Phó Vãn Phi, Đường Quả, Phi Điểu, Yên Dạ Lai và Mẫn lão gia lo lắng đợi ở bên ngoài.
Qua thời gian ăn xong một chén cơm, nghe cạch một tiếng, cửa phòng mở ra. Bản tính Phi Điểu nóng nảy, lại không nhẫn nhịn được, níu lấy Gia Cát Bán Lí vừa từ trong phòng bước ra, quát hỏi:
“Cuối cùng mẹ ngươi ra sao rồi?”
Sắc mặt Gia Cát Bán Lí đang thảm não, chợt bị hốt hoảng, mơ hồ thốt:
“Ra sao…”
Đám người Yên Dạ Lại thấy thần thái của Gia Cát Bán Lí, lòng chùn xuống. Yên Dạ Lai ôn nhu thốt:
“Gia Cát huynh, lệnh đường đại nhân…”
Gia Cát Bán Lí đột ngột nhắm nghiền hai mắt, hai hàng lệ nhỏ dài trên má. Phi Điểu kinh hãi, không ngờ rằng một kẻ bình thường xưng “Quỷ Y” mà có lúc phải khóc, luôn miệng thốt:
“Không liên quan ta, ta không xúi y, không liên quan đến ta…”
Mọi người thấy Gia Cát Bán Lí khóc, càng thêm vô vọng.
Lại nghe Gia Cát Bán Lí nghẹn ngào nói:
“Tình hình…như thế nào…chưa biết được…Lý Bố Y thấy ở ngọc chẩm của gia mẫu có “song long cốt”. Chủ năng thọ khảo, ứng năng độ kiếp.” (1)
Mọi người nghe liền thở phào một cáiờng Quả không nén giận được liền mắng:
“Vậy ngươi khóc cái gì! Ta lại tưởng rằng…”
Gia Cát Bán Lí cười khổ đáp:
“Ta…Ta vốn hỗ trợ bên cạnh, nhưng tay run rẩy, không thể khai đao…Ta…Lại thần y đẩy ta ra ngoài…”
Yên Dạ Lai nói:
“Vẫn là nên ra đây nghỉ ngơi một chút tốt hơn, đã có Lại thần y chủ trì, ngài cũng đừng quá lo lắng…”
Phó Vãn Phi tiếp:
“Lần này ngươi ngươi cứu chính là người thân, hỏi sao trong lòng không trân quý. Nghĩ đến trước đây ngươi hạ độc giết người, lẽ nào chẳng có một chút thương tiếc sao?”
Gia Cát Bán Lí cúi đầu. Phó Vãn Phi biết trong lòng hắn còn mang nặng an nguy của mẫu thân, không nỡ nặng lời trách cứ.
Ngay lúc đó, một trận tiếng trống từ xa vọng đến như là truyền lại từ lòng đất.
Gia Cát Bán Lí chợt biến sắc:
“Hồng y tuần sứ Du Chấn Lan lại đến rồi!”
Thân hình khổng lồ của Phi Điểu chắn trước cửa phòng, lớn tiếng thốt:
“Có ta ở đây, sợ gì chứ!”
Gia Cát Bán Lí nói:
“Trong phòng đang mổ não trừ độc, quyết không thể cho ai vào quấy nhiễu.”
Phó Vãn Phi nói:
“Chúng ta ngăn chặn trước rồi hãy nói.”
Thân hình gầy gò của Đường Quả cũng đột ngột trượt qua, cái mũi dùng sức hít mạnh, hai hàng “thanh long” lại chui tọt vào lỗ mũi:
“Nếu người mỗ não bên trong là ngươi thì ngươi gõ một ngàn tiếng ta cũng không lí tới, bất quá…”
Nó đoạt lấy một tấm biển trong đại đường, thân hình gầy gò chớp nhoáng đã không thấy đâu. Gia Cát Bán Li chứng kiến thân thủ một tiểu hài lại nhanh nhẹn như vậy, trong lòng có chút thư thả, bỗng nghe tiếng trống biến đổi. Một trận kịch liệt rồi một trận chậm chạp, không khỏi thất thanh thốt:
“Bạch y tuần sứ Triển Sao cũng đến rồi.”
