Lại Dược Nhi hút một ngụm máu độc, phun ra, lại tiếp tục hút độc, đến lần thứ ba, đột nhiên ngửi thấy một hương thơm như u lan, thì phát hiện thân thể trên tay mềm yếu vô lực, hương sắc động tâm, trong lòng chợt nóng lên, ngụm máu độc trong miệng thiếu chút nữa trôi qua cổ họng.
Y vội vàng lùi ra, nhổ ngụm máu độc, nói:
“Bởi vì sợ độc tính phát tán…”
Y bình thường quang minh lỗi lạc, không sát sinh cũng không tham sắc dục, trước đây không sợ ai dèm pha, nhưng lúc này không biết như thế nào liền mở miệng giải thích, nhưng càng giải thích thì lại càng thiếu tự nhiên.
Trong đêm tối chỉ thấy Yên Dạ Lai có chút e thẹn cúi đầu, búi tóc hơi rối, không đáp lời nào.
Lại Dược Nhi còn muốn nói gì đó, chợt thấy tim đau nhói. Y vội vàng vận công điều tức, mười đầu móng tay dài ra một cách thần kì, nhưng sự biến hóa này không ai phát giác. Tự y cũng không cảm giác được.
Lý Bố Y ngẩn người, lúc này nên nói gì đó để thu hút sự chú ý của mọi người đối với Lại Dược Nhi, liền thốt:
“Ngươi biết ta tại sao tới đây không?”
Quỷ Y càng nhíu mày, nếp nhăn càng hằn sâu, đối với vấn đề của y dường như không hứng thú. Nhưng Phó Vãn Phi lại hỏi tới:
“Phải rồi, huynh không phải còn đang dưỡng thương sao?”
Lý Bố Y cười đáp:
“Thân bị trói như con cua mà miệng còn nói không ngừng.”
Gậy trúc duỗi ra, so với ngón tay còn khéo léo hơn, trong chớp mắt đã cởi trói cho Phó Vãn Phi, Mẫn Tiểu Ngưu và Đường Quả.
Đường Quả một mặt thư giãn gân cốt, một mặt vẫn không quên hỏi:
“Đúng rồi, Lý thúc thúc làm sao biết được chúng tôi ở đây?”
Lý Bố Y dùng gậy trúc gõ nhẹ lên đầu Đường Quả, cười mắng:
“Khó trách Lại thần y nhất định phải dẫn theo ngươi và Tiểu Phi, lưỡi hai bọn ngươi so với Bạch Vô Thường còn dài hơn, trên đường tíu tít không thôi, làm y bớt tịch mịch.”
Y cười cười nói tiếp:
“Quỷ Y dẫn người tấn công Thiên Tường, chưa chiếm tiện nghi, thừa dịp nhốn nháo bỏ chạy. Ta nghĩ hắn trộm gà không xong còn mất thóc, vẫn còn muốn tìm Lại thần y, liền đi theo hắn đến đây. Vừa lúc đêm nay có việc phải làm…”
Đường Quả hỏi:
“Thương thế của thúc…”
Lý Bố Y thản nhiên cười nói:
“Thương thế của ta nếu lành hoàn toàn, đêm nay Du Chấn Lan còn chạy được sao?
Phó Vãn Phi vỗ tay nói:
“Thì ra Lý đại ca nói chuyện cũng sảng khoái trực tiếp như vậy!”
Lý Bố Y cười một trận đáp:
“Có phải ngươi đang bảo ta trước đây nói chuyện không thẳng thắn sảng khoái không?”
Phó Vãn Phi liếc mắt, gãi đầu:
“À, huynh không nói, trái lại đệ không chú ý.”
Lý Bố Y giả vờ nổi giận:
“Đó gọi là “nói ít hiểu nhiều”, ngươi thì biết gì chứ?”
Phó Vãn Phi cười khì khì:
“Dù có nói ít hiểu nhiều thì vẫn có chút buồn cười.”
