Giọng nói của Thang Viên lập tức đánh thức Viên Tiêu, anh đột nhiên nhớ đến những điều nhìn thấy ở trên mạng, sau khi tiến vào không thể trì hoãn, nếu không sẽ làm cho người ấy càng ngày càng đau, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng giúp cho người ấy cảm nhận được khoái cảm! Viên Tiêu có chút ảo não, loại chuyện như vậy lại để cho bà xã phải nhắc nhở, anh vứt mặt mũi của đàn ông ở nơi nào! Về sau nhất định phải rèn luyện kỹ thuật thật tốt, phục vụ cô ở trên giường đến dục tiên dục tử!
Vừa nghĩ như vậy, Viên Tiêu nhất thời tỉnh táo tinh thần, đỡ lấy thắt lưng của Thang Viên, bắt đầu chuyển động.
"Đau… Đau… Chậm, chậm một chút…" Vẻ mặt Thang Viên khổ sở vòng tay lên cổ Viên Tiêu, giọng nói yếu ớt không ngừng kích thích thần kinh Viên Tiêu. Anh có bao giờ nhìn thấy Thang Viên mềm yếu, lệ thuộc vào anh như vậy chưa? Từ trước đến nay cô đều rất lý trí, rất ít khi mất đi khống chế như bây giờ, thậm chí đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nước mắt của cô. Bản năng của người đàn ông bị kích thích lớn dần lên, Viên Tiêu thuận tay kéo Thang Viên lên, để cho cô ngồi lên trên đùi mình, tiến vào sâu hơn.
Đôi môi chính xác bắt được môi Thang Viên, dịu dàng cuốn lấy cái lưỡi của cô hôn thắm thiết, phía dưới lại mãnh liệt rút ra cắm vào, phát ra âm thanh bành bạch, có vẻ đặc biệt dâm mị trong đêm khuya yên tĩnh.
"Không, không được… Đau, Viên Tiêu… Đau…" Nước mắt của Thang Viên rơi từ khuôn mặt xuống chỗ giao hợp của hai người, nóng rực, khiến Viên Tiêu run run một hồi.
Cô lắc đầu, sợi tóc xốc xếch dán chặt vào gương mặt, đôi môi lấy lòng cọ xát vào cổ Viên Tiêu, thân thể mềm mại tựa vào trên ngực anh, giống như giao toàn bộ thế giới của mình cho anh.
Trong lòng Viên Tiêu run lên, dục vọng chưa được xoa dịu càng lúc càng lớn, nhưng anh lại không dám động, bắp thịt toàn thân căng lên thật chặt, dường như chỉ cần ấn vào một cái là có thể vỡ ra, ngay cả gân xanh trên trán cũng bắt đầu nhảy lên, trong mắt đều là ngọn lửa màu đỏ.
"Bánh trôi nhỏ, bánh trôi nhỏ…" Anh khẽ vuốt ve vòng eo nhạy cảm của cô, giọng nói bởi vì ẩn nhẫn quá độ mà có chút khàn khàn, lại thêm một phần gợi cảm: "Nhịn một chút, lập tức sẽ không đau, anh sẽ làm cho em thoải mái, nghe lời nào."
Thang Viên hận không thể tát anh một cái, đáng tiếc thật sự là không còn hơi sức gì, thoải mái? Thoải mái cái rắm á! Cô đau muốn chết! Nào có đau qua như vậy bao giờ, hạ thân giống như bị xé rách, đau đến thu tâm thu phế. Đều tại Viên Tiêu! Cái đồ háo sắc! Cái đồ lưu manh!
Lúc này Thang Viên đâu còn nửa điểm lý trí nào? Càng nghĩ càng giận, tại sao chỉ có một mình cô đau? Cô đau anh cũng phải đau theo!
Thang Viên ngang ngược mạnh mẽ vùng lên cũng chẳng quan tâm tới hạ thân đau đớn, há mồm cắn lên chấm nhỏ màu đỏ trên bộ ngực của Viên Tiêu, đồng thời phía dưới hung hăng co rụt lại…
Viên Tiêu chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn, đau đớn qua đi lại bắt đầu có một trận khoái cảm truyền khắp toàn thân, hai người đều là lần đầu tiên, căn bản cũng không biết phải làm như thế nào, Thang Viên đau, Viên Tiêu đương nhiên cũng không cảm nhận được khoái cảm gì, mà Thang Viên khẽ cắn như thế lại làm cho Viên Tiêu trong nháy mắt cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhưng không đợi anh phục hồi tinh thần từ trận khoái cảm này, nơi giao hợp của hai người lại khẽ động, Viên Tiêu chỉ cảm thấy giống như bị một cái gì đó đột nhiên đẩy đến thiên đường, thoải mái đến nỗi anh không nhịn được rên lên thành tiếng, toàn thân nhẹ nhàng, tựa như bay bổng trên không trung, một hồi lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.