Lời còn chưa dứt, nghe đùng một tiếng, mặt đất nổ tung, hồng y nhân ảnh đột ngột phóng ra, tấn công Gia Cát Bán Lí, chớp nhoáng đã giao thủ bảy tám chiêu. Hai người điểm chân, thối lui ba trượng. Quỷ Y thở gấp:
“Ngươi…”
,
Sắc mặt tái nhợt của hồng y nhân Du Chấn Lan phớt hồng, khóe mép đọng một giọt máu:
“Ngươi cấu kết ngoại đảng, phản bội thần cung…”
Quỷ Y nổi giận:
“Ngươi đừng bức ép, ta không có ý phản, chỉ là…”
Lời nói chưa hết, nghe tiếng nóc nhà vỡ tung, ngói vụn rơi rớt, bạch ảnh như điện lướt vào, chớp mắt đã giao thủ cùng Quỷ Y tám chín chiêu, nghe tiếng phịch, hai người cùng lúc gieo xuống đất. Lồng ngực Quỷ Y va đập, tuôn ra một mảng máu.
Người mới đến nhẹ nhàng đáp xuống, mặt không biểu tình, thân vận bạch y, hai tay trống không.
Ngũ quan kẻ đó cơ hồ không hề cân bằng, không có mi, không có thần sắc, tròng mắt trắng dã, lỗ mũi giống như một chỗ trũng, nói thẳng thắn chỉ giống cái vỏ trứng điểm thêm bốn chấm mà thôi.
Bộ mặt trang điểm đó khiến người ta không lạnh mà run.
Đáng sợ nhất chính là hai tay hắn trống không, không biết hắn dùng vật gì đả thương Quỷ Y Gia Cát Bán Lí?
Gia Cát Bán Lí tự điểm mấy huyệt đạo trên thân, lấy ra một chiếc bình nhỏ, đắp ít thuốc màu tím nhạt lên miệng vết thương. Thật kì quái, máu nơi vết thương dần dần đông lại. Vẻ mặt Gia Cát Bán Lí nhợt nhạt như màu kim loại, thốt:
“Đao pháp của Triển tuần sứ tiến bộ thần tốc, lão phu bội phục.”
Bạch y nhân nhàn nhạt đáp:
“Nghe nói ngươi cấu kết người ngoài, trốn trong trang bàn mưu tạo phản, có chuyện này không?”
Quỷ Y cười khổ:
“Ta đối với cung chủ vẫn trung tâm cảnh cảnh…”
Đôi môi nhợt nhạt của Triển Sao dường như khẽ nhếch, cũng không biết có phải đang cười, nhìn ra nét quỷ quyệt:
“Ngươi đương nhiên không phản bội cung chủ. Chằng phải trước mặt người ngoài ngươi bảo thuộc “Ngải hệ”, không phải “Ca Thư môn”, mệnh lệnh của Phó quan chủ, xem ra ngươi không thèm để ý rồi.”
Tâm Quỷ Y phát lạnh, Thiên Dục Cung phân phái hệ, phải hệ chủ yếu lấy Ca Thư Thiên cùng Ngải Thiên Lược hai người làm chủ. Đây là chuyện mọi người đều biết. Hắn cũng từng nhắc đến với đám người Lại Dược Nhi. Nhưng hôm nay Bạch y tuần sứ thẳng thắn phân rạch ròi, e là phe hắn trong Thiên Dục Cung thất thế, hoặc nhân sự có biến động lớn, cố ý mượn chuyện bộc phát, chấn chỉnh việc này? Hắn nhất thời không biết ứng đối thế nào, liền chống chế:
“…Phó quan chủ uy đức song toàn, nghĩa trọng như sơn, ti chức tràn đầy ngưỡng mộ, nếu có điều sai khiến, bằng qua nước sôi lửa đỏ, không dám không tuân.”