Lý Bố Y cố ý trừng mắt thổi râu, thốt:
“Da thịt ngươi ngứa ngáy à.”
Bỗng nghe Lại Dược Nhi thốt:
“Lý thần tướng, trước tiên nhờ Gia Cát Bán Lý thả Mẫn lão gia ra đi.”
Lý Bố Y cươi đáp:
“Sớm thả ra rồi, Văn Sao Công và Văn Sao Bà trấn thủ Thiên Tường, Mộng Sắc và Khô Mộc Đạo Nhân vòng qua Khô Mộc Nhai muốn cứu Thẩm Giáng Hồng…”
Phó Vãn Phi liền khẩn trương:
“Sao? Thẩm sư muội nàng ấy…”
Lý Bố Y thở dài:
“Nghe nói nàng chưa chết, lại gặp phải khốn cảnh rất nguy, Thẩm Tinh Nam Thẩm trang chủ đang triệu chúng đệ tử toan nghênh cứu.”
Phó Vãn Phi nghe rồi tâm trạng kích động, nhất thời sắc mặt tím tái. Lý Bố Y nói:
“Ngươi an tâm, cao thủ Phi Ngư Đường tụ tập ở Đệ Cửu Phong, ngươi đi rôi, cũng không còn chỗ dùng…”
Phó Vãn Phi vẫn không nói nên lời. Lý Bố Y biết Phó Vãn Phi trọng tình cảm, trong lòng khẽ than, cũng không khuyên nhủ gì. (Thẩm Giáng Hồng bị đánh rơi xuống Đệ Cửu Phong, mời xem “Bố Y Thần Tướng cố sự chi nhất: Sát nhân đích tâm khiếu”)
Chợt nghe có người cười ha hả:
“Ngươi nói đi nói lại, vẫn bỏ sót đại hòa thượng ta đây.”
Chỉ thấy một người đầu láng bụng trần, trên đống tường thành đổ nát, lướt đi như bay, chớp mắt đã đến rất gần, chính là Phi Điểu Hòa Thượng. Dưới nách y cắp theo một người, thân hình thô béo hơn người nhưng thi triển khinh công đến độ hoàn toàn không cảm giác nặng nề.
Lý Bố Y vươn tay, thắp sáng ngọn hỏa tập, hỏi:
“Xương chân của Mẫn lão tiên sinh…”
Phi Điểu Hòa Thượng cười đáp:
“Sớm liền lại rồi, ta dùng Vân Nam “Tiếp cốt thảo” xoa lên, sẽ không có vấn đề nữa.”
Vân Nam tiếp cốt thảo là một loại kì dược. Người ta phát hiện rằng ở trong rừng, xà trùng, ngô công khi bị đứt đoạn, đắp một lá lên chỗ bị đứt, không lâu thì chỗ đó cũng liền lại nên mới gọi nó là “Tiếp cốt thảo”.
Yên Dạ Lai lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, nhảy dựng lên:
“Công công…”
Cảm xúc biểu hiện đầy đủ trong một câu đó.
Lão nhân nọ không ngừng gật đầu an ủi:
“Ta không việc gì… được vị đại sư và đại hiệp kia tương cứu…”
Ông bỗng nghẹn tiếng, giống như cố nén thống khổ.
Quỷ Y giận dữ thét:
“Ngu ngốc! Ngươi đem xương chân nối lẫn lộn!”
Phi Điểu phát giận:
“Ngươi mắng ai ngốc?”
Quỷ Y cười lạnh đáp:
“Ta không mắng ai! Kẻ nào ngay cả xương cũng không biết nối thì là ngu ngốc!”
Phi Điểu ưỡn ngực và eo, mấy động tác đó xem như là nổi giận cực kì, chỉ là cái bụng y so với ngực y nhô ra hơn rất nhiều, ưỡn ngực lại biến thành ưỡn bụng:
“Ai bảo ta nối sai! Cốt đối cữu, cữu đối cách, nghe thấy tiếng, không phải nối là gì?
