“ Khụ…” Âu Dương Liên ho nhẹ, kéo tầm mắt của Lạc Khanh Nhan về hướng mình. Qủa thật y không ngờ vị đệ đệ này của y lại bỏ cuộc, như vậy rất tốt, tình địch lại mất đi một người, y không rộng lượng như đệ đệ được, y nhất định có được nàng, cố chấp cũng thế, điên cuồng cũng được, đây là lần đầu tiên trong đời y có chấp niệm với một người sâu sắc đến như vậy, nếu như không bắt được tới tay, há chẳng phải uổng phí cả cuộc đời này sao?!
“ Sao ngươi còn chưa đi?!” Phượng Nhan nhíu mày nhìn y
“ Khanh Nhan! đi cùng ta đi….” Âu Dương Liên nhẹ giọng nói : “ nàng… không muốn gặp người kia sao?!” Âu Dương Liên khẽ mỉm cười, như mộc xuân phong. Dùng kế này, một mặt xem tình cảm của nàng có còn vương vấn với người kia không, nếu như còn nàng sẽ trúng kế, nếu như không thì thật tốt. Âu Dương Liên cũng mâu thuẫn vô cùng, y cũng không rõ, nên mong chờ nàng quên hay còn chút ấn tượng gì với người kia
Phượng Nhan cụp xuống mi mắt, thanh âm chợt trầm lại : “ người kia?!”
Chỉ đơn giản ba từ ấy thôi, như là trong cả ngàn năm giấc mộng vọng về, nghìn lần vạn lần nàng đã gọi đi gọi lại tên của người ấy
Tâm…. Sẽ đau… rất đau….
Phượng Nhan đứng như trời trồng, sắc mặt tái nhợt….
Âu Dương Liên lòng khó chịu, đau đớn, ghen tỵ…..
“ Sư phụ, ngài sao vậy…” tiểu hài tử từ đầu đến giờ vẫn nhu thuận im lặng đứng bên cạnh, thấy Phượng Nhan sắc mặt tái nhợt, mới lo lắng hô lên. Thanh âm của tiểu hài tử kéo Phượng Nhan về với hiện tại, nàng nhìn hài tử, ra hiệu không có việc gì, lại quay đầu nhìn Âu Dương Liên, thanh âm chợt lạnh lùng đi lên : “ nói! người kia… đang ở đâu?!” Tay nhanh như chớp chộp lấy cổ của Âu Dương Liên ( haiz! Liên Huynh sao cứ hay bị người ta bóp cổ vậy nhỉ, quá đáng thương mà >”<)
“ Khụ..khụ..!” Âu Dương Liên cười, nét cười càng đậm, thanh âm khó khăn : “ người kia… đã chết”. Âu Dương Liên thống khoái cười, như muốn chọc cho Lạc Khanh Nhan bùng nổ, như vậy cũng tốt, giết y rồi, phải chăng y cũng không thống khổ, không dày vò nữa?! trong một sát na, quả thật Âu Dương Liên muốn mình chết trong tay của Lạc Khanh Nhan như vậy đấy
Tay, buông lỏng….
“ Đã chết… đã chết….” Phượng Nhan lặp đi lặp lại, đầu đau như búa bổ, ánh mắt đỏ ngầu, một cái vung tay, năm thành công lực đánh trúng vào Âu Dương Liên, Âu Dương Liên theo phản xạ né tránh nhưng cũng bị chạm phải, lui ra sau vài bước, máu liên tục từ khóe miệng rỉ ra, liên tục, y đưa tay lau đi huyết trên miệng mình, cười khổ : “ Nàng quả thật, đủ nhẫn tâm!”
“ Cút cho ta, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi…” kiềm chế nội lực chạy tán loạn trong người mình, Phượng Nhan lạnh lẽo nhìn Âu Dương Liên, thanh âm tràn ngập phẫn nộ. Âu Dương Liên lưu luyến nhìn nhân ảnh trước mặt mình, thêm một chút nữa, một chút nữa, rồi xoay người bước đi, bước chân lảo đảo, bóng lưng của y điêu linh không thể tả…
Tính ra, kẻ này cũng là một người đáng thương…..!!!