Khi Viên Tiêu tỉnh lại từ trong trận khoái cảm chìm ngập này thì phát hiện Thang Viên đang trừng to mắt mà nhìn anh: "Viên Tiêu…"
"Cái… cái gì?" Viên Tiêu còn đang đắm chìm trong dư vị vừa rồi, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Anh mềm nhũn…"
Ba chữ, lại giống như một cây búa lớn đập thẳng vào đỉnh đầu Viên Tiêu, anh cứng ngắc cúi đầu, lại cứng ngắc nhìn Thang Viên một chút, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: "Anh bắn rồi?" Thang Viên đập tới một cái tát: "Cút ra ngoài ngay cho em!"
Viên Tiêu yên lặng cúi đầu, lặng lẽ lui ra ngoài từ trong thân thể Thang Viên, lặng lẽ túm chăn trùm lên đầu, anh tiết sớm! Anh miểu bắn! Anh mất mặt trước bánh trôi nhỏ! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bánh trôi nhỏ có xem thường anh hay không? Tại sao anh lại vô dụng như vậy? Viên Tiêu xấu hổ thiếu chút nữa đội chăn chạy ra khỏi phòng ngủ, trong lòng cực kì khó chịu. (trước giờ toàn thấy miểu sát, anh Tiêu lại miểu bắn =]])
Thang Viên cũng không để ý Viên Tiêu giả bộ đà điểu, cô xuống giường muốn đi vào phòng tắm, trên người dinh dính không cách nào ngủ được. Thật ra thì cô còn vui mừng vì Viên Tiêu “giao nộp vũ khí” nhanh như vậy, bằng không cô còn phải chịu tội dài dài, ai nói vận động trên giường rất sảng khoái cơ chứ? Đều là gạt người! Sắp đau chết cô rồi!
Thang Viên ác độc nguyền rủa ở trong lòng: hi vọng về sau mỗi lần Viên Tiêu đều nhanh như vậy! Nhưng chân của cô vừa mới chạm đất, liền kêu lên một tiếng rồi ngồi xuống, đau quá, hai chân mềm nhũn giống như sợi mì, căn bản không có cách nào chịu đựng được sức nặng của cơ thể.
Viên Tiêu nghe thấy tiếng kinh hô của Thang Viên vội vàng ngẩng đầu lên, xuống giường một tay ôm lấy Thang Viên vào trong ngực: "Bánh trôi nhỏ, em sao vậy?"
"Em muốn tắm rửa!" Thang Viên chui đầu ở trong ngực Viên Tiêu, buồn bực khó chịu nói. Trong lòng âm thầm ghen tỵ thể lực bất bình đẳng giữa nam và nữ, rõ ràng cùng nhau làm một vận động, anh lại có thể vui vẻ nhảy loạn, còn cô ngay cả đi bộ cũng có thể ngã xuống!
"Anh ôm em đi." Viên Tiêu nói xong liền bế Thang Viên lên, đi về phía phòng tắm, Thang Viên ngoan ngoãn tựa vào ngực anh mặc anh ôm đi, dù sao cô cũng không có cách nào đi tới phòng tắm, có sức lao động miễn phí, tội gì không xài! Huống chi cô như vậy là do anh tạo thành!
Thân thể trong ngực thật trơn mượt, mang theo mùi hương thơm ngát đặc hữu trên người cô, mỗi một bước đi lại càng gần sát anh thêm một chút, thân thể mềm mại của cô chạm vào lồng ngực anh, mang theo một tia lửa thật nhỏ, nhanh chóng chạy đến trái tim anh. Anh vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy bộ ngực trắng noãn của cô, hai khỏa anh đào màu đỏ vẫn đứng thẳng như cũ, run lên từng đợt theo nhịp điệu đi đường của anh, cực kì mê người. Viên Tiêu nhất thời cảm thấy có một cây đuốc bốc cháy từ bụng dưới, tay không nhịn được vuốt ve bụng nhỏ của cô, dần dần bắt đầu hướng lên trên, xoa nắn khỏa mềm mại kia. Dục vọng vừa mới phát tiết không nhịn được lại bắt đầu ngẩng đầu.