Quỷ Y giận đến độ mấy nếp nhăn trên mặt run lên, cười lạnh thốt:
“Mang cái đầu ngươi ra nối xem.”
Hắn không để ý y, đi đến chỗ Mẫn lão gia, dường như muốn thay y nối xương. Phi Điểu lấy thân ngăn cản, cái bụng cơ hô dán trên thân Quỷ Y, giọng điệu như khiêu chiến:
“Ngươi muốn làm gì?”
Quỷ Y lạnh nhạt:
“Cho ngươi xem thế nào là nối xương.”
Phi Điểu trợn to mắt:
“Buồn cười, ta không nối sai, ngươi chỉ muốn hại người thôi.”
Lại Dược Nhi bỗng ngắt lời:
“Huynh nối sai đoạn xương rồi.”
Y dừng một chút rồi tiếp:
“Thuật nối xương nhìn thì đơn giản, bề ngoài không dễ nhìn thấy, nhưng chỉ sai một chút liền ảnh hưởng rất lớn đến bệnh nhân!”
Phi Điểu oa một tiếng, vỗ lên cái đầu láng:
“Đệ, đệ cũng nói vậy,” – Y cố nén giận – “Được, được, đệ trị thương cho ta, ta không cãi, ta nhường đệ.”
Mấy lời đó y làm điệu bộ rất vĩ đại:
“Phi Điểu ta đại nhân đại nghĩa. Ai có ơn với ta, ta không tiếc hy sinh bản thân, thành toàn cho người đó. Rõ ràng có lý, làm bộ kém lý, ôi chao!”
Quỷ Y trỏ Mẫn lão gia, ném cái nhìn sắc bén về phía Lại Dược Nhi
Lại Dược Nhi chậm rãi gật đầu.
Quỷ Y Gia Cát Bán Ly thong thả bước lại chỗ Mẫn lão gia.
Yên Dạ Lai quắc mắt, giận dữ quát:
“Ngươi lại muốn sao nữa?”
Quỷ Y dừng bước.
Lại Dược Nhi nói:
“Để y qua. Y cũng là một hảo y sư.”
Quỷ Y nhìn chăm chú Lại Dược Nhi, chỉ nói một chữ:
“Tạ.”
Mẫn lão gia đối với Quỷ Y tựa hồ rất sợ hãi. Nhưng Quỷ Y xuất thủ như chớp, năm ngón tay nắm giữ huyệt đạo trên đùi lão gia. Mẫn lão gia a lên thốt:
“Đau, đau quá.”
Quỷ Y lùi lại, đứng buông rủ hai tay.
Yên Dạ Lai vội vàng chắn trước mặt Mẫn lão gia, trỏ Quỷ Y nói:
“Ngươi, ngươi đã làm gì,” – Rồi ghé tai Mẫn lão gia hỏi – “Công công, người làm sao rồi? Đau ở đâu? Nghiêm trọng không?”
Hai tay Mẫn lão gia run rẩy, luôn miệng kêu:
“Ta sợ, sợ đau, cái chân này vẫn còn đây, không cần nối nữa…”
Lại Dược Nhi chợt thốt:
“Xương đã nối xong rồi.”
Mẫn lão gia ngẩn người, sờ nắn chân mình, quả nhiên không đau chút nào, hơn nữa cử động đã tự nhiên.
Lại Dược Nhi nhạt giọng:
“Gia Cát huynh, quả nhiên ra tay không chút sai sót, xuất thủ như điện.”
Quỷ Y bỗng rít lên một tiếng:
“Lại huynh.”
Hắn quỳ hướng về Lại Dược Nhi. Việc này chẳng những làm mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Lại Dược Nhi cũng không nghĩ tới.
Lại Dược Nhi cử động dang tay nâng đỡ, nói:
“Gia Cát huynh, có việc gì mời nói, chớ làm thế.”
Quỷ Y nghiến răng:
“Tiểu đệ phục Lại huynh rồi.”
