Sự việc sau đêm hôm ấy, không ai nhắc lại nữa, người dân cũng tin tưởng về lời đồn do đám quan lại tạo ra, và chắc chắn…. lão ngoan đồng Dung Cơ cùng Tiểu Phượng Ca đáng yêu của chúng ta cũng hoàn toàn không hay biết về chuyện này, cuối cùng sắp xếp thỏa đáng mọi việc cho Dung Phượng Ca, Dung Cơ rất chi là thoải mái, bỏ chạy lấy người, cùng ba lão hữu còn lại của mình, tiếp tục hành trình về hướng nam, chạy đi ngắm cảnh. Cũng may, mấy hôm nay, Lạc Khanh Nhan có việc đột xuất phải chạy đến Huyết Sát Các mới không để ý đến Dung Cơ, nếu không e rằng lão ngoan đồng lắm mưu nhiều kế này khó mà thoát được
Còn về Dung Phượng Ca, sau khi dùng một ít dược liệu đánh ngất một gã sai vặt trong phủ nhờ Dung Cơ cho hắn một số tiền để về quê, bản thân thì dịch dung thay thế hắn, hiện giờ y chính là một trong những gã sai vặt tầm thường trong phủ. Nhìn qua trong gương, khuôn mặt bình trường chút chút thanh tú của gã sai vặt, Dung Phượng Ca khá là hài lòng, dù khuôn mặt này vạn vạn không bằng một góc của y nhưng cũng khá dễ nhìn, hơn thế nữa vóc dáng tựa tựa như y, không quá khó khăn trong việc dịch dung. Mấy hôm nay, y quanh quẩn trong phủ, để cho quen thuộc, để trách cho người khác nghi ngờ, đồng thời cũng không quên thăm dò về ‘tình địch’ của y
Cuối cùng thì sau nhiều ngày ‘mong đợi’ vị Huyễn Tuyết cô nương mà y muốn gặp mặt cũng xuất hiện. Qủa thật, dù có chuẩn bị tâm lý thì y cũng hơi bị thất thố thật, thử hỏi mà xem, nhìn một người mà giống như bản thân mình soi gương, hơn thế nữa, khụ..!! nàng ta là nữ nhân mà y là nam nhân, nhìn sao cũng thấy… ách! Thật là quái dị. Huyễn Tuyết thì cảm thấy có người dùng ánh mắt ‘cực nóng’ nhìn nàng, quay đầu nhìn lại, thấy gã sai vặt đang chằm chằm nhìn mình, cũng thấy có chút kỳ quặc. Không phải ánh mắt tràn đầy ái mộ của nam nhân bình thường nhìn mình mà là… ánh mắt đó thực sự…. thực sự nói sao nhỉ?! Nàng cũng không rõ lắm
Ba hôm trước, tiểu Hoàng đế cũng đã ưng chuẩn mang năm mươi vạn cân lương thực cùng một trăm xe thảo dược cứu tế Hải Quốc, đoàn người đang trên đường đi, chỉ có nàng là vẫn ở lại, với lý do muốn thăm cảnh đẹp ở Hoàng Thiên, tiểu Hoàng đế không nói hai lời ưng thuận, nhưng thật ra nàng ở đây là có chuyện vẫn chưa hoàn thành….
“ Ngươi, lại đây!…” Huyễn Tuyết vẫy vẫy tay ra hiệu. Dung Phượng ca sửng sốt, lấy tay chỉ chỉ vào mũi của mình. Huyễn Tuyết gật đầu, Dung Phượng Ca bước đến. Huyễn Tuyết uống một ngụm trà, mới ngẩng đầu nhìn Dung Phượng Ca, thanh âm dễ nghe như chim hoàng oanh, nàng nói : “ ngươi đến Nhiếp chính vương phủ, đã được bao lâu?!”
