Biên tập: CáoĐúng vào lúc đó, cuộc chiến có biến động lớn.
Lý Bố Y tuy không thoát ra khỏi thế trận của tứ tuần sứ. Bất thình lình gậy trúc đột nhiên phát ra một nguồn lực cực lớn.
Võ công của Triển Sao không phải cao nhất trong số bốn người nhưng gã rất tinh thông đao thuật. Theo hướng đao của gã tấn công, gậy trúc trên tay Lý Bố Y như xà hiết đâm thẳng về phía Triển Sao.
Triển Sao chém một đao về phía Lý Bố Y, phát hiện cây gậy trúc trên tay Lý Bố Y phát ra một nguồn hấp lực cực mạnh cuốn lấy đao trên tay gã.
Võ công của Chu Đoạn Tần là yếu nhất trong bọn.
Nhưng phản ứng của hắn lại là nhanh nhất.
Nhác thấy Triển Sao bị Lý Bố Y khống chế, hắn lập tức chém một đao từ trên xuống.
Hắn tên Đoạn Tần, họ chính là Chu.
Hắn tên Đoạn Tần vì năm mười sáu tuổi hắn đã dùng một đao cắt đứt cả gậy Phục Ma Kim Cương lẫn thủ cấp của Kình Đại Nhất Trụ Tần Khách.
Đao của hắn nhằm vào tay của Lý Bố Y.
Nhưng chẳng hiểu sao đao của hắn lại chạm vào cây gậy trúc.
Hắn thấy hổ khẩu tê rần, vội vàng hạ xuống, cánh tay tê bại như không còn là của mình nữa. Gậy trúc và Thấu Minh Đao đồng thời khua động phía trên, vừa vặn đón chặn Kim Qua Qua của Tôn Hổ Ba.
Tôn Hổ Ba gầm lên một tiếng: “Khốn khiếp!”
Hắn chính là mắng Triển Sao cùng Chu Đoạn Tần vướng tay vướng chân, dùng binh khí cản trở Kim Qua Qua của hắn.
Nhưng đúng lúc hắn quát lên, hắn lập tức phát giác mắng như vậy không khác nào tự mắng mình. Bởi vì từ lòng bàn tay truyền đến một cổ đại lực không tài nào chống đỡ nổi làm Kim Qua Qua của hắn cũng trượt theo thanh trúc trượng, cùng với đao nhất tề đâm về hướng Du Chấn Lan!
Mắt Du Chấn Lan vốn bị độc của Quỷ Y làm tổn thương, đến giờ vẫn chưa nhìn thấy gì. Hắn nghe tiếng gió mà phán đoán, dây thừng phóng ra, cuốn lấy binh khí đang tập kích. Trong sát na đó, thân hình hắn bay lên cũng cùng lúc thấy Triển Sao, Chu Đoạn Tần, Tôn Hổ Ba cũng bay theo. Song binh khí trên tay chúng vẫn dán chặt cùng gậy trúc của Lý Bố Y, đừng nói thu hồi, ngay cả muốn buông tay cũng vô vọng.
Lý Bố Y đang muốn phá trận xông ra nên vận dụng nội lực cực đại, kiên cường bám lấy bốn kẻ kia.
Tiêu Tâm Toái đang đứng trên bậc thang thứ nhất đột nhiên cử động.
Lão giống như một con gà đang nổi điên, đột nhiên toàn thân căng phồng, kêu thét một tiếng quái dị, hai chân chụm lại, hít mạnh một hơi, hai tay trắng bệch, hung hãn đẩy ra một chưởng. Cùng với song chưởng đẩy tới, tàn tuyết cuộn lên, mạnh mẽ khiến hồn tiêu phách tán, đồng loạt cuồn cuộn hướng về phía Lý Bố Y. Trong cơn điên cuồng đó, Tiêu Tâm Toái cũng rời mặt đất lao theo nhưng song cước vẫn dán chặt mặt đất.