Lại Dược Nhi nói theo:
“Mọi người đều học y, có gì mà phục với không phục. Ta đối với tài điều chế dược vật, tẩy yểm, kinh mạch, đắp thuốc ủ bệnh của Gia Cát huynh thực hiếm thấy, ta cũng rất ngưỡng mộ.”
Quỷ Y cười khổ phản bác:
“Học y chính là để trừ tật tiêu bệnh. Ta chưa từng nghe qua dược sư điều phối độc dược cũng đáng bội phục à.”
Lại Dược Nhi đáp:
“Gia Cát huynh đối với y dược giữ lấy cống hiến, giải quyết được không ít nghi nan tạp chứng, đừng quá khiêm nhường.”
Quỷ Y nói:
“Vừa rồi, ba bệnh nhân đó chỉ trong thời gian ngắn huynh liền chuẩn đoán ra nguyên nhân gây bệnh, ta làm không được. Còn ba chung rượu độc, ta nửa chung cũng nuốt không trôi, nhưng huynh lại dễ dàng hóa giải.”
Lại Dược Nhi cười khổ:
“Cũng không dễ dàng.”
Quỷ Y nói:
“Lần này ta quỳ, cũng không phải gạt Lại huynh, thật sự có chuyện nhờ vã.”
Lại Dược Nhi đáp:
“Gia Cát huynh đừng ngại nói ra sự tình, chỉ cần không phạm nguyên tắc, sẽ tận lực mà làm.”
Quỷ Y nói:
“Đương nhiên muốn nhờ y thuật của Lại huynh, đi cứu một người.”
Lại Dược Nhi nói ngay:
“Gia Cát huynh đã thẳng thắn, ta cũng không muốn đùn đẩy, chỉ là thái độ làm người của Gia Cát huynh đệ rất không tán thành. Bằng hữu của Gia Cát huynh, ta càng không muốn cứu, không nguyện cứu.”
Y trầm ngâm một chút lại nói:
“Huống hồ, ta đã có lời hứa, trừ phi thiếu người nợ lớn, bằng không, người biết võ ta không cứu. Hơn nữa…”
Y mỉm cười nói thêm:
“Ngay cả Gia Cát huynh cũng thúc thủ, ta tuyệt không nắm chắc có thể chữa.”
Quỷ Y tỏ vẻ hổ thẹn:
“Ta sở dĩ hành ác trên giang hồ, bỏ mặc y đức, đều là bởi gặp được kẻ đó khiến ta thay đổi mục đích học y. Nếu Lại huynh trị khỏi cho kẻ đó, muốn ta tự vẫn tạ tại cũng không oán. Nếu có thể cho ta một cơ hội tu chỉnh, lấy công chuộc tội, ta nguyện dùng y thuật nông cạn của mình vì mọi người làm chút việc.”
Giọng điệu hắn thập phần thành khẩn.
Lại Dược Nhi nghe qua động dung, dù sao y Quỷ Y Gia Cát Bán Lý có y thuật tài hoa, nếu chịu cải tà quy chính, đó thực là có thể cứu người vô số, là việc tốt lớn lao.
Lại Dược Nhi không khỏi thốt:
“Gia Cát huynh nếu chịu bỏ tối theo sáng, cứu giúp thế gian, vậy thực quá tốt…Không biết Gia Cát huynh muốn cứu ai? Người nào có thể ảnh hưởng đến Gia Cát huynh lớn như vậy? Người đó mắc phải chứng bệnh gì?”
Quỷ Y tràn đầy lo lắng đáp:
“Lại thần y, những người khác, huynh có thể không cứu, nhưng người này nhất định không thể không cứu.”
Hứng thú của Lại Dược Nhi càng tăng:
“Không biết…”
Sắc mặt Quỷ Y hiện lên vẻ bi thống:
“Chính là mẫu thân của ta.”
Lại Dược Nhi hỏi:
“Lệnh đường là…?”
Quỷ Y đáp:
“Lữ Phượng Tử.”
