Giọng nói của Lục Bách Nghiêu trong không gian kín như bưng nghe có vẻ cực kỳ rõ ràng nhưng giờ khắc này ở trước mặt anh ta, tôi chỉ biết cúi đầu không biết làm thế nào để đáp lại.
“Không phải là tôi không muốn nhìn anh, chính là……………….”Chính là không biết làm thế nào để đối mặt với anh.
Anh ta nặng nề thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện cô muốn nói, tôi đều biết.”
Một từ “biết” mặc dù đơn giản nhưng bên trong lại nghe thấy vài phần hỗn loạn cùng chua xót.
Trong lòng tôi từng hoài nghi rất nhiều lần Lục Bách Nghiêu có ý tứ kia với mình nhưng hoài nghi này lại rất nhanh bị tôi phủ định. Loại người xuyên qua ngàn bụi hoa mà không có một phiến lá dính thân như anh ta, hơn nữa anh ta lại ghét tôi như thế thì làm sao có thể coi trọng tôi được? Lại thêm gia thế nhà Lục Bách Nghiêu, bắt đầu với anh ta là một hi vọng xa vời.
Từng là một người bạn học trung học không rành thế sự có thể hành động mà không kiêng nể gì nhưng chúng tôi của hôm nay dù sao cũng không thể giống như lúc trước. Từng trãi là một từ ngữ thương cảm đến cỡ nào.
“Lục Bách Nghiêu.” Tôi gọi tên anh ta, vẫn là câu tôi đã nói qua rất nhiều lần “Cảm ơn.”
Dĩ vãng hai chúng tôi gặp mặt, trừ bỏ cãi nhau cũng chỉ có cãi nhau nhưng mấy ngày gần đây nhất không biết bởi vì sao đột nhiên có nhiều hai câu “Cảm ơn” và “Thật xin lỗi” này.
“Hạ Cận, cùng Trương Húc ở một chỗ, cô hạnh phúc sao?” Lục Bách Nghiêu quay đầu nhìn tôi, đôi mắt hoa đào sáng quắc vào giờ khắc này đột nhiên trở nên vô cùng ngưng trọng.
Tôi đón nhận ánh mắt anh ta, nghiêm túc gật đầu: “Tôi thích Trương Húc rất nhiều năm, lúc này gặp lại có lẽ là ý trời. Từ trước đến nay tôi không tin vào số mệnh nhưng lúc này đây tôi tin vào duyên phận.”
Đôi mắt của anh ta trở nên có chút ủ dột, đen tối: “Cô thấy hạnh phúc, vậy là tốt rồi.” Một lát sau, ngay lúc thang máy vừa tới tầng trệt, anh ta liền khôi phục giọng điệu bất cần đời trong dĩ vãng: “Lúc đính hôn cùng kết hôn đừng quên đưa thiệp mời cho người bạn học cũ này.”
“Đương nhiên, nhất định sẽ có của anh.” Tôi mỉm cười, trả lời.
“Loảng xoảng_________________” Sau một tiếng vang thật lớn, xung quanh thang máy bắt đầu dao động, ánh đèn lúc sáng lúc tối. Biên độ lay động của thang máy quá lớn làm cả người tôi nghiêng hẳn đi, mắt thấy sẽ té ngã trên mặt đất lại thấy Lục Bách Nghiêu đưa tay kéo tôi vào lòng.
Sẽ không xui như vậy đi? Gặp trúng thang máy bị trục trặc?!
“Làm sao vậy?” Toàn bộ thân mình tôi không khống chế được mà lay động, một câu ngắn gọn đều nói đứt quãng.
Từ lúc sinh đến giờ đây là lần đầu tiên gặp chuyện thang máy bị trục trặc, lập tức cả người tôi đều hốt hoảng, trái tim “thịch thịch thịch” đập liên hồi, đột nhiên bị nâng lên, trừ bỏ hoảng sợ cũng chỉ có hoảng sợ.
