Bên trong Hoa Xuân lâu ồn ào náo nhiệt, tất cả những nam nhân có uy tín tương đối trong thành, cơ hồ đều đã tụ tập cở chỗ này.
Hôm nay, là ngày Huệ Lan cô nương hồng bài thứ hai của Hoa Xuân lâu đấu giá đem đầu tiên. Phần đông quan to cùng những kẻ có tiền đều đã sớm thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng bắt đầu xoa xoa tay, âm thầm phân tranh cao thấp.
Vào lúc này, trên vũ đài của Hoa Xuân lâu xuất hiện hai nữ tử thanh tú, một bên trái một bên phải, váy làm bằng chất liệu vải mỏng nhẹ nhàng tung bay.
Nhạc nổi lên.
"Đêm xuân dài không vắng ca rượu, ngọc lục bảo ánh vàng sáng chiếu tựa như lụa hoa mềm mại, người người cười nói dịu dàng..." Lâm Huệ Lan một thân lụa mỏng, hát hay múa giỏi.
Tiếng ca như say lòng người, kỹ thuật nhảy như trêu chọc khách nhân. Vung tay áo, lộ ra cánh tay tuyết trắng như ngọc mềm mại không xương. Xoay tròn, hai chân thon dài như ẩn như hiện...
Khúc ca giữa chừng, đột nhiên im bặt. Lâm Huệ Lan dừng lại bước nhảy, liếc mắt nhìn người sững sờ ở cửa, quay đầu đi chỗ khác:" Không nhảy nữa, bắt đầu đi."
"Xem đứa nhỏ này, lại giận dỗi." Hồng ma ma vẻ mặt hớn hở, một bên đón Lý Chí ở trước cửa một bên cười quyến rũ nói.
Lâm Huệ Lan này cái gì cũng tốt, chính là chỉ cần đứng trước mặt người kia, sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Lý Chí hí mắt một bên liếc nhìn người nào đó trên đài cảnh xuân lộ ra bên ngoài, một bên ánh mắt đảo qua đám người dưới đài, hừ nhẹ một tiếng, ngồi lên vị trí dành cho khách quý.
Hồng ma ma hầu hạ chu toàn cho vị đại chủ tử này xong, mới đi lên đài, tươi cười nói:" Hôm nay nhận được sự cổ vũ của mọi người thật sự vô cùng hãnh diện. Huệ Lan của chúng ta thực may mắn. Không cần tốn nhiều lời thêm nữa, ai ra giá cao, đêm đầu tiên này của Huệ Lan sẽ thuộc về người đó!"
Ánh mắt của mọi người, không tử chủ được mà cùng hướng về phía Lý Chí đang ngồi ngay ngắn trước sân khấu.
Lý Chí là người giàu nhất trong thành này, nếu luận về tài lực, ai có thể so sánh được với hắn?
Hồng ma ma liền hướng phía Lý Chí cười nịnh nọt:" Vậy giá khởi điểm, vẫn là Lý công tử kêu trước được hay không?"
"Tốt!" Lý Chí nhíu mày cười, thản nhiên uống một ngụm trà:" Ta ra...Năm lượng bạc."
Hồng ma ma sắc mặt khẽ biến, Lý công tử hôm nay đến đây có phải là muốn phá chuyện làm ăn tốt của nàng hay sao?
"Lý công tử thực để ý ta nha!" Khó có được lúc Lâm Huệ Lan không tức giận, nàng nghiêng người trên khán đái, cười khanh khách.
Hai chân của nàng, ở dưới làn váy nhẹ nhàng lay động, trần trụi như trăng non như bạch ngọc, làm lòng người mê say nói không nên lời.
"Các vị công tử." Thanh âm của nàng tinh tế ma mị, chuyển hướng về phía mọi người:" Không muốn ta bị người dùng năm lượng bạc này mang đi, thì hãy nắm bắt cơ hội a!"
Vừa dứt lời, thanh âm kêu giá liên tiếp vang lên, rất nhanh liền tăng tới năm trăm lượng bạc.
Lý Chí ngồi một bên thản nhiên dùng trà, hoàn toàn bất vi sở động.
Năm trăm lượng một đêm, dù sao cũng là quá xa xỉ. Lâm Huệ Lan đứng lên, muốn nhanh chóng kết thúc.
"Ta trả sáu trăm lượng!" một tiếng nói trong trẻo cất lên trong Hoa Xuân lâu yên lặng, khiến mọi người xung quanh bất ngờ hoảng sợ.
Lâm Huệ Lan không khỏi nhíu mày, hắn vẫn là đến đây.
"Thì ra là Lưu công tử!" Hồng ma ma cười đến toe toét." Xin mời ngồi, xin mời ngồi!"
Tiếp theo là một hồi im lặng trầm mặc.
"Nếu không ai trả giá cao hơn..."
"Sáu trăm linh năm lượng." Lý Chí tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), thản nhiên cắt đứt lời nói của Hồng ma ma.
Sắc mặt Hồng ma ma suy sụp hiển nhiên lộ rõ vẻ không tốt, nhưng Lý đại công tử là người không nên đắc tội, chỉ có thể cười cười nói:" Lý công tử ra tay hào phóng, lại bỏ thêm năm lượng."
Lý Chí nhìn nàng cười:" Cảm ơn Hồng ma ma đã khen gợi."
Lưu Hiên cắn răng nói:" Bảy trăm lượng!"
"Bẩy trăm linh năm lượng!"
"Tám trăm lượng!"
"Tám trăm... linh năm lượng!" Lý Chí ngáp một cái, thật sự là rất thảnh thơi.
