“ Đến rồi!” Dung Phượng Ca nhìn cả một cánh đồng ngô rộng lớn nói. Vì trời đêm lại không có ánh trăng cho nên mọi vật trước mắt điều u tối, có chăng cũng chỉ nghe thấy thanh âm của những chiếc lá va chạm vào nhau, những thanh âm ồm ộp của những chú ếch nhái, cùng vài tiếng rả rích của côn trùng. Trời khuya thanh vắng, khúc nhạc đồng quê, thiên nhiên sâu lắng, thật yên ổn thanh bình….
“ Nhan Nhan chờ một lát nha!” Dung Phượng Ca quay đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, cầm lấy chiếc đèn lồng, ánh sáng nhỏ nhoi, chạy về một phía của cánh đồng ngô, sau đó cầm đén lồng chạy khắp nơi, một lát sau huỳnh hỏa ( Dao Dao : tức là đom đóm đó các nàng ^^) bay đầy! cả một cánh đồng tràn ngập huỳnh hỏa, những điểm sáng li ti nho nhỏ trôi nổi khắp nơi, như một trời sao sa rơi xuống mặt đất, thật là mỹ lệ…..
Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn chăm chăm hàng trăm hàng ngàn huỳnh hỏa nhảy múa trong đêm, đáy mắt mang cười, ôn nhu như nước….
“ Nhan Nhan thấy như thế nào?!” Dung Phượng Ca chạy về, đứng bên cạnh Lạc Khanh Nhan, nở nụ cười. Vì chạy hơi lâu cho nên hơi mệt, cho nên thanh âm có chút đứt quảng. Lạc Khanh Nhan vươn tay nắm lấy cổ tay của y, truyền vào một ít nội lực, điều khí. Dung Phượng Ca hô hấp điều lại…
“ Rất đẹp!” Lạc Khanh Nhan trả lời
“ Nhan Nhan thích không”
“ Thích! Rất thích, cảm ơn ngươi, Dung Phượng Ca”
“ Nhan Nhan thích là tốt rồi….”
“ Khi Phượng Ca không vui sẽ đến sau núi làm như thế này, sau đó nhìn huỳnh hỏa bây đầy trời, sẽ cảm thấy lòng nhẹ hẫng, cũng sẽ không còn buồn nữa, cho nên Nhan Nhan đừng buồn …” Dung Phượng Ca ngốc ngốc an ủi
“ Ha hả, thật ngốc quá! Ta không phiền lòng nữa rồi…..” Lạc Khanh Nhan mỉm cười : “ có ngươi, ta… là sao buồn được chứ. Tiểu tử ngốc! ai bày ngươi cách này vậy”
“ Cái này a, là Phượng Ca một lần phát hiện mà thôi…” Dung Phượng Ca đỏ mặt giải thích. Nhan Nhan lúc nào cũng nói y ngốc, thật là y rất thông minh mà, ngay cả gia gia nói y thiên tư thông tuệ hơn người cũng chỉ có Nhan Nhan nói y ngốc mà thôi!
Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, thấy vẻ mặt y như vậy, dù là phiền não gì cũng vứt đằng sau, dang tay từ đằng sau ôm lấy thắt lưng của y, cằm đặt trên vai y, Dung Phượng Ca yên lặng để cho Lạc Khanh Nhan ôm mình, hơi thở của nàng phả trên cổ y, thật ấm nóng. Dung Phượng Ca thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ thời khắc ấm áp lúc này đây
Ngô đồng, huỳnh hỏa bay đầy trời, những điểm sáng lấp lánh di động
Gió, nhè nhẹ thổi, thanh âm xào xạc…
Tiếng côn trùng vẫn rả rích và tiếng ếch nhái bắt mồi vẫn kêu âm ĩ
Thiên không, u tối đen huyền như miếng lụa đen khổng lồ bao trùm của bầu trời
Những chú huỳnh hỏa bay nhảy trong đêm, như là điểm sáng duy nhất trong không gian u tối lúc này đây
Ẩn hiện, hai bóng người dây dưa ôm chặt lấy nhau, bất li bất khí….
