Ngô………….Thật là khổ sở, ai có thể tới cứu nàng đây?
Kia vừa đau lại mặt thật Mai tử không ngừng rót vào trong miệng của nàng, nàng muốn lên tiếng hô cứu mạng cũng không thể làm được, ngay cả mũi cũng bị nước ngập vào, khiến cho nàng sặc đến không cách nào kêu lên một tiếng.
Hạ Nhĩ Trúc, cứu ta……….Đã ở bên bờ vực của sự sống và cái chết, trong đầu nàng, chỉ hiện lên hình ảnh của Hạ Nhĩ Trúc, chỉ hiện lên khuôn mặt hắn.
Chẳng lẽ phản ứng này chính là hồi quang phản chiếu? Trước khi chết, trong đầu chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh của một người sao?
“Khụ….khụ” Thượng Quan ŧıểυ Mai đang trong hôn mê, đôi tay nhỏ bé đưa lên không trung vung lung tung.
“Nhị tỷ thế nào rồi?” Thượng Quan ŧıểυ Điệp ngồi ở mép giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Trong khuê phòng của Thượng Quan ŧıểυ Mai, tụ tập tất cả các thiên kim của Thượng Quan phủ.
“Đại phu nói tạm thời không có việc gì” Lục cô nương Thượng Quan ŧıểυ Thố, trên tay cầm một hộp nhân sâm thượng đẳng, để cho Nhị tỷbồi bổ khí huyết.
“Mọi người nghe, Nhị tỷ trong miệng kêu tên của Hạ ca ca này” Thất cô nương Thượng Quan ŧıểυ Thước cúi người lắng nghe âm thanh từmiệng Thượng Quan ŧıểυ Mai—–là tên người.
Thật tốt quá, nàng có thể giúp nhị tỉ bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn lễ rồi. Thượng Quan ŧıểυ Thước nghĩ tới mà thấy vui vẻ.
“Nhị tỷ vốn cứng đầu bướng bỉnh, cuối cùng rốt cuộc cũng thông suốt” Tứ cô nương Thượng Quan ŧıểυ Tuyền lắc đầu nói
Ngũ cô nương Thượng Quan ŧıểυ Ương cũng gật gật đầu “ Không uổng công Hạ ca ca đối với nàng tốt như vậy.”
Bát cô nương – Nàng út Thượng Quan ŧıểυ Du cau mày, cúi đầu nghĩ ngợi “Vậy tại sao Nhị tỷ lại rơi vào thùng mơ lớn như vậy?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều rơi vào trầm lặng.
Thượng Quan ŧıểυ Mai được người đưa về, hơn nữa toàn thân đều ngấm nước mơ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Nghe nói, nếu chậm một bước tới cứu nàng, chỉ e là vô phương cứu chữa.
Mà người phát hiện ra ŧıểυ Mai trong thùng mơ lại là……Hạ Nhĩ Trúc.
Nếu không phải Hạ Nhĩ Trúc đúng lúc đến xưởng mơ, chỉ sợ Thượng Quan ŧıểυ Mai cũng không thể bảo toàn mạng sống, cũng không thểxuất hiện trước mặt các nàng.
“Các ngươi đừng có ríu ra ríu rít trong phòng ŧıểυ Mai như vậy” Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt từ ngoài đi vào, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ánh lên một tia nghiêm nghị.
“Đại tỷ” Sáu tỷ muội vùa thấy Đại tỷ, tất cả đều cung kính lên tiếng.
“Để cho ŧıểυ Mai thở một chút” Nàng xoay chân ngồi vào ghế thái sư, tất cả các tỷ muội đều vòng quanh nàng.
Muốn uống trà thì có trà dâng lên, muốn điểm tâm liền có ngay điểm tâm trước mặt, các nàng phục vụ Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt chẳng khác gì một vị nữ vương.