"Lưu công tử." Lý Chí cười khẽ:" Ta là người làm ăn, không mua bán có lỗ. Mặt hàng nên có giá nào ta tự biết."
"Ngươi..." Lưu Hiên bị chọc tức, định xông lên cùng hắn lý luận, một cánh tay nhỏ nhắn kéo hắn lại.
"Ma ma! Tám trăm linh năm lượng, bán!" Lâm Huệ Lan quát.
"Được, được, được." Hồng ma ma vội vàng gật đầu, hai vị công tử này thực muốn tiếp tục nháo nữa thì thật đúng là sự việc không tốt.
"Huệ Lan..." Lời nói giận dữ của Lưu Hiên vừa ra đến mồm liền bị đình chỉ. Một cánh tay ngang ngược, đem Lâm Huệ Lan ngăn cách lại với hắn.
"Thật có lỗi, Lưu công tử." Lý Chí lạnh nhạt nói:" Hiện tại Huệ Lan cô nương đã là người của ta."
"Đủ rồi, Lưu công tử." Lâm Huệ Lan hung hăng gạt bỏ cánh tay của Lý Chí ra, cười nói:" Bỏ ra tám trăm linh năm lượng bạc để mua đêm đầu tiên của một cô nương thật không đáng nha! Tuy ta đã qua huấn luyện dạy giỗ, nhưng dù sao cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến. Lưu công tử nếu có thành ý như vậy, không bằng ngày mai lại đến. Tối nay ta liền cùng Lý công tử luyện tập thật tốt, ngày mai bảo đảm khiến cho huynh dục tiên dục tử."
Không nghĩ tới Lâm Huệ Lan cư nhiên trước mặt nhiều người nói ra những lời như vậy. Biết nàng là đang tức giận, nhưng trên mặt Lưu Hiên vẫn "vọt" lên sắc đỏ.
Sắc mặt Lý chí cũng là màu đỏ, nhưng là đỏ do tức giận mà lên:" Lâm, Huệ, Lan!" Hắn gằn từng chữ một quát.
"Làm sao?" Lâm Huệ Lan ưỡn ngực, chống lại ánh mắt của hắn:" Chẳng lẽ Lý công tử không biết sau khi ta bán đi đêm đầu tiên thì sẽ bắt đầu tiếp khách hay sao? Hồng bài thứ hai của Hoa Xuân lâu cũng không phải là thứ tùy tiện chỉ biết nói cho xong việc. Đối đãi chính thức tiếp khách, tất cả nam nhân ở nơi này, không phải vì vậy mà luyến tiếc không muốn bước khỏi cửa đó sao!"
Lời kia vừa thốt ra, những khách nhân tiếc nuối vì không mua được đêm đầu tiên của Huệ Lan cô nương tinh thần không khỏi bị chấn động.
Lý Chí bị bức điên rồi:" Lâm Huệ Lan! Ngươi rốt cuộc có cảm thấy hổ thẹn chút gì hay không?"
"Cảm thấy hổ thẹn?" Lâm Huệ Lan cười nhạt nói:" Công tử muốn mua lại cảm thấy thẹn, có phải đã đi nhầm cửa rồi hay không?"
"Ngươi..." Lý Chí thốt không ra lời.
"Phanh" một tiếng, hắn đạp vỡ nát cái bàn bên cạnh. Phất tay áo, xoay người bước đi.
Lâm Huệ Lan ngây ngốc, nóng nảy nói:" Ngươi muốn đi đâu?"
Lý Chí quay người lại, khuôn mặt lạnh lùng phun từng chữ:" Quay, về, nhà."
"Về nhà?" Lâm Huệ Lan cắn răng:" Lý Chí! Đêm đầu tiên của ta người cũng đã mua, hiện tại lại bỏ đi, ngươi là muốn đem ta ra đùa giỡn hay sao?"
"Thực sự rất xin lỗi, Huệ Lan cô nương." Lý Chí hừ lạnh một tiếng:" Tối nay nàng thực sự đã làm hỏng hết khẩu vị của ta rồi."
"Ngươi..." Lâm Huệ Lan tức giận không thể kìm chế được, nắm chặt thành quyền xoay người sang chỗ khác, lớn tiếng nói:" Nếu Lý công tử đã không mua, ta lại phải bán thêm một lần nữa! người nào trả giá nhanh nhất ta liền bán cho người đó!"
"Ai dám!
Lý Chí lạnh giọng quát một tiếng, ánh mắt như băng sơn nhìn thẳng, nam nhân chung quanh đang muốn ra giá liền ngậm chặt miệng.
"Hồng ma ma!" Hắn quát lớn một tiếng.
"Lý công tử có gì cần phân phó?" Hồng ma ma nơm lớp lo sợ đáp.
"Ta hôm nay ở chỗ của bà mua cái gì?"
Không biết hắn muốn hỏi cái gì, Hồng ma ma chỉ có thể cẩn thận trả lời:" Là... Là đêm đầu tiên của Huệ Lan."
"Tốt lắm." Hắn nhìn nàng, khí thế bức người:" Bổn công tử hôm nay tâm tình không tốt, không nghĩ muốn lấy hàng ngay. Trước hết đặt tạm ở Hoa Xuân lâu, bà để ý cẩn thận cho ta. Ngày nào đó ta muốn lấy hàng mà không có, bà cứ chờ mà cắn trái cây qua ngày đi!"
Hắn bỏ lại lời nói thực nghiêm khắc, rồi nghênh ngang rời đi.