Ý từ đằng sau câu nói của của Thời Bất Phàm rất rõ ràng, cuối cùng Chân Nguyên Bạch cũng hiểu hắn đang có âm mưa gì, cậu xụ mặt nói: "Tôi không tới nhà cậu đâu."
Thời Bất Phàm tiếc nuối khoác vai cậu, "Tại sao chứ? Phòng nhà tôi rộng, giường cũng rộng, hơn nữa trong nhà còn có mấy đầu bếp, cậu muốn ăn cái gì đều có thể làm cho cậu ăn, chiều thứ bảy đến, tối chủ nhật sẽ về mà, nếu cậu sợ thì tôi bảo người nhà tôi đến nhà cậu xin cho, được không?"
Chân Nguyên Bạch lạnh lùng nói: "Tôi không phải người chỉ biết hưởng thụ."
Nói chuyện một cách nghiêm túc bằng cái giọng trẻ con kia đúng là đáng yêu chết đi được, mặt Thời Bất Phàm lại xán đến, Chân Nguyên Bạch lập tức rúc đầu lại trốn đi, "Đang ở trường đấy, cậu muốn làm tôi tức giận à?"
"Tức giận à.... Cậu tức giận thử cho tôi xem nào?" Tay Thời Bất Phàm vươn tới ôm chầm lấy cậu, dán vào tai cậu, âm thanh khát khao: "Làm sao bây giờ, muốn nộp bài cho cậu, nộp rất nhiều, rất nhiều bài, nhiều đến mức làm cậu không thở nổi..."
1
Chân Nguyên Bạch đột nhiên đẩy hắn ra, chạy nhanh về phía ký túc xá, gió thổi qua khuôn mặt nóng bỏng của cậu, cậu nghĩ, sao Thời Bất Phàm lại phiền phức thế chứ.
Buổi chiều lúc đi cùng Thời Bất Phàm ra cổng trường, cậu lại theo thói quen muốn dẫn hắn đi mua trà sữa, còn tiện thể mua luôn cho Chân Ưu Tú, lúc đi ra đường, Chân Nguyên Bạch bỗng nhìn thấy cách đó không xa, đằng sau xe như có một người phụ nữ đi về phía này, cậu theo bản năng nhìn lại, phát hiện đó là một người phụ nữ nhìn rất mộc mạc, mắt bà hình như đang nhìn Thời Bất Phàm.
Bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Chân Nguyên Bạch, bà hình như hơi kinh ngạc, vội vàng quay lại.
Chân Nguyên Bạch cảm thấy rất quen, nhưng trong phút chốc không nhớ ra đối phương là ai, cậu rột rột hút một ngụm trà sữa matcha, lập tức hút được rất nhiều trân châu đường đen, thơm ngọt mềm mại, trong lòng liền trào ra một cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Thời Bất Phàm cầm một cốc hồng trà chanh, hắn không thích mấy thứ có vị sữa chút nào, trong lúc đang đứng uể oải, nói với Chân Nguyên Bạch: "Thảo nào trên người lúc nào cũng có mùi sữa, có phải cậu rất hay uống trà sữa không vậy?"
"Không hay uống mà." Chân Nguyên Bạch nói xong lại cảm thấy không ổn, bổ sung thêm một câu: "Ngày trước một tuần uống hai cốc."
Ba mẹ cậu không cho bọn cậu uống bừa bãi, nhưng cậu và Chân Ưu Tú đều thích, thế là có quy định một tuần uống hai cốc, nhưng từ sau khi yêu đương với Thời Bất Phàm, bình thường hình như một tuần uống năm cốc."
Cậu vô thức sờ sờ mặt mình, cảm thấy không thể cứ uống như thế này được nữa, thế thì cũng khiến Chân Ưu Tú không được uống nữa.
Từ xa, Chân Ưu Tú phi nhanh tới đây, dừng lại trước mặt hai người họ, gần đây chiều nào Chân Nguyên Bạch cũng đều bị Thời Bất Phàm giao cho Chân Ưu Tú, mấy người cũng thành thói quen luôn rồi, Chân Nguyên Bạch ngồi lên xe, Thời Bất Phàm liền đưa trà sữa vừa mua qua: "Này, trà sữa đầy đủ."
Chân Ưu Tú cũng không khách sáo với hắn, nhận lấy đặt vào giỏ xe, sau đó vặn tay lái phi đi không chào hỏi gì cả, Chân Nguyên Bạch vội vàng vẫy tay với Thời Bất Phàm, đối phương thấy cậu đi rồi thì lập tức thu nụ cười trên mặt.
Chân Ưu Tú đúng là tên nhóc thối không coi ai ra gì, uống nhiều trà sữa của hắn thế, mà kêu một tiếng anh cũng không kêu.
