi đã từng nghĩ chẳng qua là tác giả nói bừa mà thôi không nghĩ tới trong hiện thực lại có người như thế tồn tại.
Mà Lục Kỳ Ngôn chính là người như vậy.
Vừa mới gặp đã làm cho thần sắc người ta không tự giác hoảng sợ.
Lục Bách Nghiêu lôi kéo tôi ngồi xuống, giới thệu: “Vợ, đây là anh họ của anh. Lục Kỳ Ngôn. Anh họ đây là Hạ Cân, vợ em.”
“Xin chào, Hạ ŧıểυ thư, lần đầu gặp mặt.” Giọng nói của Lục Kỳ Ngôn lạnh nhạt giống như vẻ bề ngoài, tuy rằng khi nói chuyện khóe miệng có cong lên thành một nụ cười nhưng cũng chỉ là một nụ cười được công thức hóa.
“Xin chào.” Tôi chú ý tới ánh mắt của anh ta thoáng dừng một giây ở chiếc nhẫn kim cương trên tay trái tôi, nhưng rất nhanh ánh mắt liền trở lại bình thường. Còn chưa có gặp qua trưởng bối mà đã tự định cả đời, rất ấn tượng có đúng không? Lần này thật sự là bị Lục Bách Nghiêu hại thảm!
Một bữa cơm được tiến hành trong hoàn cảnh cực kỳ quỷ dị, tôi cúi đầu không nói lời nào, vẫn luôn ở trong trạng thái nhét cơm vào miệng. Nhìn thấy món ăn gần tôi nhất là khoai tây, khoai tây đủ loại màu sắc chính vì vậy mà trong buối tối này gần như mình tôi giết chết hết tất cả khoai tây trên bàn ăn mà Lục Bách Nghiêu dùng toàn bộ thời gian của bữa ăn để cùng anh của anh ta nói chuyện, hai anh em cùng một loại tính tình, uống rượu nói chuyện, sau đó………….thỉnh thoảng dùng đũa gặp một ít đồ ăn ở trên bàn.
Phần lớn bọn họ nói chuyện về thương trường, tuy rằng tất cả các câu đều nói bằng tiếng Trung Quốc nhưng tôi lại không hiểu bọn họ đang nói cái quái gì. Sau khi ăn tới mức no gần chết thì tôi nâng cằm nhìn Lục Bách Nghiêu, thật sự chú ý nghe hai người bọn họ nói chuyện………….Thật bất hạnh nghe là vẫn không hiểu.
Tôi rất tự tin với chỉ số thông minh của mình cho nên nghe không hiểu không phải là do tôi mà là do Lục Bách Nghiêu, người này nói chuyện quá mức cao thâm rồi, tôi là người phàm mà, không thể vượt quá giới hạn được. Bởi vậy sau một hồi chăm chú lắng nghe thì tôi như bị lọt vào sương mù, trong nháy mắt ở trong lòng tôi, hình ảnh của Lục Bách Nghiêu từ tên khốn kiếp đê tiện biến thành nam thần cao thâm, hình ảnh ŧıểυ nhân lấy tốc độ hỏa tiễn dung hợp với hình ảnh cao to hoàn mỹ….
Cuối bữa ăn, anh của Lục Bách Nghiêu lễ phép chuyển đề tài về phía tôi, nhân tiện mỉm cười khen tôi một cái, tất cả cái gì gọi là dịu dàng thiện lương, hào phóng khôn khéo đều chụp lên người tôi, cuối cùng làm một “nữ hán tử” như tôi……………….Đỏ mặt.
Lúc anh của Lục Bách Nghiêu cùng tôi bắt tay từ biệt, nhân tiện tặng tôi lễ vật ra mắt…………………….là vòng cổ kim cương xa xỉ.
Trắng trợn có tiền.
Trắng trợn tư bản.
Đại kim chủ ăn tươi nuốt sống, tốt lắm!
Anh ta nói với tôi: “Hạ ŧıểυ thư, cô thật sự là một phụ nữ có phong cách riêng.”
Bữa cơm vừa rồi tôi ăn như hùm như hổ vậy mà anh ta cũng có thể nhìn ra phong cách riêng của tôi, không thể không nói ánh mắt quá thật sắc bén. Lại nói anh ta có thể bỏ qua cái hình tượng quạ đen để nhìn thấy nội tâm cao thượng thuần khiết của tôi quả thật làm cho tôi cảm động đến rơi nước mắt, túm chặt lấy tay áo người ta không chịu buông ra, thẳng đến khi Lục Bách Nghiêu tới gần trực tiếp xách tôi lên thì tôi mời từ bỏ.
Thời điểm chỉ còn hai người là tôi và Lục Bách Nghiêu, tôi vuốt ve vòng cổ kim cương trên tay, nội tâm tỏ ra không bình tĩnh: “Lục Bách Nghiêu, anh có biết hiện tại em nghĩ tới rất nhiều ca khúc để diễn tả sự ngưỡng mộ của em đối với anh của anh không?”
Lục Bách Nghiêu đen mặt, sống chết không thèm quan tâm tới tôi, cuối cùng sau khi tôi kết hợp cả nhõng nhẽo lẫn cứng rắn uy hiếp thì Lục Bách Nghiêu mới đồng ý để cho tôi mở miệng, vì thế tôi liền không khách khí hát lên: “ Sông lớn chảy về phía Đông, potato a tomato, hắc hắc hắc hắc tomato oa, hắc hắc hắc hắc tomato oa! Anh hai mời ăn cơm, một người một củ potato, hắc hắc hắc hắc tất cả đều có oa, hắc hắc hắc hắc tất cả đều có oa……….”
Sau đó thân thể Lục Bách Nghiêu run run trực tiếp lăn xuống từ chỗ ngồi, sau đó, thật bi thương là không có sau đó………………