Bóng lưng của Âu Dương Liên khuất dần, khi ấy, từ trong khóe miệng của nàng, huyết cũng không kiên nể gì, chảy ra….
Chân khí tán loạn, nội lực xao động… vì xúc động và xém nữa tẩu hỏa nhập ma, Phượng Nhan muốn cười, tại sao chỉ ba từ, chỉ một cái tên thôi mà khiến cho nàng xúc động đến như vậy
Dung Phượng Ca…..
Dung Phượng Ca….
Ngươi, rốt cuộc là ai đâu?!
Có chăng chính là thiếu niên hàng đêm xuất hiện trông giấc mộng mị
Có chăng, chính là lam y nhân thanh nhã xuất trần, khóe môi cong lên nét cười khuynh thành tuyệt mỹ…
Trong một khoảnh khắc, những hình ảnh xa lạ mà cũng thật quen thuộc như trận gió ùa về, rồi vỡ tan thành từng mảnh vụn trước mắt nàng
Người kia cười, người kia u sầu, người kia làm nũng
Người kia cố chấp, người kia quật cường, người kia ỷ lại…
Trước khi khung cảnh trước mắt nàng nhòa dần, chìm vào trong hắc ám, văng vẳng nàng nghe đâu đây, thanh âm hốt hoảng tràn đầy lo lắng, người kia gọi nàng, hai tiếng : “ Nhan Nhan..!!”
“ Công tử, chủ nhân không sao chứ?!” Ảnh Nhất lo lắng hỏi, bọn họ vừa đến chủ nhân lại ngất xỉu là sao a?! thật là quá xui xẻo mà. Dung Phượng Ca ôm lấy Lạc Khanh Nhan, hàng mi giãn ra, nhẹ giọng đáp : “ không sao, chỉ là chân khí tán loạn, chưa nguy hiểm đến tính mạng”
“ Ngươi là ai?!” Tiểu hài tử tò mò nhìn Dung Phượng Ca, lên tiếng hỏi. Hôm nay thật là nhiều vị khách lạ mặt đến nơi này nha, nhưng vị tỷ tỷ này quả thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mẫu thân của nó nữa. Không hiểu sao, Diêu bảo bảo lại cảm thấy vị tỷ tỷ này thân thiết vô cùng. Bị thanh âm của tiểu hài tử xen vào, Dung Phượng Ca lúc này mới quay đầu nhìn tiểu hài tử, một thoáng kinh ngạc, y cười khẽ : “ sai rồi, phải gọi là ca ca, biết không?!” (Dao Dao : ta nói Phượng Ca à, ngươi cũng không cần giải thích mấy chuyện này nữa đâu)
“ A?!…tỷ…ca ca, sư phụ của Diêu Nhi sao vậy?!” tiểu hài tử tiếp tục hỏi, đôi con ngươi tràn đầy lo lắng nhìn sư phụ của nó
“ Ừ! Nhan Nhan chỉ là hơi mệt thôi, không sao đâu!” Nghe tiểu hài tử gọi Lạc Khanh Nhan là ‘sư phụ’, Dung Phượng Ca một thoáng kinh ngạc, nhưng không hỏi gì thêm, y ôm lấy Lạc Khanh Nhan đưa vào phòng, chợt y nhớ lại, dường như lần đầu tiên gặp mặt Nhan Nhan, cũng chính tay y ôm nàng vào phòng, Dung Phượng Ca mỉm cười….
Ngắm nhìn người trong lòng, an tĩnh nằm đó, mới có hơn hai tháng không gặp, nhưng dường như đã xa cách rất lâu rồi vậy, y vươn tay chạm vào khuôn mặt của Lạc Khanh Nhan, ôn nhu cười. Đầu ngón tay tinh tế vẽ từng đường nét trên gương mặt của nàng
Sóng mũi rất cao, mi tiêm thật dài, hình môi tà mị….