Tất cả, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp….
images
“ Ai?!” Lạc Khanh Nhan quát khẽ. Bóng đen vút qua khung cửa, thoắt cái đã không thấy. Đôi con ngươi ám lại, lắc mình đuổi theo. Võ công của Lạc Khanh Nhan đã đột phá đến tầng thứ bảy trong mười tầng, cũng là người đầu tiên ở tuổi này có thể đột phá tầng thứ bảy. Theo lời của Hàn Vô, thì khi đến tuổi của Lạc Khanh Nhan cũng chỉ ở tầng thứ sáu mà thôi, huống chi Lạc Khanh Nhan chỉ mới tập võ cách đây bốn năm, dĩ nhiên là có sự trợ giúp của Thiên Niên Liên nhưng là nếu không điên cuồng cố gắng có lẽ thành tựu đã không có được như ngày hôm nay. Người ngoài đánh giá nàng mạnh mẽ cường hãn, võ công tuyệt đỉnh nhưng ai lại biết được đằng sau vẻ bên ngoài hào nhoáng đó là biết bao nhiêu mồ hôi mà máu huyết của nàng?!
Khinh công như gió, nhẹ như yến có thể đạt đến cấp bậc đạp tuyết vô ngân, trong thiên hạ này tính ra chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lạc Khanh Nhan đánh giá bóng đen cách đó không xa, khinh công có thể nói là nhất lưu, nhìn bóng lưng không hiểu sao có chút quen thuộc, Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nhìn hắc y nhân….
Đến bìa rừng, Lạc Khanh Nhan cố ý thả tốc độ chậm lại, thanh âm trong trẻo : “ đã đến rồi sao còn chạy đi Băng Lạc đến bệ hạ?!” Hắc y nhân nghe thế, thân hình một thoáng rung động, chùn lại không bước đi tiếp nữa mà quay đầu lại nhìn Lạc Khanh Nhan, vươn tay tháo xuống khăn che mặt, cười khổ : “ đã lâu không gặp! Lạc Khanh Nhan…”
“ Đúng vậy, đã lâu không gặp…” Lạc Khanh Nhan đạm cười, từ từ tiến lại gần, khóe môi cong lên tiếu dung lạnh lẽo : “ không biết bệ hạ đại giá quang lâm đến đây là có chuyện gì?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn nam tử trước mặt mình, vẫn vễ mặt cuồng dã ngạo mạn như lúc trước gặp gỡ chỉ có điều trông y giờ khắc này cũng không còn kiệt ngạo bất tuân như xưa nữa mà thay vào đó có gì đó tiêu điều, trầm ổn cùng… mệt mỏi. Có lẽ, người này đã … trưởng thành nhiều hơn!
“ Hắn… có khỏe không ?!” Lam Quân Băng nhẹ giọng hỏi
Lạc Khanh Nhan lạnh lùng nhìn Lam Quân Băng, thanh âm lạnh nhạt không ra cảm xúc : “ ngươi không có tư cách hỏi mấy chuyện này!” Lam Quân Băng sắc mặt tái mét nhưng không có nổi giận, chỉ cười khổ, mi mắt rũ xuống, than khẽ : “ đúng vậy a! ta… là không có tư cách”. Hắn cũng không có ý định đến đây, chẳng qua là kiềm lòng không đậu mà thôi. Đã nói là sẽ quên nhưng tại sao đã cố quên lại càng nhớ đậm sâu?! Đã nói là sẽ buông nhưng là sao quá khó khăn. Hắn rất nhớ rất nhớ y, nhớ y âm dung nụ cười, nhớ y vẻ mặt bình thản, nhớ y ánh mắt trong suốt sạch sẽ… nhớ đến mức, cũng không rõ khi nào đã đơn độc một mình đến nơi này rồi…
“ Ngươi thích hắn, có thể cạnh tranh, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào nhưng là chết tiệt! ngươi dám thương tổn đến hắn, hắn ngay cả một đầu ngón tay ta cũng không nở tổn thương mà ngươi làm gì?!” Lạc Khanh Nhan mắt lạnh nhìn Lam Quân Băng, thanh âm tràn đấy tức giận. Mỗi khi nhìn thấy vết sẹo nhợt nhạt trên má của hắn, mỗi khi nhìn thấy vết sẹo trên vết bớt mạn châu hoa kia, nàng hận không thể băm vằm nam nhân tên gọi Lam Quân Băng này
“ Thật xin lỗi..” Lam Quân Băng chợt thốt lên như vậy :” … ta… không biết hắn quật cường quyết tuyệt như vậy! nếu như biết hắn làm vậy, ta…”
Ta thà đứng từ xa dõi theo hắn….
Cứ như vậy đứng từ xa dõi theo hắn mà thôi, sẽ không xa cầu điều gì hơn nữa….