Lý Bố Y bình sinh đã từng đấu với rất nhiều cao thủ.
Đám cao thủ đó, kẻ có võ công cao hơn Tiêu Tâm Toái thì rất nhiều. Nhưng y chưa từng gặp qua kẻ nào có thể tung chưởng lực mạnh bạo như gió thét tuyết gào, tưởng chừng có thể chôn vùi tất cả trong lớp băng dầy như vậy .
Vào thời điểm đó y không biết phải đối phó với thứ chưởng lực mạnh mẽ này thế nào.
Toàn thân y chợt nhẹ như một đám mây bạc, tựa một bông hoa tuyết nương theo luồng lực cuồng bạo đó mà thối lui ra ngoài ba trượng, từ từ hạ xuống đất.
Chỉ có cách biến thành đoá tuyết hoa như vậy phong ba gió táp mới không thể làm tổn hại y.
Y phân tán nội lực để tránh đi chưởng kia, nhờ vậy đám người Triển Sao, Tôn Hổ Ba, Chu Đoạn Tần cùng Du Chấn Lan mới có cơ hội thu lại binh khí. Chúng vội vàng di chuyển, chờ Lý Bố Y hạ thân xuống liền bao vây chặt quanh y.
Lý Bố Y biết muốn phá bỏ thế trận thì chỉ có hai cách. Thứ nhất là dùng biện pháp nhanh nhất, tấn tốc nhất đánh ngã tứ đại tuần sứ, rồi toàn lực đối phó Tiểu Tâm Toái. Còn không, phải xuất kì bất ý đánh bại Tiêu Tâm Toái, mới toàn lực đột phá trận Dĩ Dần Cửu Trùng, Tiểu Thần Đa Bảo.
Y bây giờ đã hiểu vì sao tứ đại tuần sứ khuyết người vẫn bày trận. Đó là vì có Phi Sa Cuồng Ma Tiêu Tâm Toái. Võ công lão so với Cốc Tú Phu càng có khả năng phát huy sức mạnh giết địch!
Lý Bố Y dùng Thư Tụ Công đeo bám bốn người nhưng vẫn bị chưởng lực của Tiêu Tâm Toái bức thoái lui. Tuy y chưa phá trận thành công, nhưng hiện tại càn khôn trận pháp đã có chuyển biến.
Phi Sa Chưởng của Tiêu Tâm Toái có thể cuốn theo mọi vật chung quanh mình để cùng công kích đối thủ. Chưởng công có phạm vi cực lớn, nhưng chưởng lực tập kích chỉ giới hạn ở một điểm trung tâm. Vì lực của chưởng này mười phần đều tập trung mục tiêu, nhất định có thể làm kẻ địch tê liệt. Đối với phạm vi bên ngoài không thể gây nguy hại, vì thế, cuồng chưởng ập đến, tứ đại tuần sứ đều không tổn thương.
Cuồng tuyết đồng thời thổi bay mỗi người trong trận chiến.
Yên Dạ Lai đang che chở Mẫn Tiểu Ngưu. Nàng tựa như một đóa bạch hoa trong gió bão, yếu ớt nhưng tuyệt không tàn.
Ô Đề Điểu dùng hắc đao bảo vệ, miễn cưỡng trụ thân.
Không ngờ một thân hình bé nhỏ mượn gió tấn công hắn.
Ô Đề Điểu gắng vận lực sử đao tiếp đón, chỉ là Đường Quả mặc dù cất tay song lại không ném ra vật gì. Ô Đề Điểu cho là hư chiêu, cũng không để ý.
Đúng lúc đó mắt trái hắn chợt đau đớn kịch liệt.
Tức khắc cùng lúc mắt phải cũng đau nhức.
