Đã hơn nữa đêm, hơn nữa vừa rồi lúc hỏi câu kia tôi lại không cẩn thận nâng cao âm điệu, âm nói ra gần như là rống, một chữ cũng không giữ lại, trong bóng đêm yên tĩnh có vẻ cực kì đột ngột.
Tôi nên cảm thấy may mắn vì nơi này là một tầng một hộ nên không cần quá lo lắng về vấn đề chung đụng nhà cửa sao? Tức thì có cảm giác trên đầu có một đàn quạ đen bay qua…………………
Tôi…tôi…….tôi……………..mẹ nó. Lão nương vậy mà! Thật sự! Nói những lời này ra miệng.
Khí tiết ở đâu? Thẹn thùng ở đâu?
Tôi nhìn miệng Lục Bách Nghiêu giống như cái trứng gà tròn trịa, há miệng nửa ngày mà không có nói chuyện, ánh mắt ngây ngốc nhìn tôi, nhìn tới mức lông tơ trên cánh tay đều dựng đứng lên.
Sau một lát, Lục Bách Nghiêu mới phản ứng kịp, khép cái miệng lại nhưng trên mặt lại mơ hồ run rẩy, ánh mắt dường như né tránh nhìn tôi, làm sao còn thấy được thời điểm anh ta nói liên thanh như bắn súng máy: “Tôi………………… Thời gian trước tôi vừa kiểm tra thị lực, là 5.0”
Chỉ một câu đơn giản lại bị anh ta nói ngắc ngứ, tại sao lại giống người cà lăm đến vậy?
Đợi chút, anh ta vừa mới nói gì?
Thị lực 5.0, thằng nhãi này thế nhưng không ngờ lại chửi xiên chửi xỏ tôi. Đúng, ánh mắt anh ta không có bị mù làm sao lại có thể coi trọng tôi được? Tôi chính là một tên ngu ngốc mà.
“Lục Bách Nghiêu, tôi với anh không đội trời chung.” Tôi trừng mắt liếc Lục Bách Nghiêu một cái sau đó liền nằm xuống, thân mình chui vào trong chăn, không muốn để ý đến tên đáng ghét này nữa. Thật là, dù ở thời điểm nào anh ta cũng không quên châm chọc tôi cả.
“Này, tôi…………………tôi không phải là cái ý tứ kia, tôi………………” Âm thanh có chút luống cuống của Lục Bách Nghiêu vang lên sau lưng tôi, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.
Tuy rằng hiện tại đang ở nhà anh ta nhưng nếu tôi ngủ ở phòng này thì đây chính là lãnh địa của tôi, bây giờ trực tiếp đuổi người đi: “Anh ra ngoài đi, cô nãi nãi tôi muốn đi ngủ.”
Lục Bách Nghiêu nói xong liền bước đến đây, muốn xốc chăn của tôi lên: “Này, trước tiên cô đừng đi ngủ, đứng lên, chúng ta nói chuyện này cho rõ ràng.”
Tôi sống chết nắm lấy chăn không chịu buông tay, giọng nói từ trong chăn truyền ra bên ngoài: “Anh biến đi. Không biết ngủ cũng là một môn nghệ thuật sao? Anh dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi theo đuổi nó?”
“Lộn xộn cái gì, Hạ Cận, cô không thể nói chuyện bình thường một chút sao?” Lục Bách Nghiêu toàn lực ứng phó, cùng tôi giành giựt cái chăn.
Sức lực người này lớn kinh người, mắt thấy không kiên trì được nữa, một tay liền thả lỏng, cái chăn lập tức rơi vào trong tay Lục Bách Nghiêu, trên đó còn có dấu vết vặn vẹo cô cùng kinh khủng.
Tôi muốn đứng dậy phản kháng, Lục Bách Nghiêu liền nhanh chóng trèo lên giường, thân thể cường tráng đè lên người tôi, gần như ép tôi tới mức không thở nổi, anh ta cầm chặt hai tay của tôi trong một tay, để lên trên đầu.
Bây giờ tôi bị anh ta đè ép dưới thân không thể động đậy nhưng ngoài miệng vẫn không chịu cầu xin tha thứ, ánh mắt thẳng tắp đón nhận ánh mắt của anh ta, theo như đối thoại vừa rồi của hai người, tôi liền tiếp tục mỉa mai: “Chị đây không phải là người xem bói ở quảng trường, sẽ không lảm nhảm những lời mà anh thích.”