Triển Sao liền nói:
“Tốt, ngươi hãy nhường đường.”
Quỷ Y kinh hãi thốt:
“Không được.”
Triển Sao lạnh lùng hỏi:
“Ngươi còn bảo vệ kẻ địch?”
Giọng điệu Triển Sao lạnh lẽo:
“A, chẳng phải ngươi đã thượng báo rằng Lữ Phượng Tử đã chết nhiều năm sao?”
Lúc này cặp nhãn châu trắng dã của hắn chợt phủ đầy màu đen, phát ra tia mắt sắc bén mà kẻ khác không ngờ được, trừng trừng nhìn Gia Cát Bán Lí.
Phó Vãn Phi không nhịn được quát:
“Gã mặt bột mì kia, hung hăng gì chứ!”
Một câu vừa thoát ra, đương trường tĩnh lặng đến cực điểm, ngay cả tiếng bụi rơi từ mái nhà vỡ tung cũng nghe rõ ràng.
Triển Sao là Bạch y tuần sứ, Thiên Dục Cung phân “kim, hắc, bạch, lục, hồng” theo thân phận, võ công của hắn tự nhiên so với Hồng y tuần sứ Du Chấn Lan phải cao hơn rất nhiều. Hôm nay hắn cùng Du Chấn Lan đồng thời đến đối phó Gia Cát Bán Lí bởi vì trong Thiên Dục Cung, Quỷ Y có quyền lực không lớn nhưng địa vị cực cao, thực lực không mạnh nhưng rất quan trọng. Đó đương nhiên chính là y học độc môn của Gia Cát Bán Lí.
Nhưng từ lúc Triển Sao xuất đạo cho đến nay, chưa từng bị ai mắng vào mặt là “mặt bột mì”!
Trong chốc lát, Triển Sao chỉ nghĩ là làm sao để tên tiểu tử này trước khi chết nếm cảm giác hối hận khi mẹ hắn đã sinh hắn ra, không ngờ còn nghe được tiếng người cố nén cười, cuối cùng nén không được ha hả bật cười:
“Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi…tiểu tử ngươi làm sao nghĩ ra được…một từ hình dung sát nghĩa như vậy!”
Kẻ đang cười chính là một hòa thượng.
Hòa thượng có cái bụng rất lớn, nhưng vẫn cong lưng mà cười.
Lửa giận của Triển Sao tăng lên nhanh chóng, nhưng lí hắn tính táo mau lẹ.
Một khi càng phẫn nộ thì càng tĩnh táo, bằng không, bằng không một người không thể sống thêm lần thứ hai, đây là thái độ đối địch của Triển Sao.
Nhãn quang hắn sắc bén, lạnh lẽo thốt:
“Phi Điểu?”
Phi Điểu bắt chước giọng hắn, mỗi chữ đều lạnh lùng tuôn ra:
“Triển Sao?”
Vừa nói xong, ông phát giác bản thân mô phỏng cách nói chuyện như cái xác biết đi ấy một cách hoàn hảo, Phi Điểu lại cười nghiêng ngửa phải tựa vào tường.
Triển Sao nhìn Quỷ Y hỏi:
“Ngươi còn gì để nói?”
Quỷ Y nhìn Phi Điểu, thở dài. Hắn biết Phi Điểu hòa thượng là cao thủ Phi Ngư Đường, chuyện này đã không còn đường giải thích, không thể biện bạch nữa rồi. Bởi vậy hắn đáp:
“Không còn gì.”
Ba chữ đó vừa dứt, hắn liền xuất thủ.
Lần này là hắn ra tay trước.
Nếu đã ra tay, quyết không lưu tình.
Xuất thủ không lưu tình, lưu tình không xuất thủ, đây là quy tắc vàng ngọc không nghi ngờ của người trong giang hồ.
Nhưng Quỷ Y chỉ đánh vào khoảng không.
Hắn chưa ra tay, Triển Sao đã xuất thủ.
Triển Sao hướng vào Pho Điểu. Hắn đã nhận định tình hình rằng bất luận mọi người cười nói hay giao thủ, thân ảnh vẫn là phong tỏa cửa phòng.