Hắn rống lên, hắc đao vũ lộng khiến tuyết trên dưới bốn phía chung quanh hắn dường như cũng nhiễm màu đen. Đợi lúc hắn bình tình mở mắt, chỉ thấy mắt trái tăm tối, mắt phải toàn màu đỏ.
Mắt trái hắn không nhìn thấy gì bởi đã hắn bị đánh mù.
Mắt phải toàn màu đỏ vì ám khí đã ghim trên màng mắt, máu đỏ xuống, che phủ tầm nhìn.
Hắn không rõ vật gì cắm trong mắt, nhưng bây giờ hắn đã bất ngờ mất đi cả hai mắt.
Trong lúc kinh khủng, hắc đao múa loạn, hắn vừa kêu vừa than vừa gào. Bởi vì sợ hãi, hắn nhằm hướng bậc thềm Hải Thị Thận Lâu trong kí ức mà lao đến.
Khi hoảng hốt trong tâm trí hắn chỉ có một ý niệm: chạy!
Càng gần Phó quan chủ hắn càng được che chở.
Ý niệm cầu an toàn khiến hắn điên cuồng chạy đi, không nghe được tiếng quát của Tiêu Tâm Toái :
“Không ai được lên!”
Ô Đề Điểu kêu lên. Thấy có người ngăn cản, hắn cho là địch nhân nên liền vung đao bổ vào đối phương.
Tiêu Tâm Toái nổi giận mắng:
“Ngươi làm gì đó?”
Lão né đao liền xuất thủ, gạt thế đao chộp lấy bả vai Ô Đề Điểu.
Ô Đề Điểu tưởng là địch nhân tóm được mình, lòng càng hoảng sợ, hạ đao xuống. Mặt như mào gà của Tiêu Tâm Toái đột nhiên đỏ ửng, hơn cả mào gà.
Chớp mắt, bàn tay lão trắng bệch như sương.
Tay đang đặt trên vai Ô Đề Điểu chợt biến thành chưởng.
Tàn băng toái tuyết chung quanh Ô Đề Điểu bị chưởng phong cuốn lên, trùm khắp thân thể Ô Đề Điểu. Hắn thét lên thê thảm, thân hình bắn lên, rơi vào vách núi. Ô Đề Điểu giống như vừa lăn lộn trong đống bột mì, toàn thân đổi ra màu trắng, kêu thảm không ngừng.
Đường Quả mượn chưởng phong của Tiêu Tâm Toái, dùng ám khí trong suốt giấu trong tuyết, ném tới đả thương mắt Ô Đề Điểu.
Đồng thời nó cũng hướng về phía Yên Da Lai lớn tiếng kêu:
“Nhanh đến xem cha!”
Mặt khác nó ra tay với Nông Xoa Ô.
Gậy gỗ của Nông Xoa Ô vốn đang bức Phó Vãn Phi đến gần vách đá. Đường Quả vừa cất tay thì không nhìn thấy ám khí nên khiến hắn dè dặt, e rằng một lúc không thể thu phục được hai người.
Phi Điểu và Niên Bất Nhiêu giao đấu đây là lần thứ hai, càng đánh càng thấy ngang nhau.
Tiêu Tâm Toái giết xong gã Ô Đề Điểu đang phát điên, thì chính sát na ấy, Yên Dạ Lai bồng Mẫn Tiểu Ngưu xông lên bậc đá.
Tiêu Tâm Toái thét lớn, muốn xuất chưởng, chợt nghe sau lưng có tiếng cảnh báo. Thanh trúc trượng của Lý Bố Y cách không bắn ra một tia kiếm khí, công thẳng vào lưng lão.
Tiêu Tâm Toái vội xoay người, hai chân chùn xuống, song chưởng đẩy ra, tức thì cát đá bay lên, va chạm kình lực trên không, nổ ầm một tiếng. Cảnh tượng tựa như tuyết cầu bị xạ tiễn trúng, tuyết vụn bay tán loạn.
Thân hình Lý Bố Y thấp thoáng, vẫn còn bị hãm trong trận.
