Hôm nay, là ngày Lý đại công tử của Lý gia giàu nhất thành thành thân.
Tuy rằng chỉ là nạp thiếp, nhưng cũng phô trương rất lớn, người tới xem đông như trẩy hội. Chờ tới khi rước chính thất, nhất định càng phô trương hơn!
Mọi người uống rượu mừng, đang muốn tìm tân lang kính rượu, đã thấy tân lang lén lút lui xuống, khẩn cấp hướng phía tân phòng chạy đi.
"Huệ Lan!" Lý Chí đẩy cửa tân phòng.
Trong tân phòng đều được trang trí lại hoàn toàn, nha hoàn săn sóc tân nương cũng không thấy, chỉ còn một mình tân nương áo mũ không chỉnh, tự mình xốc khăn voan lên, uống rượu giải sầu.
Lý Chí tinh thần vui sướng nhất thời lạnh xuống.
"Người săn sóc tân nương đâu?" Hắn hỏi.
Tân nương cũng không ngẩng đầu lên:" Bị ta đuổi đi rồi."
"Vì sao không đợi ta vén khăn oan?"
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái:" Còn phân biệt cái đó sao?" Lại rót thêm cho mình một ly.
"Lâm Huệ Lan!" Hắn lửa giận ngút trời, sải bước tiến lên, giật lấy bình rượu trong tay nàng, ném sang một bên, nắm lấy mặt của nàng:" Lâm Huệ Lan, nàng trưng khuôn mặt này cho ta xem là có ý tứ gì?"
Nàng vịn vào tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên, con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào mắt hắn:" Ta yêu chàng, Lý Chí."
Nàng nhất định là người ông trời phái xuống để hành hạ hắn, là nữ nhân kỳ lạ nhất, cũng là nữ nhân mà hắn không thể nào hiểu được. Trong tình cảnh này, bảo hắn phải đáp trả lại thế nào đây?
"Lần đầu tiên ta gặp chàng, không phải ở Hoa Xuân lâu." Nàng nhẹ nhàng nói, trong mắt là tình ý tràn ngập, nhưng không hiểu sao lại hiện lên nét bi thương:" Vào ngày trước hôm ta chính thức treo bảng hành nghề, ta được ma ma cho phép lên chùa dâng hương. Sau khi dâng hương lễ phật xong, ta nhân cơ hội đi ra phía sau núi. Ta không phải là muốn chốn, chỉ là muốn một mình yên lặng. Sau đó, ta nhìn thấy một vị cô nương, cô ấy tên là Uyển Nhi. Chàng có nhớ không, Lý Chí?"
Lý Chí nhăn mặt nhíu mày, đầu gật nhẹ. Uyển Nhi là con gái của Vinh vương gia, cũng coi như là họ hàng thân thích cùng với hắn. Có một lần, hắn từng cứu nàng thoát khỏi tay bọn lưu manh.
"Vị cô nương kia rõ ràng rất có tình ý với chàng, trong lời nói còn công khai ám chỉ muốn lấy thân báo đáp, nhưng chàng cũng không vì thế mà chấp nhận. Lúc ấy ta đứng ở một nơi bí mật gần đó nhìn ra, chỉ cảm thấy chàng chính là vị anh hùng chính trực nhất trên đời này."
Lý Chí miễn cưỡng cười, hắn cự tuyệt phân nửa là do trong triều Thừa tướng cùng Vinh vương đấu đá rất quyết liệt, mà thân phận của hắn thì lại khá mẫn cảm, nếu cười con gái của Vinh vương, sẽ không thể tránh được bị cuốn vào cuộc cung đấu. Hắn chỉ cảm thấy có hứng thú với kinh thương (buôn bán), đối với chính trị triều đình gì gì đó, hắn tự nhiên tránh được thì nên tránh.
"Nhưng ngay ngày hôm sau, ở Hoa Xuân lâu ta lại gặp được chàng. Chàng là khách quen lâu năm của Hoa Xuân lâu, là tình nhân tri kỷ của Viện Viện tỷ." Trên khuôn mặt của nàng không khỏi hiện lên thần sắc giận dữ:" Anh hùng trong lòng của ta, sau một đêm, liền lập tức cùng với những nam nhân khác không khác gì nhau, ta lúc ấy cảm thấy tức giận không chịu nổi."