Đúng là Thông Minh nhà hắn vẫn là ngoan nhất.
Xe được dắt vào tòa nhà, Chân Ưu Tú vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi bay tán loạn của mình, cau mày nói: "Dạo này anh càng ngày càng thân với Thời Bất Phàm."
"Sao mà em lại nhìn ra là càng ngày càng thân chứ?"
"Anh cười với anh ta tươi như hoa ấy." Chân Ưu Tú nhìn chằm chằm vào nút ấn thang máy nói: "Gần đây có phải là không tách nổi ra khỏi anh đúng không?"
Trong lòng Chân Nguyên Bạch giật thót, quát lên: "Em đừng có nói vớ vẩn."
Thang máy mở ra, Chân Ưu Tú đẩy xe vào, Chân Nguyên Bạch căng thẳng nói với cậu nhóc: "Em đừng có nói bậy với ba mẹ về anh."
"Nói bậy cái gì?" Chân Nguyên Bạch di truyền từ ba, tóc hơi xoăn, trong khi tóc của Chân Ưu Tú lại giống mẹ hơn, vừa thẳng vừa cứng, cậu nhóc lạnh lùng nói: "Có phải anh hiểu lầm gì rồi không? Ý của em là hiện tại thành tích của anh ta đã tốt hơn rồi, muốn giành hạng hai thì chắc chẳng rời nổi anh đâu."
"Sao em lại biết việc này?"
"Em cũng đâu phải chỉ là con mọt sách, học tập không phải là cả thế giới." Chân Ưu Tú đẩy xe ra ngoài, Chân Nguyên Bạch trừng mắt liếc nhóc một cái.
Cái tên nhóc Chân Ưu Tú này toàn biết mấy thứ gì không đâu.
Bọn họ mở cửa vào nhà, Chân Ưu Tú liền ném cặp lấy trà sữa ra về phòng ngủ ngồi trước máy chơi game, Chân Nguyên Bạch đi theo tới cửa, nói: "Sang năm là em thi cấp 3 rồi đấy, ba mẹ nói không cho em chơi game nữa."
"Anh biết tại sao anh lại ngốc như vậy không?"
Chân Nguyên Bạch: "???"
"Học tập có chừng mực, một vừa hai phải."
Chân Nguyên Bạch nghẹn khuất trong lồng ngực, "Em mới ngốc ấy!"
"Biết em ngốc mà anh còn cãi nhau với em, so với em thì anh còn ngốc hơn đấy."
Chân Nguyên Bạch sững lại hai giây, đóng cửa phòng cậu nhóc lại, đi về phòng mình xong mới hung dữ: "Tí nữa nhớ gội đầu! Em đã không gội đầu ba ngày rồi! Đồ quỷ ở bẩn!"
Chân Ưu Tú cầm tay cầm trò chơi, quay đầu nhìn thoáng qua cửa, nói: "Biết rồi."
Chân Nguyên Bạch tức giận trở về phòng mình.
Chân Ưu Tú nuốt thuốc nổ đấy à? Sao lại dám nói anh mình như vậy, thật quá đáng.
Chân Ưu Tú cầm tay cầm chơi game, đeo tai nghe, chăm chú nhìn màn hình một lúc, bỗng nhớ đến cái gì, nhìn thoáng qua cửa phòng mình, sau đó lấy iPad ra, mở app Chim Cánh Cụt*.
*App Chim Cánh Cụt: Hay còn gọi là QQ, là một ứng dụng của Trung Quốc, do công ty Tecent phát hành. Ứng dụng này dùng để chat, chơi game trực tuyến, mua sắm và nhiều dịch vụ khác.
Chân Nguyên Bạch vô cùng tức giận lăn lộn trên giường, cảm thấy bản thân vừa nãy cãi nhau với Chân Ưu Tú không phát huy tốt, nếu cho cậu thêm cơ hội nữa, cậu nhất định sẽ cho Chân Ưu Tú ăn mệt
Chân Nguyên Bạch vô cùng tức giận lăn lộn trên giường, cảm thấy bản thân vừa nãy cãi nhau với Chân Ưu Tú không phát huy tốt, nếu cho cậu thêm cơ hội nữa, cậu nhất định sẽ cho Chân Ưu Tú ăn mệt.
Cái tên nhóc thối tha này.
Cậu nhăn mi, lửa đốt lòng nóng hổi, điện thoại lại đột nhiên nhận được một tin nhắn, cậu tưởng là Thời Bất Phàm, lại phát hiện là Chân Ưu Tú: Hôm nay có kết quả thi tháng, thành tích của em tuột hai hạng.
Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi dậy, tức giận lập tức bay đi không thấy hình bóng.
Thảo nào Chân Ưu Tú nói chuyện khó nghe như thế với cậu, hóa ra là do tâm trạng không tốt, Chân Nguyên Bạch hết giận, cậu trả lời: Muốn anh xem bài hộ em à?