“ Thưa thánh nữ! đã được hai năm…” Dung Phượng Ca trả lời. Người này là đang thăm dò tin tức sao, quả nhiên không phải người tốt
“ Vậy… ngươi biết một người tên gọi Dung Phượng Ca?!” Huyễn Tuyết mỉm cười vấn. Dung Phượng Ca sững sốt, hà cớ gì nữ nhân này lại hỏi y nha, Dung Phượng Ca lắc lắc đầu, khẳng định trả lời : “ không biết!”
“ Vậy a…” Huyễn Tuyết khẽ nhíu mày, lại uống một ngụm trà, cười cười nói tiếp : “ được rồi, cảm ơn ngươi, ngươi đi làm việc đi”
“ Đúng vậy! thánh nữ” Dung Phượng Ca gật gật đầu, xoay người bước đi. Huyễn Tuyết nhìn bóng lưng của Dung Phượng Ca, một thoáng suy tư
Dưới tán lê hoa, có một người
Quần áo thanh sam của gã sai vặt trong Nhiếp chính vương. Chỉ thấy hắn ngồi chồm hổm dưới gốc cây, tay cầm một nhánh cây khô, họa quyển quyển, rồi lại lấy cành cây gõ gõ, ấn ấn trên mặt đất, miệng không quên lầm bầm : “ nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi dám câu dẫn Nhan Nhan….”
“ Tiểu An?!” Từ đằng xa có một tiểu cô nương chạy lại, nói : “ Tiểu An, ngươi làm gì ở đó vậy, Nhiếp chính vương về phủ rồi, mau chuẩn bị nước trà, Nhiếp chính vương cùng Huyễn cô nương đánh cờ”. Dung Phượng Ca đang lầm bầm làu bàu, nghe vậy, giật thót, quay đầu nhìn lại tiểu cô nương, nhe răng cười : “ ta đã biết….” Nhan Nhan đã quay về rồi, nhưng vừa quay về sao không nghĩ ngơi lại đi đánh cờ a, không mệt mỏi sao?! Dung Phượng Ca than khẽ, Nhan Nhan lúc nào cũng khiến cho y không thôi lo lắng.
Tiểu cô nương kỳ lạ nhìn Tiểu An, Tiểu An mấy hôm nay bị sao thế nhỉ, trông thật lạ, tiểu cô nương lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng chạy vào phòng bếp, nói đầu bếp chuẩn bị một ít điểm tâm. Nàng đến Nhiếp chính vương phủ cũng được hai năm, nhưng chưa từng thấy bóng dáng nữ tử nào xuất hiện cả, Nhiếp chính vương cũng không vui mừng gặp nữ tử lắm, nhưng bây giờ lại đối với Huyễn Tuyết cô nương thái độ cũng không quá khắt khe, có khi nào Huyễn Tuyết cô nương sẽ trở thành nữ chủ nhân của vương phủ không nhỉ?! Tiểu cô nương vụng trộm trong lòng suy đoán
Dung Phượng Ca bưng cái khay đựng điểm tâm cùng trà đến sân nhỏ, len lén nhìn Lạc Khanh Nhan, thấy nàng đang nghiêm túc hạ cờ thỉnh thoảng lại nói vài câu với Huyễn Tuyết, Dung Phượng Ca bất mãn, bĩu môi, cúi đầu xuống, chầm chậm tiến tới chỗ hai người, đặt khay xuống, bưng điểm tâm cùng trà để lên bàn
Lạc Khanh Nhan đang chuẩn bị hạ cờ, bỗng dưng sững lại, tay còn đang dang dở trên không trung. Chưa đầy một khắc ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc ấy Dung Phượng Ca đang quay lưng lại về phía nàng. Lạc Khanh Nhan quát nhẹ : “ đứng lại!” Huyễn Tuyết sững sốt nhìn về phía Lạc Khanh Nhan, nghi hoặc. Còn Dung Phượng Ca thì cứng ngắc cả người, tim đập liên hồi tưởng chừng sắp nảy ra ngoài, y quay đầu lại, đầu cúi xuống hận không thể đem mặt mình vùi luôn xuống mặt đất. Cố giữ trấn tĩnh, y lắp bắp : “ có.. có việc gì, Nhiếp Chính vương”. Dung Phượng Ca khóc thét, ô…ô, y không nên vì lo lắng mà chạy đến đây, cứ để cho Tiểu Liễu mang trà đến là được rồi, y cần chi phải chạy đến chỗ này chứ, Nhan Nhan nhận ra y rồi sao?! thuật dịch dung của y chẳng lẽ kém vậy sao, muôn vàn suy nghĩ cứ đảo lộn trong óc của Dung Phượng Ca