“Đại tỷ, Nhị tỷ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lòng hiếu kỳ đã đè nén trong lòng Thượng Quan ŧıểυ Tuyền từ nãy đến giờ, nàng nôn nóng hỏi
“Chuyện như vậy, Hạ Nhĩ Trúc đã đi điều tra rồi” Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt chăm chú nhìn Nhị muội của mình đang nằm trên giường.
Nhìn nàng ngủ một chút cũng không yên
Đại phu nói, do nàng quá kinh hãi, lại thêm tự nhiên sốt cao, trước mắt phải để ŧıểυ tỳ chăm sóc cẩn thận
“Muội cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.” Thượng Quan ŧıểυ Điệp vuốt vuốt cằm, nàng và nhị tỷ là tỷ muội sinh đôi, luôn là tâm hữu linh tê một chút thông
“Tam tỷ nói rõ đi” Thượng Quan ŧıểυ Thố tròn mắt nói
“Nhị tỷ dù ngây thơ như thế nào, cũng không thể không biết thùng mơ to nằm ở đó” Thượng Quan ŧıểυ Điệp thuyên con mắt, lạnh lùng nói.
“Tam tỷ nói rất đúng” Thượng Quan ŧıểυ Du thanh âm nhẹ nhàng gật đầu một cái “Huống chi Nhị tỷ làm mơ dầm đã 10 năm, sao lại còn không biết mức độ nguy hiểm của nó”
Lúc này, cả đám tỷ muội lại cúi đầu không nói
Xem ra các nàng đều hoài nghi việc xảy ra là có nguyên nhân
Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt mở nắp tách trà, uống một ngụm, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống
“Ta sẽ đòi lại công đa͙σ từ Hạ Nhĩ Trúc” Quả không hổ là Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt, nói chuyện uy nghiêm lên tới mười phần, hơn nữa nàng tận mắt nhìn thấy muội muội mình gặp phải bất hạnh như vậy, chút xíu nữa là mất mạng, chuyện này làm cho nàng vô cùng tức giận.
Nàng gaio muội muôi của mình cho Hạ Nhĩ Trúc, thế mà hắn lại không chăm sóc nàng thật tốt, vậy tương lai làm sao nàng có thể yên tâm gả Nhị muội cho hắn.
Đại tỷ nói chuyện, để cho chúng thiên kim âm thầm vì Hạ Nhĩ trúc kêu to không ổn.
Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt từ trước đến nay không bao giờ để người ngoài khi dễ người nhà, mặc dù chính nàng cũng biết nàng rất nghiêm khắc với muội muội, nhưng cũng không để cho các nàng thua thiệt, hoặc chịu ủy khuất.
Trong khi chúng tỷ muội đang nói chuyện , thì tổng quản của Thượng Quan phủ tiến lên bẩm báo
“Đại ŧıểυ thư, Hạ thiếu gia tới phủ, nô tài không ngăn được hắn, hắn muốn đến khuê phòng của Nhị ŧıểυ thư trước”
Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt lấy chiếc khăn tơ lụa lau lau khóe miệng, sau đó phất phất đôi tay nhỏ bé “Đừng cản hắn”
Tổng quản đáp thanh dạ, liền lui xuống.
Trong chốc lát, Hạ Nhĩ Trúc vội vội vàng vàng bước vào khuê phòng của Thượng Quan ŧıểυ Mai, trên mặt không dấu nổi lo lắng.
Hắn một lòng chỉ nhớ kỹ Thượng Quan ŧıểυ Mai, căn bản không quan tâm trong phòng nương tử quân cửa.
“Từ từ” Thượng Quan ŧıểυ Điệp dù có yêu mến Hạ NHĩ TRúc thế nào, nhưng nghĩ đến việc hắn đẻ tỷ tỷ nàng bị thương,nàng không khỏi tức giận nhìn chằm chằm vào hắn
“Là thôi” Thượng Quan ŧıểυ Tuyền cũng vô cùng tức giận, không để cho Hạ Nhĩ Trúc đến gần Thượng Quan ŧıểυ Mai nửa bước.
Tiếp theo, các vị thiên kim khác cũng vây quanh hắn, nhất định không để cho hắn tới gần giường.