Thang Viên chỉ cảm thấy Viên Tiêu càng đi càng chậm, cuối cùng im lìm bất động, bàn tay to lớn kia cũng bắt đầu không thành thật, trong lòng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên, trùng hợp chống lại đôi mắt gần như có thể phun ra lửa của đối phương.
"Viên, Viên Tiêu, anh thả em xuống! Em tự đi!" Đôi mắt không chút nào che giấu dục vọng kia khiến Thang Viên sợ đến hết hồn hết vía, không phải vừa mới làm rồi ư? Vì sao người này lại bắt đầu muốn? Nhưng cô lại không muốn đau thêm một lần nữa!
"Đứng lên! Không cho sờ! Lấy tay ra!" Thang Viên cực kỳ tức giận giãy dụa trong lồng ngực Viên Tiêu, đè lại một bàn tay lại không tránh được một bàn tay khác, cuối cùng mệt mỏi đến mức thở dốc hồng hộc nhưng vẫn không thể ngăn cản được hành động của Viên Tiêu.
"Bánh trôi nhỏ…" Viên Tiêu mập mờ cắn cắn vành tai đầy đặn của Thang Viên, giọng nói khàn khàn truyền vào lỗ tai cô: "Anh cứng rồi…"
"Ai thèm quan tâm anh cứng hay anh mềm! Mau thả em xuống!" Thang Viên vội đến sắp khóc rồi, thế nào cũng không tránh khỏi cánh tay như gông xiềng của Viên Tiêu, đau đớn vừa rồi thật sự đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng cô, nếu lại đến một lần nữa nhất định sẽ lấy mạng cô mất!
"Đừng động!" Viên Tiêu đè lại hông cô, bắt lấy tay cô đặt lên dục vọng của mình: "Em xem, em càng động nó càng cứng rắn."
Thang Viên nhất thời cứng ngắc ở trong ngực Viên Tiêu, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, bàn tay cầm lấy dục vọng không an phận của anh, phần lửa nóng đó tựa như có thể làm bỏng lòng bàn tay cô, người này… Người này…
"Ngoan nào, chúng ta cùng nhau đi tắm." Viên Tiêu siết chặt hai cánh tay, bước nhanh vào phòng tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước vừa phải, trực tiếp ôm Thang Viên ngồi vào bồn tắm, bàn tay chậm rãi dao động bên đùi Thang Viên: "Bánh trôi nhỏ… Chúng ta cùng nhau tắm."
Thang Viên kinh hồn bạt vía nằm ở trên người anh, bụng dưới gắt gao chống đỡ dục vọng nóng bỏng của anh, muốn lắc đầu nói không, lại bị anh chận lại miệng.
Toàn bộ thân thể như bị nắm giữ trong tay anh, ngay cả hô hấp cũng đi theo tiết tấu của anh, đầu Thang Viên choáng váng, không biết là vì hơi nước trong phòng tắm quá nhiều hay là vì nguyên nhân nào khác.
Ngón tay của anh nương theo nước ấm trơn trượt với vào trong thân thể cô, từ từ ra vào. Một loại cảm giác khó có thể diễn tả thành lời từ từ lan truyền khắp toàn thân cô, khoái cảm chưa từng có cuốn sạch lấy toàn bộ lý trí của Thang Viên, cô gắt gao cắn chặt môi dưới nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn trở được thanh âm rên rỉ vui sướng phát ra.
Thang Viên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Viên Tiêu, ánh mắt của anh tối đen đến dọa người, con ngươi bởi vì hưng phấn mà có chút phóng đại, pha lẫn một chút mông lung, mờ mịt hơi nước, cực kì xinh đẹp, cô không nhịn được giơ tay lên xoa xoa đôi mắt của anh, trong miệng lầm bầm: "Thật, thật xinh đẹp…"
Viên Tiêu ngừng hít thở, nhịp tim đột nhiên gia tốc, bỗng dưng đỡ lấy thắt lưng của Thang Viên đâm vào trong thân thể cô. Thang Viên ưm một tiếng, ôm chặt thắt lưng anh. Viên Tiêu lật người lại đặt Thang Viên ở dưới thân, hôn lên khóe môi cô, nâng cao eo, mạnh mẽ luật động.