“ Hừ!” Lạc Khanh Nhan cười lạnh, đánh cho Lam Quân Băng một quyền, không dùng nội lực nhưng sức của Lạc Khanh Nhan cũng đâu nhỏ mà Lam Quân Băng cũng không có ý định tránh nét, ngay lập tức má trái của y hiện lên một vết xanh tím, mà khóe miệng cũng ẩn ẩn rĩ máu. Lạc Khanh Nhan mím môi, một quyền lại một quyền đánh xuống vị quân vương trẻ tuổi. Cú đấm cứ liên tục rơi xuống, hơn nửa canh giờ sau mặt mũi của Lam Quân Băng lúc này đây bầm tím sưng húp cả lên, bây giờ có ai có thể nhận ra được mặt mũi của vị tuấn mỹ đế vương vương này?! trông y giờ khắc này đây như một.. ách! Như một đầu heo a…. ( Dao Dao : chậc! tiểu Nhan Nha chả biết thương hương tiếc ngọc gì cả, dù sao cũng là mỹ nam mà >”<)
Dù đánh mấy cũng không hả giận, Lạc Khanh Nhan tức tối nhìn Lam Quân Băng, quát lớn : “ ngươi làm vậy là có ý gì, sao không đánh trả”. Thà hắn đánh trả nàng còn có lí do đập cho hắn bầm dập nhưng là cố tình hắn vô thanh vô tức yên lặng nhận cú đánh của nàng. Lạc Khanh Nhan buông ra cổ áo của Lam Quân Băng, nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy phức tạp…
Lam Quân Băng bị đánh bầm dập, hơi thở khó khăn, cười khẽ : “ ta… đáng.. đáng bị đánh! Ngươi có đánh chết ta, ta cũng không nói một lời.”
“ Ngươi! Chết tiệt, đừng tưởng ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi…” Lạc Khanh Nhan sừng sộ quát. Nói thật! như thế này nàng dù muốn giết hắn nhưng không thấy hắn vô sỉ đáng chết. Nam nhân có làm có chịu, sẽ không vì tội lỗi của mình mà đổ thừa này nọ, tính ra hắn cũng là kẻ có khí phách. Nếu nàng ở vị trí của hắn, cũng khó có thể không làm giống hắn, nhưng là hắn… tổn thương người kia a. Người kia là nghịch lân của nàng. Dù là vết thương kia là người kia tự làm nhưng là nếu như không phải hắn ép, người kia cũng đâu làm vậy, nói chung là lỗi của hắn.
“ Ta tạm thời không lấy mạng của ngươi, đi đi… về sau đừng để cho ta gặp lại ngươi…” Lạc Khanh Nhan lạnh lùng nhìn Lam Quân Băng. Lam Quân Băng hắn không biết, vì hành động này của hắn mà Lạc Khanh Nhan không tìm hắn trả thù, đồng thời cũng buông tha cho quốc gia của hắn, dù bị đánh đến mức mất nửa cái mạng, âu cũng là nhân họa đắc phúc !….
“ Lạc… Khanh Nhan….” Lam Quân Băng chống đỡ đứng dậy, thanh âm đứt quãng nhìn bóng lưng của Lạc Khanh Nhan, nói : “ dù là vậy… nhưng ta không hối hận gặp hắn, yêu hắn!”
Lạc Khanh Nhan dừng lại, cũng không quay đầu, thanh âm trong trẻo thầm thấp : “ nếu yêu, mà hối hận! ấy… không phải yêu”
“ Ngươi biết không, ta vẫn không cam lòng, ta… rốt cuộc có điểm gì không bằng ngươi, sao hắn lại duy độc chấp niệm với mình ngươi như vậy?! hắn khi hóa thành sát nhân cuồng ma, chỉ cần hô nhẹ tên của ngươi tức khắc dừng lại không giết người, hắn vì ngươi mà dù ngủ luôn cũng không muốn tỉnh lại đối mặt với hiện thực…… cố chấp, quật cường đến như vậy… ta không hiểu…” Lam Quân Băng nói, thanh âm bình thản : “ nhưng bây giờ, ta chợt hiểu…. hắn vì sao lại cố chấp đến như thế….”
Người này, lạnh lùng tàn khốc còn tàn nhẫn hơn cả hắn nhưng là luôn dùng một mảnh nhu tình đối với người kia
Người này thủ đoạn, mưu mẹo sâu xa, tính kế với bất kỳ ai, âm hiểm giả dối ngay đến cả hắn cũng chào thua nhưng duy độc lại rất thật lòng với người kia
Người này có thể tổn thương bất cứ ai, kể cảm chính bản thân mình nhưng lại duy độc đối với người kia bảo hộ, không dám thương tổn dù chỉ một đầu ngón tay….