Khi Tiêu Tâm Toái xoay người lại, Yên Dạ Lai đã tới cửa lớn cung điện.
Tiêu Tâm Toái thầm nghĩ:
“Để hai mẹ con này vào Hải Thị Thận Lâu thì cũng không làm được gì trước mặt Phó quan chủ. Còn Lý Bố Y thì vạn vạn lần không thể cho hắn phá vây được.”
Nghĩ vậy lão lập tức tập trung đối phó Lý Bố Y.
Yên Dạ Lai tiến lên thềm đá, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Nàng lo lắng không biết Lại Dược Nhi làm sao rồi? Y cùng Ca Thư Thiên động thủ chưa? Y có lấy được Nhiên Chi Đầu Đà không?
Chân nàng vừa đặt trên thềm đá, cảm giác thực kì lạ, thậm chí có thể bảo đây không phải bậc đá mà giống như đem mây gom lại thành một khối thềm mây cũng được.
Nhưng Yên Dạ Lai có chuyện đang lo nghĩ, cũng không để ý đến.
Nàng xông qua cửa lớn, lập tức phát hiện sau đại môn là một khoảng sân. Trong sân trồng đầy kì hoa dị thảo, không một loại nào mà nàng biết cả.
Sau khoảng chân là đến đại điện.
Trên tường đại điện có rất nhiều bức thạch điêu, phần lớn là khắc hình thần, phật, Bồ Tát, hoặc nhắm mắt hoặc trừng mắt; trông rất sinh động.
Chính giữa đại điện có một tấm màn che màu tía.
Bóng dáng cao lớn, ôn hậu mà già nua của Lại Dược Nhi khiến Yên Dạ Lai nảy sinh cảm giác y giống một ngọn đèn ấm áp.
Lại Dược Nhi nói với người bên kia màn che:
“Ta không đến để trị bệnh.”
Người kia hỏi:
“Vậy ngươi đén làm gì?”
Lại Dược Nhi đáp:
“Ta đến tìm Ca Thư Thiên.”
Người kia nói:
“Chính là ta.”
Lại Dược Nhi thốt:
“Ngươi không phải.”
Người sau tấm màn cười:
“Ngươi dường như hiểu Ca Thư Thiên hơn bản thân Ca Thư Thiên, sao ngươi dám bảo ta không phải Ca Thư Thiên?”
Lại Dược Nhi hạ giọng:
“Ngươi không phải.”
Người kia lại cười:
“Vì sao ngươi biết ta không phải?”
Lại Dược Nhi đáp:
“Ta từng trị bệnh cho Ca Thư Thiên, y là một lão nhân, tuyệt đối không phải ngươi.”
Màn che truyền ra thanh âm giống như tiếng chỉnh dây đàn, phát ra những tiếng dễ nghe. Người ngồi bên trong có giọng nói như chim hoàng uyên. Rõ ràng đây là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, quyết không phải lão nhân đã cao tuổi.
Thanh âm nọ lại cất lên:
“Ngươi làm sao biết giọng nói này không phải là giả dạng?”
Lại Dược Nhi nhìn thân ảnh với búi tóc vấn cao sau màn che, đáp:
“Đây chính là thanh âm của nàng.”
Người sau bức màn trầm ngâm hồi lâu rồi lại thốt:
“Gặp nhau lần trước, làm sao ngươi biết ta không dịch dung?”
Lại Dược Nhi lắc đầu khẳng định:
“Dịch dung chỉ có thể lấy giả làm thật, nhưng quyết không phải thật.”
Lúc trước y trị bệnh cho Ca Thư Thiên, đương nhiên là đến rất gần để chẩn trị. Bằng vào nhãn lực của Lại Dược Nhi, cho dù nếu Ca Thư Thiên hóa trang thì y cũng chẳng thể nào nhìn không ra.