Nắm chặt lấy tay của nàng, áp chặt vào mặt của mình, Dung Phượng Ca nhẹ giọng thổn thức : “ Nhan Nhan! chắc đã mệt mỏi rồi”
Phượng Ca rất nhớ Nhan Nhan, Nhan Nhan có hay không nhớ Phượng Ca?!
Mà, Phượng Ca quên mất, Nhan Nhan đã trúng đoạn tình vong ưu!
Không sao, quên mất cũng không sao, Phượng Ca không trách Nhan Nhan đâu, chỉ cần Nhan Nhan tỉnh lại là tốt rồi
Chỉ cần Nhan Nhan cứ ở bên cạnh như thế này cùng Phượng Ca, là tốt rồi. Phượng Ca, sẽ không lòng tham…
Phượng Ca rất sợ, sợ mình lòng tham, tham luyến quá nhiều, thượng thiên sẽ ganh ghét sẽ cướp mất Nhan Nhan, rất sợ… rất sợ….
Dung Phượng Ca nhỏ giọng nỉ non bên tai Lạc Khanh Nhan, thanh âm u uẩn triền miên, phảng phất cõi lòng nặng trĩu, tay y thỉnh thoảng lại vuốt lên mi tâm của nàng, nắm chặt lấy tay nàng…
Đầu y áp nhẹ vào hõm vai của nàng…..
Thanh âm nhẹ dần… nhẹ dần….
104_10297816_0c60269bee582b1
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa sổ, những hạt nắng nhảy nhót khắp nơi, xuyên qua những kẻ hở khung cửa, nô đùa trên gương mặt của nàng. Mi mắt một thoáng rung động, như là giật mình sau giấc mộng ngủ thật lâu, ánh mắt mở toang ra, rồi sau đó trầm tĩnh lại
Tang… tình… tang….
Thanh âm trong vắt dịu nhẹ khi thì trầm khi thì bỗng, khi thì da diết, lúc lại dứt khoát quyết tuyệt, chỉ là tiếng đàn thôi, lại kể rõ nhiều nỗi niềm đến như vậy, bất chợt nàng rất muốn biết, chủ nhân của tiếng đàn, rốt cuộc là người như thế nào?! Tiếng đàn cứ vẳng lại, như thôi thúc, lại như một cơn gió nhẹ vuốt lên cõi lòng nôn nóng của nàng, chợt…. lòng tĩnh lại…
Phượng Nhan từng bước, tường bước, hướng về nơi phát ra cầm âm…..
Người kia, lam bào thanh nhã xuất trần, dưới gốc cổ thụ, yên tĩnh gãy đàn….
Khúc tất, người kia ngẩng đầu, nhìn nàng, chợt cười….
Khi ấy, Phượng Nhan cảm thấy, dường như hàng vạn sắc màu trong thiên địa giờ khắc này đây, trước tiếu dung kia của y, ảm đạm không màu
Người kia, đứng dậy, đi về phía nàng…
Cũng, không rõ vì sao, nàng lại thốt lên hai tiếng : “ mỹ nhân”
Người kia nghe vậy, mỉm cười ôn hòa : “ công tử đã lầm, tại hạ là nam nhân!”
Thời gian, khoảnh khắc như quay lại nhiều vài năm trước, ngày lần đầu tiên nàng gặp y…..
Khi ấy! lê hoa đã nở rộ, cả một trời hoa rơi xinh đẹp tuyệt luân
Người kia, lam y phiêu dật xuất trần, dung nhan mỹ lệ hơn cả nữ tử khiến cho nàng nhẫm lẫn, khẽ cười trêu đùa hai tiếng ‘mỹ nhân’
Y không giận, ôn hòa cười giải thích….