Do đó trước tiên hắn công kích cửa phòng.
Muốn tấn công cửa phòng, trước hết phải giết Phi Điểu.
Phi Điểu “A” lên, song phủ mang theo hai đạo điện quang bổ xuống.
Khoảnh khắc đó, bên phải Phi Điểu chợt tuôn ra dòng máu.
Tay Triển Sao không giữ đao, nhưng Phi Điểu có cảm giác trúng đao.
Bất quá lực từ lưỡi búa to lớn của Phi Điểu cũng khiến Triển Sao không thể ngăn cản, đành phải hành động chậm lại.
Một chiêu hắn đả thương Phi Điểu nhưng vẫn không xông vào phòng được.
Lúc này nghe Quỷ Y lớn tiếng:
“Cẩn thận đao của hắn!”
Hắn vội bồi thêm một câu:
“Thấu Minh Đao !” (2)
Tay Triển Sao quả thật cầm đao.
Bất quá không ngờ đao của hắn là Thấu Minh Đao nên không ai nhìn thấy.
Bởi thế Quỷ Y và Phi Điểu trước sau đều trúng đao của hắn.
Đao trong suốt.
Quỷ Y một mặt cảnh báo, bản thân cũng không nhàn rỗi.
Hắn đang đối phó với sợi thừng của Hồng y sứ giả Du Chấn Lan.
Triển Sao có chút giấu diếm, lần thứ hai xông vào.
Phi Điểu vẫn nhìn không ra đao của hắn.
Nhưng Phi Điểu lắc đầu gầm:
“Ta không sợ ngươi. Ta không cho ngươi qua.”
Vừa nói, trên vai Phi Điểu lại có thêm nhiều chỗ túa máu. Triển Sao bị khí thế bức nhân của lưỡi búa bức lui, không thể vượt qua thêm nửa bước!
Yên Dạ Lai, Phó Vãn Phi đều lao đến, muốn hỗ trợ Phi Điểu giữ vững cửa phòng.
Chỉ là giữa đường bọn họ bị người ngăn cản.
Nông Xoa Ô cản Yên Dạ Lai, Niên Bất Nhiêu ngăn Phó Vãn Phi. Gậy gỗ của Nông Xoa Ô ba lần điểm trúng Yên Dạ Lai, đều đẩy nàng vào thế hiểm phải tránh. Đến lần thứ tư, đầu gậy đánh tung búi tóc Yên Dạ Lai, mái tóc tung bay, xõa xuống vai. Yên Dạ Lai cũng đánh trúng hắn một kiếm, cơ hồ cắt mất cái mũi của hắn.
Tình hình Phó Vãn Phi có thể không bằng Yên Dạ Lai.
Phó Vãn Phi ngày thường không siêng năng luyện võ. Hắn là kẻ võ công kém cỏi nhất trong tứ đại đệ tử của Thẩm Tinh Nam, hôm nay đối phó Niên Bất Nhiêu, thực sự là ngay cả một chút biện pháp để cầm cự cũng không có.
Binh khí của Niên Bất Nhiêu là một đôi Thủy Hỏa Lưu Tinh.
Thủy Hỏa Lưu Tinh là hai sợi xích kim loại trong hai tay trái phải, bên trên có treo tám cái chậu đồng nhỏ có gai nhọn ở góc, trong chậu đầy nước, trên nước có dầu, khi châm lửa sẽ bay ra, lửa như cần vồng, nhưng dầu không chảy ra, nước cũng không óc ách, phạm vi phóng ra cực lớn, mắt khó mở to, quả thực là vô pháp chống đỡ, đành phải cuối xuống bỏ chạy hòng tránh né.
Niên Bất Nhiêu tung Thủy Hỏa Lưu Tinh, cũng có ý muốn đem gã tiểu tử nhát gan này ra thiêu chết hòng lập công với Bạch y tuần sứ, thay hắn giết kẻ buông lời hạ nhục. Phen này Phó Vãn Phi phải chịu nhiều khổ sở rồi.