"Bánh trôi nhỏ… Bánh trôi nhỏ…" Viên Tiêu giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của Thang Viên, hung hăng rút ra tiến vào, đem toàn bộ chính mình khảm vào trong cơ thể Thang Viên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đôi mắt mờ mịt của cô, dịu dàng tựa như có thể chảy ra nước.
"Viên, Viên Tiêu…" Thang Viên nâng nửa người trên ửng hồng lên, cọ cọ hai má vào lồng ngực rắn chắc của Viên Tiêu, âm thanh mềm mại như oanh hót. Khiến Viên Tiêu càng thêm hưng phấn, động tác dưới thân cũng càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức Thang Viên gần như không chịu nổi. Nhịn không được mở miệng cầu khẩn: "Chậm, chậm một chút… Chịu… Chịu không nổi…"
"Bánh trôi nhỏ, thoải mái không?" Viên Tiêu nắm lấy phần thịt non mềm trên mông Thang Viên, nhiệt tình xoa nắn, trong miệng không ngừng phun ra dâm ngữ. Đôi mắt Thang Viên đẫm lệ mông lung gật đầu, lắc lư thân thể theo nhịp điệu của Viên Tiêu, vừa mở miệng là tiếng ngâm mị hoặc chết người.
"Nói ra, bánh trôi nhỏ, anh muốn nghe em nói!" Viên Tiêu khích lệ vỗ vỗ mông Thang Viên, há mồm ngậm lấy khỏa anh đào bên ngực trái của cô, nhẹ nhàng mút vào.
"Không… Không…"
"Không thoải mái?" Viên Tiêu thẳng lưng, hung hăng đâm tới, đổi lấy tiếng rên rĩ càng ngày càng lớn của Thang Viên.
"Xem ra anh còn cố gắng chưa đủ." Anh nhả khỏa anh đào trong miệng ra, ôm lấy Thang Viên đặt lên trên đùi, bắt lấy chân của cô vòng quanh thắt lưng mình, luật động càng thêm hung mãnh, miệng không ngừng nói: "Nói! Thoải mái không?"
Mặc dù là bồn tắm đôi nhưng không gian vẫn khá nhỏ hẹp, Viên Tiêu lại dùng tư thế như vậy, hai người áp sát vào nhau, chỉ cần hơi động một chút là có thể gia tăng khoái cảm gấp mấy lần, Thang Viên vô ý thức dùng môi cọ xát cổ Viên Tiêu, khóe mắt ẩn hiện nước mắt kích tình, lung tung gật đầu: "Thoải… Thoải mái, a… Nhẹ, nhẹ một chút…"
"Bà xã, bà xã…" Mồ hôi chảy xuống từ khuôn mặt Viên Tiêu, nước trong bồn tắm bởi vì động tác mãnh liệt của anh mà vãi đầy mặt đất, cả phòng tắm tràn ngập tư vị tình dục nồng đậm.
"Ông xã có giỏi không? Có làm em dễ chịu không?" Viên Tiêu in lại thật nhiều ấn ký màu hồng phấn trên người Thang Viên, động tác dưới thân vẫn không ngừng, không biết xấu hổ hỏi.
"Có… Có… A ưm!" Thang Viên lắc lư trên người anh, cô đã sớm không còn ý thức, anh nói cái gì thì là cái đó.
"Bánh trôi nhỏ, bánh trôi nhỏ…" Cuối cùng, khi Thang Viên đã sớm mệt mỏi không chịu nổi mềm nhũn ở trong ngực Viên Tiêu, rốt cuộc Viên Tiêu cũng đạt tới cực điểm. Nhưng vẫn không rời khỏi cơ thể cô, chỉ ôm chặt cô như vậy, khẽ hôn lên môi cô, ở bên môi cô thì thầm: "Anh yêu em, anh yêu em…"
Anh không biết cô có nghe thấy hay không, mà anh cũng không thèm để ý đến chuyện đó. Dù thế nào đi nữa anh vẫn còn một đời để chứng minh.
Anh yêu cô, vừa mới bắt đầu đã yêu, cả đời cũng yêu…