Y, có đôi thu thủy tiễn đồng trong vắt, sắc màu sạch sẽ nhất thế gian
Tiếu dung của y điềm điềm ấp áp luôn dễ dàng vuốt lên mọi bất an trong lòng nàng
Và thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo, những lời nỉ non bên tai, những câu hỏi ngây thơ ngu ngốc luôn khiến cho nàng bật cười lúc nào không hay
Chỉ cần, y khẽ cau mày, nàng sẽ khó chịu
Chỉ cần, một cái ánh mắt mong chờ của y, nàng nguyện khuynh tẫn tất cả để đi thực hiện…..
Y, là… cả thiên hạ của nàng
Y là…. Dung Phượng Ca
Dung Phượng Ca…..
Dung Phượng Ca…. của nàng
Sao lại có thể quên, có thể quên ngươi được đâu?!…
Dẫu có ‘đoạn tình vong ưu’ nhưng tâm này, lòng này điều khắc tên người trong đó, có chăng quên đi bản thân mình mới có thể quên được người….
Lạc Khanh Nhan mỉm cười, dang rộng hai tay, nhìn y
Dung Phượng Ca cong lên khóe miệng, tiếu dung vẫn vậy, điềm điềm ấp áp
Khoảng cách chỉ còn một bước chân, nàng bật cười kéo y vào lòng mình, ôm chặt lấy y, nhẹ giọng nói : “ thật ngốc! lâu như vậy… mới tìm đến ta…”
Hai tay của y, bấu chặt lấy vạc áo của nàng, chóp mũi vương vấn hơi thở của nàng, tham luyến hơi ấm trên người nàng, y cười khẽ, thanh âm chợt chua xót không thể tả : “ Phượng Ca cứ tưởng… Nhan Nhan quên luôn Phượng Ca rồi đó”
“ Quên không được….” Lạc Khanh Nhan lắc đầu cười khổ
Ngươi, đã từ lâu cắm rễ trong lòng của ta, từng ngày từng ngày, tựa như gốc cây cổ thụ, đâm chồi mọc lá, quấn quanh lấy cả người ta, hỏi làm sao có thể quên, làm sao có thể quên đây hả, đồ ngốc này….
“ Ừ!” Dung Phượng Ca gật đầu : “ Nếu như Nhan Nhan quên thật, Phượng ca sẽ bám theo Nhan Nhan, cho đến khi nào Nhan Nhan nhớ được thì thôi”
“ Đúng vậy a, ngươi là chúa cố chấp mà” nếu ngươi không cố chấp quật cường đến như vậy, có lẽ… chúng ta đã không ở bên nhau như thế này…. Lạc Khanh Nhan than nhẹ
“ Cố chấp cũng được, dù Nhan Nhan có chán ghét ta, ta cũng sẽ làm phiền Nhan Nhan, đời này, kiếp khác, mãi mãi… bám theo ăn vạ Nhan Nhan khiến cho Nhan Nhan chẳng còn tâm trí bận tâm người khác nữa….” y bĩu môi lên tiếng
“ Ừ! Không sao, dù ngươi là rắc rối, là của nợ… thì vẫn là của ta….” Lạc Khanh Nhan nghe y nói vây, bật cười thành tiếng…
Rắc rối ta sẽ gánh
Nợ nần ta sẽ trả….
Dù khó khăn, mệt mỏi, nhưng ngươi chính là rắc rối ngọt ngào của ta, của nợ phiền phức nhưng ấm áp của riêng ta, riêng ta mà thôi….
Một kiếp, cũng được, mấy kiếp cũng thế, chỉ cần Lạc Khanh Nhan ta còn tồn tại trên cõi đời này thì vẫn vui vẻ ôm lấy….
Hai người, cứ như vậy, lẳng lặng ôm lấy nhau, nói qua đáp lại, tình nhân thủ thỉ bên tai…. Không khí chợt nhu tình, dịu dàng không thể tả….