Lại Dược Nhi vừa nghe, có chút chấn động, nhìn sang Lý Bố Y, hai cái miệng đồng thanh thốt:
“Hoàng tuyền lộ tháp, Nại Hà kiều đoạn, thập hoàng điện tiền truyền kim bài “Tử Nhân Phục Hoạt” Lữ Phượng Tử tiên cô?”
Nguyên lai trong võ lâm tồn tại ba đại danh y, một người chính là Y Thần Y chính phái Lại Dược Nhi. Một người là Quỷ Y tà phái Gia Cát Bán Lý. Còn một người khác, được giang hồ xem như Quan Âm sống, trong võ lâm xưng là Hoạt Bồ Tát. Dân gian tôn làm Hoa Đà tái thế, Tử Nhân Phục Hoạt Lữ Phượng tử
Lữ Phượng Tử xuất đạo, tính đến nay so với Lại Dược Nhi và Gia Cát Bán Lý đều sớm hơn vài chục năm. Bởi vì bà y thuật rất cao minh, đến độ xuất thần nhập hóa, cho nên mọi người gán cho bà rất nhiều ngoại hiệu, vừa rồi Lý Bố Y và Lại Dược Nhi đồng thời nói câu “Hoàng tuyền lộ tháp, Nại Hà kiều đoạn, thập hoàng điện tiền truyền kim bài”, toàn là ngoại hiệu dân gian đặt cho Lữ Phượng Tử.
Nhưng hai mươi năm trước, Lữ Phượng Tử đột nhiên biến mất không chút tăm tích. Không ai nhìn thấy bà xuất hiện nữa.
Khi đó, Lại Dược Nhi và Gia Cát Bán Lý học y mới được chút thanh danh. Lại Dược Nhi càng lúc càng chính, mà Gia Cát Bán Lý thì càng lúc càng tà.
Cũng không ai nghĩ rằng Gia Cát Bán Lý và Lữ Phượng Tử năm xưa danh động y đàn là quan hệ mẫu tử!
Lại Dược Nhi ngẩn ra:
“Không thể tưởng… Y lý của ta, dù là phương pháp giải độc, chưng, tẩy, uất, lạc cho đến thôi nã, đả kê, hành khí, tiêu thủy, dẫn tiên, khoát đàm, đều chịu ảnh hưởng của Lữ lão tiền bối. Lão nhân gia nay vẫn khỏe, thực là quá tốt rồi.”
Lý Bố Y cũng nói:
“Lữ lão tiền bối còn nghiên cứu dịch lý. Ta xem khí bốc quẻ cũng là lấy cảm hứng từ Xu Linh Y Án của Lữ lão tiền bối, không ngờ…”
Quỷ Y cười khổ:
“Không ngờ kẻ tác ác đa đoan, không chút y đức lại là hậu nhân của Lữ tiên y.”
Lý Bố Y cũng thản nhiên đáp:
“Điểm này khiến tại hạ thật khó lí giải.”
Quỷ Y lộ ra thần sắc bi phẫn, uất hận nói:
“Các người biết vì sao gia mẫu bệnh tật triền miên hai mươi năm qua không?”
Hắn lạnh lùng tiếp:
“Đó là vì người nhân tâm nhân thuật, cam tâm mạo hiểm cứu ba kẻ không nên cứu, ba vị hiệp nghĩa. Kẻ đánh người một chưởng, kẻ phóng độc, kẻ bức bách người phục kịch độc. Ba kẻ đó so với ba chung rượu độc vừa rồi còn độc hơn.”
Mắt hắn tràn ngập bất bình phẫn hận:
“Ngươi nói xem, làm một y sư hiệp cốt nhân tâm, kết cục như thế, ta có thể phục sao? Có thể cam tâm không?
Phó Vãn Phi tuy tuổi trẻ, không biết danh tiếng Lữ Phượng Tử, nhưng lúc này khí tức dâng trào, lớn tiếng hỏi:
“Ba kẻ vong ân phụ nghĩa là ai?”