Gã tránh né được vài chiêu hiểm, lửa đốt phỏng vài chỗ. Thấy chạy không được, gã liền chạy quanh cây cột. Niên Bất Nhiêu đánh hụt một chiêu, hô lớn, sợi xích hỏa lưu tinh quấn lấy cây cột trái lại thiêu cháy y phục hắn. Niên Bất Nhiêu tinh thông kinh nghiệm mượn lửa lẩn trốn, dĩ hóa chế hỏa không khó. Có điều hắn thất thủ lần này, càng cảm thấy ngay cả một tiểu tử cũng trị không được là điều mất mặt to tát, bởi vậy tấn công càng hung bạo và mau chóng. Hắn ở trước mặt mọi người chọn Phó Vãn Phi làm đối tượng truy sát vì cho rằng gã này võ công kém nhất, chỉ hai lần hạ chân tay là giết được để lấy lòng Triển tuần sứ, cũng có thể là người đầu tiên tấn công vào phòng, liên tiếp lập công. Không ngờ tiểu tử này khéo léo nhanh nhẹn, bay nhảy khắp nơi. Hắn giết gã không được, trong lòng cực kì tức giận, thét lớn một tiếng. Mười sáu hỏa lưu tinh đột ngột bay ra hai quả, tập kích Phó Vãn Phi!
Hai hỏa lưu tinh đánh vào không trung, bốc cháy giữa đại đường, thế lửa hùng liệt bức nhân.
Niên Bất Nhiêu giận đến không thể nhẫn nhịn, lại bắn ra hai hỏa lưu tinh!
Phó Vãn Phi không thể tránh, tình cảnh cấp bách sinh ra khôn khéo, cởi áo ngoài, vung lên thành một cái lưới, tóm lấy hai hỏa lưu tinh.
Y phục tức thời bị thiêu đốt.
Phó Vãn Phi đón lấy hai quả lưu tinh như bị giáng đòn nặng, bắn ra nửa trượng, không bò dậy nổi.
Niên Bất Nhiêu nhận ra đây là thời cơ tốt để giết gã, bật cười hung ác, huy động thập nhị hỏa lưu tinh còn lại bức tới.
Trong chợp mắt, tấm biển trên đầu rơi xuống.
Không may là binh khí của Niên Bất Nhiêu là thứ mềm uyển chuyển, không thể dùng lửa chống đỡ, buộc phải dùng tay giơ lên.
Đúng lúc này, chợt cảm nhận có trận gió nhẹ ập đến, đã không kịp ứng biến. Hai bên lườn gã như bị kim châm, đau nhức nóng ran, lập tức lại thấy lạnh buốt như băng.
Phía sau tấm biển nhảy ra một đứa nhỏ bộ dạng vừa nhếch nhác vừa nhanh nhẹn, nhìn hắn cười hi hi. Niên Bất Nhiêu giận không thể nén, đang muốn giết nó thì nghe nó nói:
“Ngươi đã trúng Băng Hồn Tuyết Phách Tử Ngọ Tiêu của ta, nếu còn cử động, liền mất mạng!”
Niên Bất Nhiêu sợ đến cả mặt trắng bệch. Hắn biết trúng tiêu nhưng mò tới mò lui bên dưới cánh tay cũng không tìm ra ám khí, ngay cả máu cũng không có chút dấu vết, thương tích càng không thấy, thầm nghĩ:
“Là loại ám khí gì*****? Tại sao lại lợi hại như vậy. Triển tuần sứ tay cầm Thấu Minh Đao dù lợi hại, nhưng đả thương người phải thấy máu. Ám khí nhỏ hơn, chẳng những không nhìn ra, hơn nữa còn chui vào trong thân thể người.”
Niên Bất Nhiêu bị dọa đến hồn phi phách tán, cái cằm run bần bật hỏi:
“Đây…đây là …ám khí gì? …Giải dược chả phải đáng sợ gấp mười, gấp trăm lần… sao?”