Ưu Tú: Đánh xong ván này đã.
Chân Nguyên Bạch lập tức chuẩn bị, Chân Ưu Tú lại ném Ipad trong tay sang một bên, hết sức chuyên chú chơi game, trên mặt không có chút để ý đến việc thành tích của bản thân tụt dốc hay không.
Chân Nguyên Bạch không hề biết em trai mình vì không muốn mình khó chịu mà bán thảm, cậu lấy vở viết từ hồi còn học cấp 2 của mình từ trên kệ sách ra, mỗi học kỳ cậu đều phải viết rất nhiều kiến thức, mỗi một quyển cũng như kho báu của cậu.
1
Cậu chịu thương chịu khó đi ra ngoài tìm Chân Ưu Tú, đối phương ngồi ngoan ngoãn cầm bài thi, nâng má nghe cậu giảng đề, đang giảng bài, cậu nhóc bỗng nhiên thốt lên: "Anh."
"Hả?"
"Trong trường có ai theo đuổi anh không?"
Chân Nguyên Bạch giật mình: "Em, em hỏi cái này để làm gì?"
"Chắc là có nhỉ, Tống Mặc nói...."
"Em phải gọi cậu ấy là anh chứ."
Chân Ưu Tú rất biết nghe lời: "Anh Tống Mặc nói, lúc trước có người viết thư tình cho anh, sau đó bị hiệu trưởng bắt được, cầm loa phát thanh ra lệnh cho mọi người không được tiếp cận anh, có đúng không?"
Đấy là chuyện của lúc còn học khối 10, thành tích của Chân Nguyên Bạch tốt, lại đẹp, cười rộ lên mềm mềm mại mại cứ như thiên sứ, cũng có một bộ phận học sinh cấp 3 thích loại hình như cậu, nên có rất nhiều người viết thư tình cho cậu. Chân Nguyên Bạch lại không biết làm thế nào, liền gom hết mấy bức thư ấy lại, nghĩ rằng dù gì cũng là tâm ý của người khác, chà đạp lên thì cũng không tốt.
Rồi một ngày nọ, Thời Bất Phàm đột nhiên ham học như đói khát muốn vào lớp trọng điểm, trước đó cậu và Thời Bất Phàm cũng rất ít khi gặp nhau, cậu bắt đầu ghét và sợ hắn cũng là sau khi hắn chuyển vào lớp 1. Bởi vì việc đầu tiên Thời Bất Phàm làm sau khi vào lớp là lạnh mặt bắt cậu đưa hết thư tình ra, sau đó tóm cậu với thư tình mang đến gặp hiệu trưởng.
4
Chân Nguyên Bạch xấu hổ muốn chết, đã thế mà Thời Bất Phàm ở trước mặt hiệu trường còn ngẩng đầu ưỡn ngực nói tiếng người: "Em thấy, trường học là nơi để học sinh học tập, không phải là để yêu sớm, học sinh ưu tú càng nên chú tâm vào việc học hơn. Về việc Chân Nguyên Bạch lại tự ý nhận hết mấy bức thư tình này, còn mong hiệu trưởng tỏ thái độ, không thì sau này tất cả học sinh sẽ học theo học sinh ưu tú, kéo nhau tìm người yêu đến gãy chân đấy,"
Chân Nguyên Bạch vô tội đứng trong phòng hiệu trưởng đỏ vành mắt, cậu vừa xấu hổ vừa sợ hãi, hiệu trưởng cũng bị Thời Bất Phàm ép đến mức không còn cách nào, nghiêm khắc phê bình cậu hai câu, Thời Bất Phàm lạnh mặt nói: "Em cảm thấy thầy nên nói với toàn trường, dù gì cậu ấy cũng là người thầy một lòng bồi dưỡng để trở thành thủ khoa tỉnh, nhỡ có kẻ nào không có mắt hại trường Số 1 chúng ta mất cơ hội nổi danh thiên hạ, thì em là người đầu tiên không đồng ý đấy ạ."
Vì vậy hiệu trưởng phẫn nộ cầm micro, mặt đen nói: "Từ nay về sau, ai dám yêu sớm, dám yêu sớm với Chân Nguyên Bạch, lập tức đuổi khỏi trường!"
1
Thời Bất Phàm cong khóe miệng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Chân Nguyên Bạch, cậu lại không biết rốt cuộc bản thân chọc vào hắn lúc nào, cậu cúi đầu, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, nắm ngón tay không biết làm thế nào.
Sau khi Thời Bất Phàm ra khỏi phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đứng lên an ủi cậu: "Tên nhóc đó điên quen rồi, nhưng thế cũng tốt, sau này, em cứ an tâm mà học tập, em yên tâm, thầy không có ý trách gì em, thầy biết không phải là em sai mà."