Người kia im lặng rất lâu, cuối cùng thốt:
“Ngươi sai rồi, ta chính là Ca Thư Thiên.”
Lại Dược Nhi cười lạnh:
“Lẽ nào ta đã cứu sống nàng?”
Người sau bức màn đột nhiên nói:
“Chính là ta.”
Lại Dược Nhi biết bản thân không cần tranh biện trong cuộc nói chuyện nhàm chán này, liền bảo:
“Nếu nàng là Ca Thư Thiên, ta muốn nàng đưa một vật.”
Ca Thư Thiên nói:
“Thì ra ngươi không phải đến cứu người, cũng không phải gặp người, mà đến tìm đồ.”
Lại Dược Nhi lạnh lùng đáp:
“Ta quyết không trị bệnh cho người của Thiên Dục Cung nữa.”
Ca Thư Thiên hỏi:
“Được, ngươi tìm vật gì?”
Lại Dược Nhi nói:
“Dược vật trong chậu hoa thứ năm đặt cạnh tượng Phổ Hiền Bồ Tát ở ngoài viện.”
Người sau tấm màn hơi ngẩn người, một lúc mới nói:
“Nhiên Chi Đầu Đà sao?”
Lại Dược Nhi đáp:
“Nhiên Chi Đầu Đà.”
Yên Dạ Lai trong theo hướng nhìn của Lại Dược Nhi, chỉ thấy nơi đó quả thực có một cây thực vật kì dị.
Cây đó đương nhiên là trồng trên đất, nhưng nếu liếc xuống phía dưới sẽ tưởng rằng Nhiên Chi Đầu Đà là loài sống trong nước. Lý do là vì nó không có lá, chỉ có một sợi râu màu đỏ giống hình thái cây san hô. Loại thực vật này chỉ cử động nhẹ khiến người ta tưởng chừng nó đang bị sóng nước lay động.
Cây này thân dày mềm mại, sắc đỏ tía đáng yêu, nhìn một lần lại muốn nhìn nữa, nhìn nó ba bốn lượt vẫn muốn nhìn, đến nổi mê mẩn quên ăn quên ngủ.
Nghiêm chỉnh xem xét kĩ, sắc đỏ của cây phân ra trăm ngàn loại, từ nhạt chuyển đậm, từ đậm lại sang nhạt, lúc nhàn nhạt như màu tuyết đọng trên nhụy hoa liễu, lúc đậm thì như ánh mặt trời xuyên suốt biển rộng, sắc đỏ gần như đen, chỉ phảng phất màu hồng tựa mạch máu. Khi hoa lay động, nếu không nhìn kĩ sẽ tưởng là những đốm lửa lấp lánh mà không biết rằng chính là kim hoa đang lay động.
Yên Dạ Lai biết tinh hoa của nó nằm ở mấy đóa kim hoa đó, giống như cây nến không bấc rút ra khỏi ngọn đèn. Chẳng qua là đèn tắt có thể thắp lại còn nếu hỏa hoa tàn, Nhiên Chi Đầu Đà duy nhất người đời biết đến sẽ mất hết công hiệu.
Thanh âm của người phía sau màn che lại cất lên, có chút khác lạ:
“Thứ gì ngươi cũng không cần, muốn Nhiên Chi Đầu Đà để làm gì?”
Lại Dược Nhi đáp:
“Trị bệnh.”
Ca Thư Thiên hỏi:
“Trị cho ai?”
Lại Dược Nhi hừ khẽ:
“Ta.”
Sau màn che đột nhiên lặng im như tờ.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng hô hoán lẫn trong âm thanh gió tuyết.
Người nọ lại nói:
“Nếu ta không đưa thì sao*****?”
Lại Dược Nhi định đáp lời, nhưng Yên Dạ Lai chợt lao về phía Nhiên Chi Đầu Đà.
Nàng nghĩ chỉ cần hái được cây thuốc này để Lại Dược Nhi thu thập đủ Thất Đại Hận, nàng chết cũng không hận.