Lạc Khanh Nhan bình thản nhìn hắn, thanh âm lạnh nhạt : “ sợ cái gì, bổn vương cũng không ăn thịt ngươi, ngẩng đầu lên!” Dung Phượng Ca nghe vậy, run run một chút, bộ dáng có bao nhiêu đáng thương thì bấy nhiêu đáng thương, ngay cả Huyễn Tuyết ngồi bên cạnh cũng không khỏi động lòng trắc ẩn, cảm thấy vị Nhiếp chính vương khó chơi này, bình thường cũng không khó xử gã sai vặt, sao hôm nay lại dở chứng như vậy chứ
“ Ân?!” Lạc Khanh Nhan thanh âm có chút không kiên nhẫn. Dung Phượng Ca mím môi, ngẩng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhìn y, đôi con ngươi đen láy sâu thăm thẳm, trong một sát na, ánh mắt ấy nhiều lắm cảm tình, là phẫn nộ, là tức giận, là mừng như điên, là thật sâu… đau xót, cuối cùng cũng hóa thành yên lặng không gợn sóng, hàng mi mắt rũ xuống, Lạc Khanh Nhan hạ xuống một quân, cờ thanh âm cơ hồ cứng ngắc, ẩn ẩn một tia nghiến răng nghiến lợi cảm xúc, nàng nói : “ được rồi, ngươi đi đi….”
Dung Phượng Ca rất khẩn trương, cho nên luôn né tránh ánh mắt của Lạc Khanh Nhan, cho nên y không nhìn thấy ánh mắt đó của nàng. Nhiều năm về sau, có một lần y chợt hỏi tại sao khi ấy, nàng lại dễ dàng nhận ra y như thế, rõ ràng y đủ tự tin có thể lừa dối tất cả mọi người, trong phủ không ai nhận ra y, gia gia cũng suýt không nhận ra được, ngay cả Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Linh Vân… điều không thể nhận thấy, chỉ riêng có nàng, trong một sát na lại có thể nhìn ra được.
Khi ấy, Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, vân đạm phong khinh, thanh phong lãng nguyệt tựa như hoa nở dưới trăng, mê mê ảo ảo làm say mê nhân thế, nàng nói : “ bởi vì, ngươi…. Là Dung Phượng Ca! chỉ thế mà thôi….”
Không vì gì cả, chỉ vì người đó là Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca của nàng….
Dung Phượng Ca như được đặt ân đại xá, nhanh chóng thoát ra ngoài, một mặt may mắn vì nàng không nhận ra y, một mặt khác lại thấy bứt rứt khó chịu. Dung Phượng Ca thật là mâu thuẫn, đến cuối cùng cũng chỉ biết chạy đến dưới gốc lê hoa, phát tán bất mãn trong lòng. Y lấy tay chỉa chỉa gốc cây, thanh âm tràn đầy oán giận : “ thối Nhan Nhan, thật đáng ghét,…, đáng ghét… đáng ghét…” nói xong uất ức trong lòng, Dung Phượng Ca lại hối hận. Nhan Nhan của y sao lại đáng ghét cơ chứ, y áp sát đầu của mình vào thân cây, vầng trán nhẹ nhàng cọ cọ thân cây xù xì, thanh âm nhỏ cơ hồ đến mức chắc cũng chỉ có mình y nghe được : “ xin lỗi Nhan Nhan, Phượng Ca không cố ý mắng Nhan Nhan đâu, Phượng Ca… chính là rất tức giận mà thôi! Đúng vậy… rất tức giận nên nói bừa, Nhan Nhan đừng giận nha!!” ( Dao Dao : chậc! Tiểu Phượng Ca thật là đáng yêu ^^, thật muốn cắn em ấy một ngụm )
Huyễn Tuyết phát hiện, từ sau khi gã sai vặt kia ‘chạy’ đi, tâm tình của Nhiếp chính vương đặc biệt thư sướng, khóe môi cứ treo lên tiếu dung, Huyễn Tuyết cảm thấy trong lòng thật là quỷ dị, Nhiếp chính vương bị ma ám sao?! Huyễn Tuyết nhìn Lạc Khanh Nhan, thăm dò nói : “ Nhiếp chính vương, ngài sao vậy?!”