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Hạ Nhĩ Trúc nóng vội, gầm nhẹ lên một tiếng.
Ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đa͙σ, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đến gần Mai tỷ tỷ” Thượng Quan ŧıểυ Du nhẹ giọng nói
Trong phòng ồn ào như cái chợ, khiến cho Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt đầu như muốn nổ tung
Cả người buồn bực, nàng uyển chuyển đứng lên, quyết định đuổi hết đám muội tử đang tranh cái ầm ĩ này đi
“Tam tứ ngũ lục thất bát, tất cả ra ngoài sảnh lớn hết cho ta” Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt lạnh giọng nói “Các ngươi không định để cho Nhị ỷcác ngươi được nghỉ ngơi sao?”
“Nhưng, nhưng là…” Thượng Quan ŧıểυ Điệp quắt miệng, dường như là không phục
“Ừ…” Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt thiêu mi, mi mâu nheo lại
Mọi người không lên tiếng, từ Tam cô nương tới Bát cô nương, tất cả đều giống như con chuột nhỏ co bả vai lại, đều đi ra khỏi phòng Thượng Quan ŧıểυ Mai
“Ngươi” Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt đưa con mắt dời về Hạ Nhĩ Trúc “Hôm nay trước khi mặt trời lặn, ngươi phải tìm cho ra ai đứng đằng sau tất cả chuyện này”
Không đợi Hạ Nhĩ Trúc trả lời, nàng nhấc váy, cùng ŧıểυ tỳ rời khỏi phòng, để cho Hạ Nhĩ Trúc và Thượng Quan ŧıểυ Mai có thời gian ởchung một chỗ
“Hạ Nhĩ Trúc..” Dù Thượng Quan ŧıểυ Mai sốt rất cao, nhưng miệng vẫn không ngừng nói mê
Hạ Nhĩ Trúc vừa nghe thấy nàng gọi tên hắn, vội vàng bước tới.
“Ta đây.” Hạ Nhĩ Trúc đi tới mép giường, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng
Nàng thì thào, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to của hắn “Cứu, cứu ta……”
“Đừng sợ” Hạ Nhĩ Trúc đưa bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trước ngực “Ta sẽ luôn ở bên nàng”
Nàng vô tri vô giác, cuối cùng mắt cũng mở ra
“Hạ Nhĩ Trúc…” Nàng nuốt từng ngụm nước miếng
“Ta đây” Hạ Nhĩ Trúc đưa bàn tay khác dặt lên trán nàng, giúp nàng lật mặt khăn ướt
“Ngươi không cứu ta……….” Nàng mở to đôi mắt, kích động nhìn hắn.
“Ta có, ta có…” Hắn nhíu mi lại, đau lòng nói “Là ta cứu nàng lên, nàng quên rồi sao?”
Nàng thống khổ than nhẹ “ Thật là thống khổ……Ta suýt chút nữa…suýt chút nữa….là đã chết ngập”
“Ta biết” Hắn nhất định không quên cảnh tượng đó
Nếu không phải hắn tới đúng lúc, chỉ sợ kiếp này hắn chẳng còn được gặp mặt nàng nữa
“Mịch Ngưng?” Hắn nhíu mày vội vàng nâng nàng dậy, để một chiếc gối mềm phía sau cho nàng tựa “Nàng không phải muốn nói cho ta chuyện gì chứ?”
“Nước………” Nàng liếʍ đôi môi khô khốc, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy được vị chua ngọt.