“Không cần hốt hoảng, có tôi ở đây.” Cho dù tôi và Lục Bách Nghiêu ở trong cùng một hoàn cảnh giống nhau nhưng rõ ràng anh ta trấn định hơn tôi nhiều. Anh ta ôm toàn bộ thân mình tôi vào trong ngực, thang máy không ngừng lay động, thân thể hai người cũng không ngừng đung đưa, nhiều lần đứng không vững ngã trên mặt đất nhưng vì Lục Bách Nghiêu thủy chung che chở tôi ở trong ngực nên tôi vẫn chưa cảm thấy đau đớn.
Trong thang máy lay động ngày càng nhiều sau đó trực tiếp lâm vào bóng tối. Không gian kín mít, lay động kịch liệt, không khí càng ngày càng loãng, giờ phút này thứ duy nhất có thể làm cho tôi cảm thấy trấn định chính là thân thể ấm áp của Lục Bách Nghiêu.
Giọn nói của tôi mang theo ẩn ẩn khóc nức nở: “Chúng ta sẽ chết ở trong này sao?”
Lúc trước tôi đã xem qua rất nhiều tin tức bởi vì thang máy trục trắc mà chết không ít người, hôm nay, sẽ đến lượt tôi cùng Lục Bách Nghiêu sao?
“Sẽ không, tin tưởng tôi, chúng ta sẽ không có việc gì, chúng ta sẽ an toàn thoát ra ngoài.” Lục Bách Nghiêu ôm càng chặt hơn, cằm để trên đầu tôi, kiên định nói.
“Lục Bách Nghiêu, tôi sợ…………..Tôi sợ chết ở chỗ này.” Nước mắt không thể đè nén từ trong hốc mắt tuôn rơi, lúc ban đầu còn nhỏ giọng thút thít đến cuối cùng lại khó kìm chế nổi. Chưa bao giờ cảm thấy có một khoảnh khắc cái chết cách mình gần đến không ngờ.
“Hạ Cận, cô tin tưởng tôi sao?” Lục Bách Nghiêu ở trong bóng tối ôm chặt tôi.
“Ừ.” Nước mắt tôi tuôn rơi, hỗn loạn gật đầu.
“Tôi nói, chúng ta sẽ còn sống đi ra ngoài, cô phải tin tưởng tôi, tôi sẽ không lừa cô.” Không phải anh ta đang hỏi tôi mà là nghiêm túc khẳng định, trong giọng nói mang theo kiên quyết trước nay chưa từng có, hoàn toàn không phải là bộ dạng hoa hoa công tử bất cần đời trước kia.
“Lục Bách Nghiêu, tôi tin tưởng anh.”
“Hạ Cận, không phải cô muốn cùng Trương Húc ở một chỗ sao? Hai người còn muốn đính hôn, còn muốn kết hôn, cô nhất định không được buông tha chính mình, nhất định phải kiên trì.”
“Ừ.”
“Cô còn có mẹ phải chăm sóc, bà chỉ có còn có cô.”
“Ừ, tôi biết.”
“Đừng khóc, chúng ta sẽ không có việc gì, tin tưởng tôi, được không?”
“Được.”
Lục Bách Nghiêu thủy chung ôm tôi vào ngực, không ngừng nói những lời cổ vũ tôi, dần dần những sợ hãi ban đầu tán đi, cả người tôi lẳng lặng dựa vào ngực Lục Bách Nghiêu, lệ thuộc vào anh ta.
Sau khi thang máy lay động được khoảng 5 phút thì rốt cuộc cũng ngừng, nhưng các nút trong thang máy đều không nhạy, ngay cả nút khẩn cấp cũng không sử dụng được, khắp nơi đều không có tín hiệu, chỉ là một màn đen tối, ánh sáng duy nhất là ngọn đèn mỏng manh của điện thoại di động trong tay tôi.
Lục Bách Nghiêu nhìn di động trong tay tôi, hỏi: “Trong điện thoại có game sao?”
Tôi gật đầu: “Có.”
“Chúng ta chơi game đi.” Câu nói này của Lục Bách Nghiêu cực kì thoải mái giống như lúc này cúng tôi không bị nhốt trong thang máy, thậm chí không biết lúc nào sẽ đối diện với tử vong.