“ Ân?! Bổn vương có gì sao?!” Lạc Khanh Nhan cười hỏi. Huyễn Tuyết tiếp tục hạ một quân cờ, nhìn nhìn Lạc Khanh Nhan, lắc lắc đầu. Nếu như nàng nói, vẻ mặt của Nhiếp chính vương hiện giờ…..! Thì có khi nào bị vị Nhiếp chính vương này không nói hai lời đánh cho một chưởng bay ra ngoài không nhỉ?!
Gần nửa tháng nay, nàng ít nhiều cũng hiểu được chút cá tính của nhiếp chính vương, người này quả thật không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, nàng còn nhớ lần trước nàng cùng hắn cùng đi ra ngoài du hồ, có một vũ cơ bò lên hắn, hắn không nói hai lời, một cái phẫy tay, vị vũ cơ xinh đẹp bay vèo xuống nước, quả thật là… ai da! Không nói nữa. Nếu như không phải vì khuôn mặt này của nàng, e rằng chỉ việc nàng thường xuyên chạy đến Nhiếp chính vương phủ, hắn cũng sẽ không nể tình thả cẩu đuổi nàng ra ngoài, huống chi là hạ cờ, luận bàn võ công
Lời đồn nổi lên bốn phía, nói nàng thích hắn, nhưng thật ra, nàng chỉ nể phục hắn mà thôi, không những võ công tuyệt đỉnh, xử sự thập phần khéo léo, từng lời nói điều mang theo huyền cơ, mà thái độ của hắn, sắc bén nhanh nhạy, cơ hồ mang theo bá vương khí, khiến cho người ta không thể không nghe theo. Nàng ngưỡng mộ cường giả, mà không nghi ngờ gì nữa, vị Tử y nhiếp chính vương này chính là cường giả chân chính!
Hơn thế nữa, nàng thường xuyên đến Nhiếp chính vương phủ, là vì có chuyện muốn nhờ hắn. Huyễn Tuyết chân chừ mãi, cuối cùng cũng nói ra : “ Nhiếp chính vương, lần này ta sang bổn quốc, không chỉ đơn giản là mượn lương thực mà còn có việc….”
“ Ta biết!” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu
Huyễn Tuyết đi vào thẳng vấn đề : “ cách đây hơn hai năm, Hải quốc bị mất bảo vật, không dấu gì Nhiếp chính vương, bảo vật này đối với Hải Quốc thực sự rất quan trọng, mất đi nó khiến cho Hải quốc tai họa triền miên, hai năm nay trong nước liên tục xảy ra hạn hán, lũ lụt, nạn dịch…. ắt hẳn là có liên quan đến việc mất tích bảo vật này. Lần này ta qua đây, cũng là truy tìm tung tích của vật này”
Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mày : “ thiên hạ to lớn vô cùng, sao cô nương lại cho rằng bảo vật này lại ở Hoàng Thiên”. Huyễn Tuyết nhẹ giọng nói nhưng thanh âm tràn đầy kiên định : “ trưởng lão thánh điện, gieo quẻ tính, đoán rằng vật ấy hiện đang ở đây. Chỉ tiết trưởng lão sức khỏe không cao, linh lực dần dần suy yếu, không thể đoán chính xác vật ấy đang ở đâu, cho nên lần này ta đến đây, cũng thật sự mờ mịt”
Lạc Khanh Nhan từ trước đến giờ, vốn chẳng tin lắm việc gieo quẻ bói toán, cũng không hứng thú với dòng máu thần tộc, linh lực, nhưng hiện giờ tâm trạng của nàng đang tốt lắm, cho nên cũng rất nể tình hỏi : “ vật ấy như thế nào?!”