Đường Quả nghiêm nghị đáp:
“Ngươi muốn giải dược cũng được, nhưng trước hết phải làm một chuyện.”
Niên Bất Nhiêu cuống cuồng nói:
“Ngươi cứ phân phó, đừng nói một chuyện, trăm chuyện ngàn chuyện cũng được.”
Đường Quả ngẫm nghĩ:*****”Tại sao nhân vật thành danh lại nói không biết ngượng, tham sống sợ chết như vậy?”
Nó liền bảo:
“Vừa rồi ngươi bức ca ca ta bò dưới đất, hiện tại ít nhất cũng để y đá một cước, bằng không, ta chịu, ca ca ta cũng không chịu!”
Phó Vãn Phi bị thiêu cháy xém hết mi tóc, oán khí đang không có chỗ phát, nhảy dựng lên:
“Được đó! Một cước đá vào mông Niên Bất Nhiêu ngươi.”
Niên Bất Nhiêu nhiếu mày; lại không dám tránh, sợ Đường Quả không chịu cho thuốc giải. Nghe bịch một tiếng, hắn bị đạp một cái nặng nề vào mông!
Lần này Niên Bất Nhiêu bị đá đến la oai oái.
Phó Vãn Phi đá xong rồi, thu chân định đá nữa.
Niên Bất Nhiêu rít lên:
“Không được! Không được! Chỉ một cước! Đã nói chỉ một cước…”
Đường Quả nhìn hắn nói:
“Nhân vật chính phái bọn ta, lời nói ra chính là lời thực, nhất định làm đúng…”
Niên Bất nhiêu gật đầu:
“Phải, phải.”
Hắn chỉ hy vọng Đường Quả nhanh lấy thuốc giải đưa hắn rồi sẽ đem hai gã xú tiểu tử này băm nát, đốt thành than.
Đường Quả tiếp:
“Bất quá, người trúng tiêu nếu không được giải, toàn thân hóa thành băng mà chết.”
Niên Bất Nhiêu run sợ trong lòng:
“Phải, phải.”
Đường Quả nói:
“Nhưng cách giải này…cũng không khó, ta cho ngươi biết, ngươi không được để người khác biết, tránh để mọi người đều biết cách phá giải độc môn ám khí của ta, được không nào?”
Niên Bất Nhiêu vội nói:
“Được được.”
Hắn chỉ hi vọng nó mau nói ra.
Đường Quả nói:
“Ngươi trở về tìm một cân gừng già, dùng lửa than nấu chín, rồi tìm nửa cân ớt, nhớ kĩ, phải là ớt chỉ thiên, không cay thì vô hiệu, thêm mười bảy viên hồ tiêu, ba tiền chồi huệ tây, mười hai quả thông bạch đầu, bảy chén sắc thành một chén, một hơi uống cạn, không thể dứt hơi, cũng không thể hô hấp dồn dập, trong ba canh giờ không được uống nước, nghe rõ ràng chưa?”
Niên Bất Nhiêu vất vã ghi nhớ, Đường Quả vừa quát liền mau mắn đáp:
“Phải, phải.”
Hắn thấy những thế Đường Quả liệt kê toàn thức cực nóng cực cay, uống vào phải chịu đựng, không được uống nước, chẳng phải cay xé sao? Liên hỏi:
“Đây, đây…”
“Tiêu làm ngươi hóa băng mà chết! Còn nữa, nội trong ba ngày ngươi không được động võ, động võ tất suy kiệt mà chết, hiểu rõ chưa?”
Trong lòng Niên Bất Nhiêu đã tin đến tám chín phần, còn một phần không tin thì cũng không dám đem tính mạng mình mạo hiểm, không ngừng đáp:
“Phải, phải.”
Đường Quả mắng:
“Ta hỏi ngươi hiểu rõ chưa, không hỏi ngươi phải hay không!”
Niên Bất Nhiêu uất hận trong lòng, lại không dám không đáp:
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Hắn cũng không dám để ý tới cuộc đấu trong sân nữa, vội vàng khúm núm bỏ đi.