Yêu như vậy, dùng tình sâu như thế, chỉ đơn giản như vậy mà thôi! Làm sao y có thể bằng được?!…. làm sao có thể bằng được đây…?!…
“ Cho nên, Lạc Khanh Nhan – ngươi hảo hảo đối hắn…đừng để hắn vì ngươi, phải mất trí nhớ một lần nữa….” Lam Quân Băng nói. Lạc Khanh Nhan yên lặng đứng đó, thanh âm của Lam Quân Băng văng vẳng bên tai, khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt mĩ không hiểu sao quá nỗi bi ai, không trả lời cũng không nói gì thêm. Lạc Khanh Nhan chậm rãi bước đi, cho đến khi bóng lưng khuất dần trong tầm mắt của Lam Quân Băng y vẫn chưa nghe được lời đáp của Lạc Khanh Nhan….
Ta biết, để giải được lời nguyền của hắn cần có trái tim của ngươi, nhưng là…. Biết đâu đến cuối cùng lại có cách khác?! Cho nên chưa đến phút giây cuối cùng, xin ngươi đừng bỏ cuộc. Lạc Khanh Nhan ta chúc phúc ngươi… cùng người kia…
Đến giờ phút này đây, vị đế vương này rốt cuộc chính thức buông xuống, đoạn tình ấp ủ trong lòng mình….
Hi vọng! bản thân hắn cũng tìm được nửa kia của mình…..
( Dao Dao : he he! Nhất định ta sẽ kiếm cho Tiểu Băng Băng một mỹ nhân xinh đẹp à nha – Lam Quân Băng : *gườm gườm* không cần! ái nhân của trẫm để trẫm tự kiếm – Dao Dao : ai da! Đừng như vậy chứ Tiểu Băng Băng, làm mách lòng tác giả là không tốt đâu, coi chừng ta cho ngươi ở giá đó – Lam Quân Băng : *rút kiếm kề cổ tác giả* ngươi dám –
Dao Dao : *đổ mồ hôi* hắc hắc! bớt nóng, bớt nóng… ta chỉ nói giỡn mà thôi. Ôi ôi! Sương Sương, mau đem đế vương của ngươi về nhà thôi, hắn lại nổi điên nữa kìa – Trịnh Nhu Sương : *ôn nhu cười* bệ hạ! chúng ta về cung thôi, để tác giả còn viết tiếp nữa – Lam Quân Băng : ân! – Dao Dao : *nói thầm* chậc! điển hình thê quản nghiêm, thật ngu ngốc =”=)
“ Nhan Nhan, lúc nãy đuổi theo ai vậy?!” Dung Phượng Ca tò mò nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan đạm cười, uống một ngụm trà : “ là.. cố nhân!” Ánh mắt nhìn Dung Phượng Ca, một thoáng thở dài, chính là đào hoa của ngươi nha. Dung Phượng Ca khẽ cau mày, hoàn toàn đoán không ra cố nhân mà Nhan Nhan nói, Lạc Khanh Nhan nói : “ là Lam Quân Băng”
“ Hắn?!… hắn đến đây làm gì?!” Dung Phượng Ca kinh ngạc hỏi, tên vua ngốc kia chạy đến đây làm gì, không phải lại nổi hứng có ý đồ không tốt chứ. Lạc Khanh Nhan nhìn mặt của Dung Phượng Ca, buồn cười, gõ nhẹ trên trán của y một cái, nói : “ hắn tìm ta, nói ta nhất định phải đối tốt với ngươi”
Dung Phượng Ca nở nụ cười : “ hừ! Nhan Nhan rất tốt với Phượng Ca nha, hắn nói lung tung rồi”. Lạc Khanh Nhan cười khẽ, nói tiếp : “ ta đánh hắn một trận”
“ A?! vì sao, Nhan Nhan có bị thương không ?!” vừa nói vừa chăm chú nhìn xem có bị thương chỗ nào không. Lạc Khanh Nhan buồn cười nói : “ ta đánh hắn chứ hắn có đánh ta đâu mà bị thương ?!” nghe vậy Dung Phượng Ca mới buông tâm, cười cười lên tiếng : “ tính ra hắn cũng không tệ lắm”
“ Hắn.. thực sự yêu ngươi…” Lạc Khanh Nhan than nhẹ
“ Ừ! Nhưng Phượng ca chỉ yêu Nhan Nhan thôi…” Dung Phượng Ca nói
“ Ta biết!” Lạc Khanh Nhan cười nhẹ, ôn nhu say lòng người….
Ta biết chứ! Ta cũng yêu ngươi… Dung Phượng Ca, Phượng Ca… của ta