Quỷ Y cười đáp:
“Chúng đều là kẻ không thể trêu vào.”
Phó Vãn Phi cao giọng tức giận:
“Gì mà trêu được với không được! Ai làm chuyện ác, ai cũng có thể cho nếm thử báo ứng!”
Song nhãn Quỷ Y thu lại, trừng trừng nhìn gã nói:
“Trong ba kẻ đó ví có một người là sư phụ Thẩm Tinh Nam của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Trong đầu gã hung hăng muốn đạp Gia Cát Bán Lý một cước, lớn tiếng quát:
“Ta… ta không tin! Ta không tin!”
Quỷ Y tức giận thốt:
“Ngươi tin hay không, chẳng can hệ ta! Chỉ là gia mẫu bệnh tật hai mươi hai năm trời, tâm trí suy kiệt, càng ngày càng nặng, đến mấy năm gần đây đã như ngọn đèn cạn dầu. Ta thử đủ phương pháp, tìm hết danh dược; vẫn thúc thủ vô sách, đáng tiếc gia mẫu một đời là y nhân, khi trọng thương không thể tự trị. Bệnh kéo dài hai mươi hai năm, giống như phế nhân. Mấy ngày qua bệnh tình chuyển xấu, hơi thở yếu ớt… Khiến bà trở nên như vậy là do một chưởng đánh sau lưng của lão thất phu Thẩm Tinh Nam.”
Lại Dược Nhi nói:
“Lệnh đường nếu bệnh đã nguy, chúng ta khoan nói đến chuyện này, hãy đến thăm bệnh cho người rồi hãy thương lượng.”
Quỷ Y vui mừng vội nói:
“Bằng y thuật của ta, duy trì được hiệu quả của thuốc, nay có thêm thần y. Y thuật sâu rộng vượt xa ta, có huynh ra tay, gia mẫu có hy vọng hồi phục.”
Lại Dược Nhi không tán thành nói:
“Không lạc quan như vậy.”
Quỷ Y chợt thốt:
“Nếu ta không nhìn nhầm, Lại huynh chưa già đầu đã bạc, tình cảnh này là mắc chứng “vị lão tiên xuy” bẩm sinh?”
Lại Dược Nhi thần sắc hơi đổi, lập tức khôi phục, đáp:
“Gia Cát huynh mục quang như thần, bất quá tật chứng tầm thường, không đáng nói đến!”
Quỷ Y nói:
“Bất quá ta biết Lại huynh mấy năm gần đây đi khắp nơi tìm kiếm mấy loại dược vật cực kì hiếm có… Nếu Lại huynh chịu vì gia mẫu cố gắng chẩn trị, đệ có thần dược dâng tặng…”
Lại Dược Nhi ngắt lời:
“Ta xem bệnh cho lệnh đường vì ta đối với Lữ tiền bối một mực khâm phục, tận lực mà làm, nếu vì tham dược vật, Gia Cát huynh không khỏi xem thường tại hạ rồi.”
Quỷ Y liền nói:
“Lại huynh rời Thiên Tường, đi khắp cửu châu thập tứ tỉnh, chạy tới tận biên cương, tính đã chín tháng trời, chính là sưu tập bảy loại thuốc. Hiện đã thu thập được bốn loại rồi, còn ba loại kia, một là Long Tình Sa Sâm, ta có một cây, cất giữ đã lâu, nguyện tặng Lại huynh, để báo ân Lại huynh chịu xuất thủ, quyết không có ý khác. Mong Lại huynh không nên hiểu lầm.”
Lúc Quỷ Y lấy ra Long Tình Sa Sâm, chẳng những Lại Dược Nhi có chút động dung, ngay cả Đường Quả cũng nén không được buột miệng:
“Thì ra ngươi có Long Tình Sa Sâm!”
Vẻ vui mừng của nó bộc lộ rõ qua lời nói.
Mọi người lại không biết “Long Tình Sa Sâm” là gì, nghĩ đại khái là loại dược vật cực kì quý hiếm.