Lý Chí hừ nhẹ một tiếng:" Cho nên lúc ấy nàng mượn cớ say rượu, không đầu không đuôi mà lôi ta ra mắng cho thoải mái?" Lúc ấy hắn cảm thấy vô cùng oan ức, hắn cũng chỉ là một người khách quen thường lui tới Hoa Xuân lâu, cũng không hiểu chọc giận người ta lúc nào, lại bị người ta lôi ra mắng từ đầu đến chân. Bất quá cũng bởi vì việc này mà hắn nhớ kỹ nàng, Lâm Huệ Lan.
"Về sau, dần dần từ lời nói của những người biết chàng, của khách nhân, của Viện Viện tỷ, ta nhìn thấy chàng, cho dù biết chàng không xấu xa như những nam nhân kia, mà không, có khi chàng thậm chí so với những nam nhân kia còn xấu xa tồi tệ hơn. Nhưng ta lại vẫn yêu chàng." Nàng nhìn về phía hắn, trong con ngươi hoàn toàn chăm chú:" Không muốn ca hát khiêu vũ trước mặt chàng, không muốn vì chàng bán rẻ tiếng cười, nhìn thấy chàng cùng nữ nhân khác thân mật, liền chịu không được mà cảm thấy đố kỵ... Chàng nhất định cảm thấy, ta rất kỳ quái có phải không?"
Lý Chí lúc này không nghĩ trợn mắt nói dối:" Đương nhiên." Hắn nói.
Nàng mỉm cười, cũng không có để ý:" Sau đó, chàng lại mua ta. Ở trong phủ làm nha hoàn ta lại nhìn thấy một Lý Chí khác không giống với Lý Chí trước kia ta đã gặp. Chàng hiếu thuận, cung kính, thông minh, nhưng cũng rất gian xảo. Mấy ngày này ở Lý gia, ta lại càng được tiếp xúc nhiều với chàng, chính vì thế, ta chỉ có thể càng ngày càng yêu thích chàng."
Lý Chí nhìn nàng, nàng là đang thổ lộ sao? Vì lẽ gì hắn lại cảm thấy có điều gì đó không đúng?
"Nhưng mà," Nàng tiếp tục nói:" Làm thiếp thất của chàng, ta thực sự cảm thấy không vui một chút nào."
Hắn nhíu mày:" Vì sao?"
Nàng bình tĩnh nhìn hắn:" Không chiếm được đầy đủ chàng, ta thà rằng không cần! Ta yêu chàng, Lý Chí! Ta không nghĩ sẽ cùng nữ nhân khác chia sẽ chàng."
"Cho nên?" Hắn lạnh nhạt nói.
Nàng sửng sốt, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
"Cho nên.." Hắn cười lạnh:" Nàng ngay tại đêm tân hôn trưng bộ mặt này ra cho ta xem, nàng ý vào sự sủng ái của ta đối với nàng mà tự tung tự tác? Lâm Huệ Lan, nàng đưa tay lên ngực tự hỏi đi, Lý mỗ ta rốt cuộc đã để nàng phải chịu thiệt thòi chút nào chưa? Vì có thể khiến cho nương chấp nhận nàng, vì để cho hạ nhân Lý gia thừa nhận nàng, vì không muốn nàng ở trong Lý gia phải chịu một chút ủy khuất nào, ta đã trả giá bao nhiêu tâm huyết? Ta thực trân trọng yêu thương nàng, Điền Nhi phản đối, người ngoài nhạo báng, toàn bộ ta đều không quan tâm! Nhưng Lâm Huệ Lan, nàng không cảm thấy bản thân mình hơi quá đáng sao?"
"Thiếp quá đáng!" Nàng lớn tiếng trả lời:" Ta xuất thân là nữ tử thanh lâu, có thể được gả vào hào môn Lý gia của chàng, sớm đã phải che miệng mà cười trộm đi. Nhưng mà Lý Chí, thiếp vẫn cảm thấy chưa đủ! Ta toàn tâm toàn ý yêu chàng, vì sao chàng lại không thể toàn tâm toàn ý yêu ta?"
Lý Chí nổi giận đùng đùng:" Lâm Huệ Lan, chẳng lẽ nàng cảm thấy ta đối với nàng vẫn chưa đủ yêu thương sao?"