Nàng vừa động, người kia liền cất tay.
Năm ngón tay thon nhọn như búp măng bạch ngọc, bàn tay trắng tựa tuyết dưới trăng nhưng chưởng tâm đỏ như cánh hoa rơi khi xuân chưa tàn khiến người phải động tâm. Cổ tay trắng mịn xinh đẹp, trên tay đeo ba chiếc vòng, màu xanh biếc, lam thẫm và ánh kim. Viền tay áo dệt bằng kim tơ làm nổi bật tay áo màu xanh biêng biếc. Bàn tay nữ tử đẹp như giấc mộng đang vẫy gọi, khiến người nhìn sợ khi tỉnh mộng sẽ không nhìn thấy nữa.
Bàn tay đó vươn ra từ sau màn.
Lập tức một chiếc vòng rời cổ tay, phá không bắn đi, tập kích Yên Dạ Lai.
Yên Dạ Lai đang chú tâm đào gốc tiểu thụ, Nhiên Chi Đầu Đà.
Nàng chuyên tâm vì Lại Dược Nhi hái thuốc tựa như một nữ tử đa tình vì một tiếng khen âu yếm của tình lang mà chuyên tâm vẽ mày, cũng giống như một nữ tử thiện vũ vì người tri tâm mà đưa vũ điệu đến cực hạn, lại có như bộ dạng một nữ tử giỏi đàn vì tri âm khảy đàn đến đứt dây.
Hỏa hoa của Nhiên Chi Đầu Đà chẳng những không tắt mà còn lộ vẻ vui mừng, xem ra nếu đây không phải thực vật mà là một vị đầu đà, cũng là một vị đầu đà hết sức đa tình.
Vòng ngọc phá không bay đến, Yên Dạ Lai căn bản không chú ý.
Nàng đã quên đi sinh tử bản thân.
Dù nàng chú ý, cũng tránh không được.
Chiếc vòng ngọc tạo tác công phu đó dù là góc độ hay tốc độ ném tới đều không cho phép người ta né tránh.
Ngay lúc này, mái tóc bạc của Lại Dược Nhi tung bay, tay áo cuộn lại rồi tung ra.
Tay áo quấn lấy chiếc vòng.
Ngọc thủ nọ phất lên, vòng ngọc xé toạc tay áo, trở lại nằm trên cổ tay trắng mịn.
Ba chiếc vòng trên cổ tay thon gọn kia va chạm nhau phát ra tiếng đinh đinh.
Thanh âm nàng ta so với tiếng động trên cổ tay còn trong trẻo hơn:
“Khen cho song tụ đã luyện thành thủy vân tụ.”
Nàng nói song, ba chiếc vòng lại rời tay ngọc bắn tới.
Lại Dược Nhi làm sao có thể để vòng công kích Yên Dạ Lai. Song tụ lập tức tung lên như tầng mây mang màu xanh nhàn nhạt trôi trên nền trời lúc hoàng hôn. Bàn tay nọ lật trở mấy cái, vòng trở về cổ tay.
Giọng nữ hừ lạnh:
“Là ngươi trêu ta, đừng oán ta!”
Tay ngọc rút lại, đột nhiên cả cánh tay duỗi ra.
Bởi vì cổ tay giơ cao, tay áo cũng trượt xuống lộ ra cánh tay trắng như cổ ngỗng, mềm mại như chú gà con vừa được ấp nở ra.
Nhanh như điện chớp, ngọc thủ đã hướng Lại Dược Nhi hạ ba chiêu sát thủ.
Quanh năm ngón tay thoắt ẩn thoắt hiển năm đạo kim quang, chưởng tâm đỏ rực, không lóa mắt nhưng giống như ngọn lửa mạnh mẽ dù màu sắc ảm đạm, so với ngọn lửa thật còn mãnh liệt hơn.