"Những cái kia..."
"Thầy sẽ bỏ vào máy cắt giấy, sẽ không xem những chuyện riêng tư của nữ sinh." Hiệu trưởng rất ân cần nói.
Chân Nguyên Bạch nói cảm ơn rồi đi ra ngoài, Thời Bất Phàm đang rũ mi đứng dựa vào tường, gấp một chân đặt trên tường, thấy cậu ra ngoài, hắn ngước mắt nhìn qua. Mí mắt hắn rất mỏng, đôi mắt hẹp dài, lúc nghiêng đầu nhìn người khác làm Chân Nguyên Bạch cứ có cảm giác như có con rắn độc đang nhìn chằm chằm, trong giây lát cậu không dám đi tới, Thời Bất Phàm bỗng cười ra tiếng: " Tôi chặn hết nhân duyên của cậu, có phải làm cậu rất không vui không?"
Chân Nguyên Bạch không nói gì, Thời Bất Phàm tay đút túi đứng thẳng, lấy ra một cái kẹo Alpenliebe nhét vào miệng, cong môi nói: "Hóa ra cậu không chỉ là Chân Ngu Ngốc, mà con là một kẻ nhát gan."
Hắn đi về phía Chân Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch cứng đờ nhìn cơ bắp đều đều trên bắp tay hắn, theo bản năng lùi về sau hai bước, Thời Bất Phàm dùng lại trước mặt cậu, nghiêng đầu nhìn cậu: "Muốn đánh tôi à?"
Chân Nguyên Bạch cúi đầu, giấu tay đi tỏ vẻ mình sẽ không đánh hắn, Thời Bất Phàm lại không bởi vậy mà vui vẻ, hắn liên tục cười nhạo mấy tiếng, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Chân Nguyên Bạch trong chốc lát, quay đầu cầm ván trượt, trượt từ trên tầng xuống đi mất.
Chân Nguyên Bạch như trút được gánh nặng, thở ra, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Mãi đến khi Thời Bất Phàm mất trí nhớ, Chân Nguyên Bạch vẫn không biết bản thân đã chọc phải gì hắn.
Vốn cho rằng việc này cậu đã quên rồi, nhưng sau khi được nhắc lại, thì chuyện này có vẻ cũng không dễ quên đến thế, cậu nhìn thoáng qua Chân Ưu Tú, nói: "Đúng là có chuyện này, sao vậy?"
"Em cảm thấy lời của hiệu trưởng trường anh nói rất đúng." Chân Ưu Tú nâng má nói: "Anh ngốc như thế, tốt nhất đừng có yêu đương."
1
Một ngày hai lần nói cậu ngốc, Chân Nguyên Bạch tức như con cá nóc, cậu đúng dậy, bỗng duỗi tay ra ấn cái đầu Chân Ưu Tú, vẻ mặt chán ghét nói: "Tóc dầu thế này, ghê chết đi được."
Cậu bỏ tay ấn đầu Chân Ưu Tú lên mặt bàn, đi ra ngoài, còn đi rửa tay bằng xà phòng.
Cũng không giảng bài cho cậu nhóc nữa, về phòng nằm ườn lên trên giường. Nhất định Chân Ưu Tú đã tức chết rồi, tên nhóc thối, cho nhóc tức chết.
Cậu trở mình, lại đột nhiên nhớ đến Thời Bất Phàm.
Từ sau khi Thời Bất Phàm mất trí nhớ, tính tình thật sự đã trở nên tốt hơn rất nhiều, làm cho cậu cũng quên mất, lúc trước hắn tệ đến thế nào.
Cậu cầm điện thoại, mở WeChat kéo đến tên Thời Phiền Phức, trong đầu lại nhớ đến ánh mắt đối phương hung dữ nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên mím môi, sau đó xóa Thời Phiền Phức ra khỏi danh sách bạn bè.
Xóa xong cứ như được hung dữ trừng lại hắn, nháy mắt cậu vui vẻ như lên trời, cười ra tiếng.
Buổi tối, Thời Bất Phàm đi dạo ngoài tiểu khu, lại gặp một con mèo hoang đang kêu meo meo xung quanh, hắn sờ nó hai cái, lại tự nhiên nhớ đến Chân Nguyên Bạch, vì thế cầm điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho Chân Nguyên Bạch: "Có con..."
Chưa đánh chữ xong, hắn đã thấy một dấu chấm than đỏ chói, phía dưới còn có thông báo.
- Nghiện học tập đã kích hoạt xác minh bạn bè. Bạn không phải là bạn của anh ấy/ cô ấy, vui lòng gửi lời mời kết bạn, bạn chỉ có thể trò chuyện sau khi đối phương đồng ý kết bạn.