"Không đủ! Lý Chí! Một chút cũng không đủ! Những thứ kia căn bản không phải ta nghĩ muốn!"
Không khí trong nháy mắt đông lạnh. Lý Chí híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm tân nương của chính mình.
"Được lắm, Lâm Huệ Lan!"
"Phanh!" Hắn hung hăng hất đổ rượu mừng trên bàn đá, phá cửa, đi ra ngoài.
Thân mình Lâm Huệ Lan, chậm rãi ngã lên sàn nhà.
Nước mắt, không tiếng động rơi xuống. Lòng tham, quả nhiên sẽ gặp báo ứng.
"Không đủ! Nữ nhân kia nói không đủ! Nàng nói hắn đối với nàng không tốt, nàng nói hắn trả giá còn chưa đủ nhiều. Một câu không đủ của nàng, lại muốn đem mấy năm chờ đợi cùng dày vò của hắn xóa bỏ sao?"
Lý Chí hắn từ khi nào lại đặt hết tâm trí vào một nữ nhân như vậy? Nàng là nữ nhân hắn đã tốn hết bao nhiêu tâm tư mới cưới được vào cửa, chẳng lẽ hắn đối xử với nàng còn không tốt? Cái gì thê cái gì thiếp, chẳng qua chỉ là một danh phận, thật sự quan trọng đến như vậy sao?
Lý Chí ở trên chiếc tràng kỷ trong thư phòng, lăn qua lộn lại dằn vặt.
Đáng giận! Hắn ngồi dậy, từ trên thư án rút ra một quyển sách, nhưng lại đọc không được!
Đáng chết! hắn ném sách xuống bàn, tâm tư của hắn một lòng đều đặt trên người nàng, căn bản cái gì cũng không làm được!
Vẫn là nên quay trở lại.
Lý Chí nhìn cửa tân phóng bị hắn phá mở. Do dự hồi lâu, vẫn là quyết định đi vào. Than nhẹ một tiếng, ai bảo tự mình vô dụng, cả người đều đã bị nữ nhân này ăn mất.
Vừa đi vào, hắn nhìn thấy cái bàn bị đá ngã lăn đang cô đơn nằm một bên, Lâm Huệ Lan ngồi dưới đất, trên mặt đầy nước mắt.
Tức giận cùng phẫn hận vốn có đều bị nước mắt của nàng làm bay đi hết rồi, hắn bước qua, muốn đỡ nàng dạy, nàng lại hành động trước hắn, lau nước mắt đứng dậy nhìn hắn nói:" Thiếu gia."
Lửa giận vừa mới tắt bị hai chữ "thiếu gia" lạnh lùng này lập tức lại khơi dậy.
"Lâm Huệ Lan!" Hắn cắn răng khẽ quát một tiếng.
"Thiếu gia vẫn nên hưu ta đi." Lâm Huệ Lan nói nhỏ.
"Lâm Huệ Lan! Nàng rốt cuộc có ý gì?"
"Ta cảm thấy ta thật sự không có cách để làm một thê tử tốt." Nàng chớp mắt mấy cái, ngăn không cho nước mắt của mình lại rơi xuống:" Ta rất ghen tị. Thời điểm còn ở Hoa Xuân lâu, nhìn thấy chàng cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ, ta liền chịu không được mà cảm thấy ghen tị. Khi đó, chàng với ta thậm chí còn không có một chút quan hệ. Một khi ta đã trở thành thê tử của chàng, ta nhất định sẽ càng thêm thậm tệ hơn."
"Huệ Lan." Nhịn bộ dáng muốn khóc của nàng, trái hắn lại không khỏi mềm ra, hắn cầm lấy tay nàng, trịnh trọng hứa hẹn:" Không có nữ nhân khác ngoại trừ nàng cùng Điền Nhi. Nàng cũng là thê tử của ta, sau khi Điền Nhi vào cửa, nàng cùng cô ấy cũng không phân biệt lớn nhỏ."
Hắn chờ mong nhìn nàng, nàng lại cắn răng một cái, bỏ tay tránh hắn ra.
"Lâm Huệ Lan! Như vậy đã là nhưỡng bộ lớn nhất của ta đối với nàng! Điền Nhi từ nhỏ đã đính ước cùng ta, lại thêm hai nhà đều là quen biết lâu năm, chuyện hôn sự này, ta như thế nào có thể nói bỏ là bỏ?"