Huyễn Tuyết lấy trong lòng ra bức họa, tiếp tục nói : “ đó là một khối huyết sắc bảo ngọc, hình dáng tựa như đóa mẫu đơn nở rộ, yêu diễm tà mị, tinh xảo vô song”. Lạc Khanh Nhan vươn tay nhận lấy, nhìn thấy bức họa về khối ngọc kia, mi gian khẽ chau lại. Này chẳng phải một trong ba bảo vật để hủy lời nguyền của của hắn sao, nghe lão ngoan đồng Dung Cơ nói, bốn người bọn họ đi đến Hải Quốc để tìm bảo vật, chính là cái này sao?! thấy Lạc Khanh Nhan trầm ngâm không nói, Huyễn Tuyết âm thầm cắn răng, nói thêm : “ ta biết, Nhiếp chính vương mạng lưới bao trùm cả thiên hạ, chỉ cần tìm được vật này, thì Hải Quốc nhất định hết sức hồi báo”
Lạc Khanh Nhan vẫn trầm mặc…..
“ Chỉ cần tìm được, Huyễn Tuyết cam nguyện vi nô vi tỳ, đền ơn Nhiếp chính vương một đời!” Huyễn Tuyết mím môi, nhẹ giọng lên tiếng. Thanh âm như là cầu khẩn. Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh lạnh nói : “ Nhiếp chính vương phủ, không thiếu chính là nô tỳ. Ngươi không cần phải khom mình như thế, ta chưa bao giờ nhầm lẫn ngươi là hắn cả”
Trong lòng của nàng, trên thế gian này, Dung Phượng Ca chỉ có một mà thôi
Huyễn Tuyết có chút xấu hổ, không nói gì thêm, quả thật là nàng lợi dụng khuôn mặt này của mình, nàng cảm nhận được! vị nhiếp chính vương này đối ai cũng có thể hững hờ vô tình nhưng duy độc lại đối với người tên gọi Dung Phượng ca kia, yêu thương tận xương, đến nàng cũng không khỏi âm thầm hâm mộ. Dường như nàng đã lầm rồi, vị nhiếp chính vương này nể tình với nàng không phải xuyên qua nàng nhìn hắn mà là chỉ vì có hảo cảm với tất cả những ai, những gì giống hắn mà thôi. Huyễn Tuyết nhẹ nhàng cười….
“ Ta sẽ điều tra giúp ngươi việc này…” Lạc Khanh Nhan trả cuộn họa lại cho Huyễn tuyết, nói như vậy. Dù gì, nếu như quả thật đúng như vậy thì nàng thiếu Hải Quốc phần ân tình này, khối huyết sắc bảo ngọc kia, nếu như hắn vẫn còn giữ thì nàng sẽ đem trả lại cho bọn họ, còn nếu như không còn, nàng sẽ dùng phương thức khác đền bù. Lạc Khanh Nhan nàng, xưa nay ân oán phân minh, tuyệt đối sẽ không để ai thiếu nợ mình và cũng không để mình thiếu nợ người khác!
Huyễn Tuyết nở nụ cười, đôi con ngươi mãn nhãn vui sướng : “ vậy thì cảm tạ Nhiếp chính vương!”
“ Không cần, là ta thiếu nợ các ngươi” Lạc Khanh Nhan đạm mạc nói. Huyễn Tuyết khó hiểu nhưng cũng không hỏi gì thêm. Hai người tiếp tục hạ cờ, không khí lại quay về tĩnh lặng như lúc ban đầu…