Hắn vội vàng đi lấy chén nước cho nàng, đến bên cạnh nàng, cẩn thận đưa lên miệng
Cho đến khi chén nước không còn giọt nào, nàng mới thở hổn hển
Giờ phút này, nàng vẫn cảm thấy thật khó khăn
“Nói cho ta biết, có phải Mịch Ngưng gây bất lợi với nàng không?” Hắn để cho nàng lấy hơi, rồi khăng khăng đưa nàng nằm xuống giường
Tình hình lúc đó, hắn chỉ thấy được Mịch Ngưng hô to kêu cứu, vừa nhìn thấy hắn, liền khóc kêu hắn cứu Thượng Quan ŧıểυ Mai
Hắn cứ như vậy mà cho rằng Thượng Quan ŧıểυ Mai không cẩn thận mà trượt chân vào thùng mơ dầm…. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của Thượng Quan ŧıểυ Mai, nàng dù có liều lĩnh thế nào, cũng không thể nào bất cẩn như vậy.
Vì thế, trong lòng hắn lúc này, nảy lên chút nghi ngờ
“Nàng , nàng thích ngươi…….” Bàn tay nhỏ bé của nàng lại đặt lên tay hắn, cuối cùng gắt gao nắm lấy bàn tay to của hắn thật chặt.
Lúc này, chẳng hiểu tại sao, nàng chỉ muốn nắm lấy bàn tay của hắn thật chặt, thật chặt, có như vậy nàng mới cảm thấy an toàn
Hắn nghe mà không hiểu gì cả, như thế nào lại dẫn đến Mịch Ngưng thích hắn đây?
“Nàng……ghét ta……” Nàng cắn môi, nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, nhịn không được run lên một cái “Cho nên………..Đẩy…….”
Hắn ngồi ở mép giường, đem nàng ôm vào lòng, cảm nhận được mùi hương trên người nàng, cùng với cho nàng trên người của hắn ôn nhu.
“Nàng ta đẩy nàng xuống, có phải hay không….?” Hắn không nhanh không chậm hỏi, chỉ sợ lại hù dọa nàng
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng, hắn biết ngay lần này đã dọa nàng.
“Nàng ghét ta, nói ta độc chiếm ngươi……”Hai tay của nàng để cho hắn ôm ấp, giống như đó là nơi ấm áp nhất, an toàn nhất cho nàng.
“Không có chuyện này đâu.” Hắn nhẹ phẩy những sợi tóc của nàng, không muốn nàng vì những lời nói đó mà nghĩ lung tung.
Là hắn tự mình để cho nàng vĩnh viễn độc chiếm, cả đời cũng nguyện ý đợi ở bên cạnh nàng.
Đời này kiếp này, không còn có người có thể từ trên người của hắn cướp đi trái tim hắn.
Tự mười năm trước khi nhìn thấy hình bóng nàng, hắn đã biết mình yêu nàng.
Chỉ tại nàng đối với tình cảm thông suốt quá chậm, đối với tim hắn, vẫn chưa bao giờ nhìn thẳng
“Ta không muốn ngươi rời đi………không được rời đi…” Nàng cả người sốt cao, giờ phút này đều dựa cả vào hắn, không muốn hắn buông thân thể của nàng.
“Ta sẽ không, sẽ không dời nàng …” Hắn cúi người, áp đôi môi của mình vào bờ môi ấm áp của nàng
Nàng nhiệt tình đáp trả nụ hôn của hắn, chỉ mong được một chút yên tâm
Hắn đáp ứng với yêu cầu của nàng, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng, trêu đùa với cái lưỡi thơm tho của nàng
Nếm đến cả nước thuốc đắng chát của nàng, hỗn hòa vào với nước miếng ngọt như mật, hắn tất cả đều không bỏ, tất cả đều nuốt, hy vọng có thể chia sẽ những nỗi thống khổ với nàng một nửa
Cuối cùng, nàng nhắm mắt lại.
Hắn dời môi của nàng, để cho nàng lần nữa nằm lại xuống giường
“Mai nhi ngoan, ta nhất định sẽ trở về thăm nàng” Bàn tay của hắn lấy khăn ướt từ trên trán xuống giúp nàng, một lần nữa ướt nhẹp, đặt ởtrên trán của nàng.
“Đừng đi” Nàng lấy ngón tay như ngọc của mình gắt gao cầm lấy tay hắn, không muốn hắn dời đi
“Được, ta không đi” Hắn cầm ngược lại đôi bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng “Ta sẽ chờ đến khi nàng ngủ, có được hay không?”