"Chàng có thể hưu ta." Lâm Huệ Lan trả lời.
"Lâm Huệ Nàng! Nàng thật quá đáng!"
"Ta chính là rất quá đáng!" Nàng lớn tiếng quát lại, đột nhiên ôm chặt lấy hắn:" Lý Chí! Chàng là của ta! Của một mình ta! Ta không cho phép nữ nhân nào khác chạm vào chàng, cũng không đồng ý chàng chạm vào nữ nhân khác!"
Lý Chí hoàn toàn bị tuyên ngôn bá đạo như vậy kinh hãi.
"Muốn chế giễu ta đi?" Nàng buông hắn ra, vừa khóc vừa cười:" Ta là một nữ tử thanh lâu, mà cũng dám si tâm vọng tưởng Lý đại công tử chỉ được phép có một mình ta, thật đáng chế giễu đúng không?"
"Như vậy... Sẽ không lấy ai nữa." Lý Chí nhẹ giọng trả lời.
Nàng thu hồi nụ cười nhìn hắn.
Hắn kéo nàng vào lòng, ôn nhu lau nước mắt thay nàng:" Không có Điền Nhi, cũng không có nữ nhân khác. Có đôi khi vì việc làm ăn không thể không đi tới Hoa Xuân lâu, nhưng ta cam đoan, sẽ không gặp mặt hay chạm vào cô nương nào trong đó cả.
Nàng sững sờ nhìn hắn, không nói một câu.
Hắn nhíu nhíu mày:" Còn không vừa lòng sao?"
Nàng lắc lắc đầu, có chút không biết phải làm sao:" Ta... Ta vừa rồi có phải hay không xuất hiện ảo giác?"
"Không có." Hắn tức giận nói.
"Nhưng mà... Nhưng mà làm sao có thể đơn giản như vậy? " Vẻ mặt nàng tỏ rõ không thể tin:" Chàng làm sao có thể đơn giản chỉ vì ta mà buông tha cho nữ nhân khác?"
"Cần lý do sao?" Hắn hỏi.
Nàng dùng sức gật đầu.
"Bởi vì nàng sẽ không vui." Hắn nói.
"Chỉ bởi vì ta không vui?"
Hắn cảm thấy không được tự nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái:" Còn chưa đủ sao? Nhìn thấy nàng không vui, trong lòng ta sẽ khó chịu giống như bị mấy trăm mấy ngàn còn côn trùng cắn. Vì để chính mình không phải khó chịu, chỉ có thể làm cho nàng vui vẻ."
"Lý Chí," Nàng mở to mắt nhìn hắn:" Chàng... Chàng sẽ không phải là... yêu ta chứ?"
"Không nhìn ra sao?" Hắn giống như thoải mái trả lời.
"Ông trời!" Lâm Huệ Lan sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nhảy lên đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, hưng phấn mà hét lớn:" Lý Chí yêu ta! Lý Chí... Ngô....."
Lý Chí xông lên, hung hăng che môi của nàng lại, vội vàng đóng cửa sổ, trên khuôn mặt ngăm đen nổi lên ửng đỏ hiếm có:" Lâm Huệ Lan nàng người điên này! Hiện tại là nửa đêm!"
Người điên kia đang ở trong vòng tay hắn cười đến điên cuồng.
Lý Chí bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn nàng:" Lâm Huệ Lan, tốt xấu gì nàng cũng là nữ chủ tử của Lý gia, van xin nàng giữ chút hình tượng được không?"
"Bộ dáng nữ chủ tử là làm để cho người khác xem, Ở trước mặt chàng, ta là chính ta!" Nàng vừa nói, một bên thừa dịp hắn nghiêng đầu liền bổ nhào lên người hắn.
"Lâm Huệ Lan..." Tim bỗng dưng đập loạn, lời vừa muốn nói không biết đã bay đến đâu.
Biến hóa của nàng, khiến cho toàn thân phát ra quyến rũ, hai chấm nhỏ tròng mắt màu đen giống như ánh nến lúc sáng lúc tối, mờ mờ ảo ảo, thanh âm động lòng người tràn ra từ đôi cánh môi kiều diễm như hoa xuân của nàng:" Tướng công, có muốn nếm thử tư vị dục tiên dục tử hay không?"
"Nàng thật đúng là nữ nhân không biết liêm sỉ...."