Nàng gật gật đầu, yên tâm nhắm mắt lại
Hắn cứ như vậy canh giữ ở bên giường của nàng, mặc cho thời gian cứ từng phút, từng phút một trôi qua.
Cho đến khi thấy nàng ngủ say yên giấc, hắn mới lặng lẽ đem bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt vào trong mền chăn.
Hắn nhìn nàng thật sâu, rồi quyết định đích thân giải quyết chuyện này
Mặc dù thương người của nàng là tên cô nương, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không khoan thứ!
Thượng Quan ŧıểυ Mai mắc bệnh, trở nên hồ đồ, nửa tỉnh nửa mơ, đến 4 ngày sau mới hoàn toàn tỉnh lại
Trong thời gian ấy, Hạ Nhĩ Trúc vẫn đích thân chăm sóc nàng
Thấy nàng ngủ say, hắn mới đi tới phòng khách, cùng Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt bàn bạc một số chuyện.
Giờ phút này, chỉ có Thượng Quan ŧıểυ Mai cùng với tiếng hít thở tịch mịch
Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, cảm thấy đầu này lúc hôn mê, lúc trầm, hơn nữa cảm giác vừa nãy, dường như nàng đã gặp rất nhiều mộng
Trong mộng, Hạ NHĩ TRúc nói với nàng rất nhỏ nhẹ dịu dàng, chăm sóc nàng rất cẩn thận, còn nói rất nhiều rất nhiều điều…khiến nàng đỏ mặt
Tỷ như……..
Hắn nguyện ý chăm sóc cho nàng cả đời
Nàng từ trên giường ngồi bật lên, khuôn mặt như ánh nắng chiều, đỏ bừng
Sao nàng lại cảm thấy xấu hổ như vậy?
Hai tay nhỏ của nàng ôm lấy hai má, liên tục lắc lắc đầu.
Phải một lát sau nàng mới phát hiện trong phòng của nàng rất yên tĩnh, không có một ai khác.
Nàng cũng muốn tìm Đại tỷ để giải thích mọi chuyện, nếu không với tính cách của Đại tỷ, không tìm được người làm tổn thương nàng, xử tử hình, chỉ sợ tỷ ấy sẽ không bỏ qua
Nàng vội vàng mặc quần áo, tóc còn chưa kịp buộc, đã chạy vội ra khỏi phòng,, không thềm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của bọn người hầu, chạy đến phòng khách tìm Đại tỷ.
Nàng còn chưa bước vào phòng, ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng của nam nhân cùng tỷ nàng nói chuyện, xen vào đó là tiếng của Thượng Quan ŧıểυ Điệp
“Chuyện như vậy, ngươi muốn giải quyết thế nào?” Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt ngồi trên ghế thái sư trong phòng khách, nhàn nhã uống trà.
“Chờ Mai khi khỏi bệnh hẳn, ta muốn lấy nàng làm vợ” Hạ Nhĩ Trúc cảm thấy việc này không thể trì hoãn thêm được nữa
“A?” Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt buông tách trà nóng, đôi mắt đẹp nhìn hắn “Ngươi đảm bảo có thể bảo vệ được Mai nhi?”
“Ta đảm bảo với ngươi, sẽ không để nàng chịu một chút tổng thương nào.” Hạ Nhĩ Trúc thanh âm dường như có chút gấp “Hơn Nữa ta đã theo lời ngươi, đem Mịch Ngưng trục xuất ra khỏi Phượng Thiên thành”
Thượng Quan ŧıểυ Mai núp ở bên ngoài nghe lén, nếu có bọn tôi tớ đi qua, nàng sẽ dùng ánh mắt đe dọa nhìn hắn, không để cho hắn lên tiếng
“Nhưng là……” Thượng Quan ŧıểυ Điệp lên tiếng “Nhị tỷ sẽ dễ dàng gật đầu gả cho ngươi hay sao?”
Nhị tỷ cùng hắn đấu khẩu mười năm, sao có thể trong 1 đêm suy nghĩ, đồng ý gả làm vợ hắn
“Ta đã cùng với nàng đánh cược, nếu nàng không tìm ra tung tích của đám hàng kia, phải gả làm vợ của ta” Hắn quyết định đem trò chơi của hai người kết thúc sớm, không muốn cùng nàng chơi trò ngươi đuổi ta chạy nữa, chỉ lãng phí thời gian của nhau.
Hạ Nhĩ Trúc biết ở Thượng Quan phủ Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt làm chủ, Thượng Quan lão gia cùng phu nhân mấy năm gần đây đều đã đi vân du tứ hải
Vẫn là phải được Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt gật đầu, mới có thể lấy ŧıểυ Mai làm vợ.
Thấy Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt không nói câu gì, hắn dường như có chút nóng nảy
“Đại cô nương” Hắn không kìm được gọi một tiếng
“Vậy chúng ta thương lượng trước, liệu ngươi có thể đáp ứng không” Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt chậm rãi giương đôi môi đỏ mọng, chăm chú nhìn hắn
“Ta đáp ứng” Cho dù muốn hắn phải lên núi đao, xuống biển lửa, hắn cũng đều đáp ứng.
“Vậy thì để ta” THượng Quan ŧıểυ Điệp vội vàng nhảy ra “Hạ ca ca, ngươi đáp ứng cho ta vải len sọc”
“Không thành vấn đề” Hắn đối với điều kiện của hai tỷ muội này, đều không dị nghị chấp nhận
Mặc dù Thượng Quan ŧıểυ nguyệt muốn hắn giao ra gần đây hắn từ phiên bang tiến khẩu năm màu muối, về sau cũng muốn nhóm hàng mà lại lấy nửa giá ưu đãi nàng.
Về yêu cầu của Thượng Quan ŧıểυ Điệp, còn muốn hắn giao ra Ngũ hỏa liên – đây là loài trân quý hiếm có được tròng từ nɠɵạı bang, nghe nói chỉ nở trong 7 ngày, là đóa hoa mà Thượng Quan ŧıểυ Điệp luôn mơ ước được có
Mà yêu cầu duy nhất của hắn đối với các nàng, chỉ là thuận lợi cưới được Thượng Quan ŧıểυ Mai
Sau khi thương lượng xong, ba người đều cho là việc thuận lợi phải được tiến hành, hoàn toàn không nghĩ đến là, ở bên ngoài phòng khách , Thượng Quan ŧıểυ Mai đang nhíu mày tức giận
“Nhị cô nương, người như thế nào đã tỉnh rồi” Tổng quản Thượng Quan phủ mắt sắc, gọi nàng một tiếng
Âm thanh kêu lên, làm cho 3 người ở bên trong nhất thời kinh sợ
Hạ Nhĩ Trúc không chút nghĩ ngợi, chạy ra khỏi phòng khách, chỉ thấy Thượng Quan ŧıểυ Mai đứng đó, đôi mắt buồn bã nhìn hắn
Tiếp theo,Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt cùng Thượng Quan ŧıểυ Điệp cũng đi ra khỏi phòng, khuôn mặt có chút lúng túng
“Hai người………” Thượng Quan ŧıểυ Mai đưa mắt nhìn về phía tỷ muội mình “ Giúp người ngoài cùng nhau lừa gạt ta sao?”
“Nhị tỷ………” Thượng Quan ŧıểυ Điệp chột dạ cắn môi, bất an nhìn Đại tỷ
“Chuyện không phải như nàng nghĩ đâu” Hạ Nhĩ Trúc định lên tiếng giải thích, nhưng lại bị ŧıểυ Mai trừng mắt nhìn
“Không cần phải giải thích nữa…” Thượng Quan ŧıểυ Mai gầm nhẹ
Không nghĩ tới đến cuối cùng nàng còn thua hắn, thế nhưng bởi vì hắn dùng trò hèn hạ —–