Trên đời này, có một thứ gọi là tâm ứng tương thông
Lúc trước, khi Lạc Khanh Nhan vui, buồn, khổ, bối rối…. Dung Phượng Ca điều có thể cảm nhận được, Lạc Khanh Nhan hỏi ‘ vì sao?’, khi ấy! Dung Phượng Ca chỉ mỉm cười dịu dàng nói : ‘ bởi vì tâm của Nhan Nhan, Phượng Ca có thể cảm nhận được mà’. Chính vì câu nói đó, khiến cho Lạc Khanh Nhan nổi lên sát ý với Dung Phượng Ca nhưng đồng thời, tâm cũng…động!
Giờ đây, Lạc Khanh Nhan buông mình xuống hồ sâu, Dung Phượng Ca tâm rất đau, rất đau…..
Nhưng là Lạc Khanh Nhan chưa từng một lần cảm nhận được nhịp đập của Dung Phượng Ca, chính vì không thể nắm được, cho nên nhiều lúc nàng cảm thấy có chăng mình yêu chưa đủ sâu, chưa đủ để cảm nhận được lòng của hắn…..
Lòng của nàng, vì cớ gì lại cứng rắn, lãnh khốc đến như vậy….
Lạc Khanh Nhan cười khổ, có lẽ là….. nàng chỉ động tâm với hắn, mới thích hắn, chưa có yêu chăng?! Có lẽ là vậy đi…..
Nhưng mà lần này đây, bên này người kia thống khổ lệ rơi đầy mặt thì bên kia, quả thật Dung Phượng Ca xảy ra chuyện….
Đúng như mong đợi của Lạc Khanh Nhan, một ngày nào đó, nàng cũng sẽ cảm nhận được lòng của hắn, được nhịp đập của hắn, nhưng là lại vào khoảnh khắc này đây, có chăng là ông trời muốn trêu đùa lòng người?!….
Băng Lạc hoàng cung
“ Ngươi… tại sao lại làm vậy, sao lại ngốc như vậy! Dung Phượng Ca, ngươi hận ta đến như vậy sao?!….” Lam Quân Băng cười, cười hỏi. Đúng vậy là y đang cười đó, tiếu dung tà mị tận xương khiến cho dung nhan tà cuồng kia của y thêm một phần ma mỵ, nhưng là tiếng cười quanh quẩn cả căn phòng hoa lệ, song đáy mắt kia đã ẩn ẩn lệ ý, đỏ ngầu….
Dung Phượng Ca im lặng ngồi nơi đó, một đầu tóc đen xỏa tung, rối loạn, đằng sau cổ, máu nhiễm đầy cổ áo, những giọt máu nóng hổi lăn dài, rồi thấm vào vạc áo lam y, tựa như những điểm đào hoa nở rộ trên lam y, hình thành nên hình ảnh đối lập, tiên diễm mà cũng thanh nhã. Nghe Lam Quân Băng hỏi vậy, y không nói, đáy mắt vẫn vậy, ôn nhu dịu dàng như mộc xuân phong, như là lúc trước lần đầu tiên Lam Quân Băng gặp y….
Bên má trái, một đạo vết thương thật dài, huyết từ miệng vết thương liên tục rĩ ra, yên lặng như là đang lên án tội ác của y vậy, Lam Quân Băng lòng đau như cắt, muốn vươn tay lau đi những vết máu đáng ghét đó, nhưng lại không dám, nhìn người kia vân đạm phong khinh ngồi đó, Lam Quân Băng vô lực ngồi bệch xuống cạnh Dung Phượng Ca, miệng thầm thì… : “ tại sao?!….”
“ Ngươi chẳng phải rất có hứng thú với thân phận diệt thiên của ta sao, vậy ta hủy đi vết bớt đằng sau cổ, ngươi chẳng phải rất thích gương mặt này của ta sao, ta hủy dung! Như vậy Lam đế bệ hạ, ngài có thể hay không….. để cho ta rời đi….” Dung Phượng Ca nhẹ giọng nói, thanh âm êm tai, vẫn ôn hòa ấm áp như vậy. Lam Quân Băng ngơ ngác nhìn Dung Phượng Ca, cười khổ : “ ngươi… vốn dĩ không rõ, không rõ….” Không rõ ta muốn gì cần gì, Dung Phượng Ca! người ta nói ngươi thiện lương như thiên sứ không nhiễm chút bụi trần, không nỡ tổn thương ngay đến cả một con kiến, nhưng là thật ra, ngươi chính là kẻ nhẫn tâm nhất thế gian….
“ Cái ngươi cần, vĩnh viễn không có được, tâm của ta, cũng rất nhỏ, rất nhỏ cũng chỉ có thể chứa một người….” Dung Phượng Ca lắc đầu than nhẹ, đôi con ngươi vô cảm xúc
“ Ta… đã sai rồi sao?!” Lam Quân Băng cười thảm : “ ta… thực sự, tịch mịch… rất tịch mịch…”
Từ nhỏ đến lớn, xung quanh ai cũng tính kế ta, ai cũng muốn đẩy ta vào chỗ chết, ngay cả mẫu thân của ta cũng chỉ vì vinh quang của mình, chưa từng một lần ôm ta vào trong lòng, ta chỉ là muốn tìm một người có thể toàn tâm toàn ý với ta mà thôi, không được sao!?!….
Sát phụ đoạt vị, huynh đệ tương tàn, là ta không muốn nhưng bọn họ ép ta….. Dung Phượng Ca ta không mong tâm của ngươi, chỉ mong ngươi có thể bên cạnh bình thản làm bạn cùng ta, như vậy…. không được sao?!
Vì cớ gì, lại dùng phương pháp quyết tuyệt như vậy đối ta, rốt cuộc là ai làm tổn thương ai, là ta khiến cho ngươi thống khổ, hay là ngươi đang trừng phạt ta…?!
“ Nhan Nhan của ta…. Cũng rất tịch mịch….” Dung Phượng Ca khẽ nhắm mắt, thanh âm nhẹ hẫng đi
Ngươi có biết, để hủy đi lời nguyền Diệt Thiên cần phải có ba vật phong ấn linh hồn chí cực ác trong con người của ngươi mà bảo vật thứ ba, chính là… tâm của người ngươi yêu…. Chỉ cần hơn một năm thời gian này, ngươi yêu ta, khi đó ta cam tâm tình nguyện trao tâm của ta cho ngươi, khi ấy ngươi có thể cùng Nhan Nhan cuả ngươi song túc song phi, một năm, chỉ một năm mà thôi! Sao ngươi lại cố chấp đến như vậy…. Lam Quân Băng nhìn Dung Phượng Ca bi ai cười, muốn nói bí mật này cho y nhưng lại không cất thành lời….
Mà nói để làm gì….. cũng không còn ý nghĩa gì nữa, thôi đi! Thôi đi… Dung Phượng Ca, trận cá cược này ngươi thắng, ta…. Vĩnh viễn không thể ngồi nhìn ngươi tự làm hại đến bản thân mình, cảm tình của ta dành cho ngươi nhiều hơn ta tưởng. Cảm tình nghịch thiên này, vốn chẳng bao giờ có kết quả tốt, là ta… đã cưỡng cầu quá nhiều…
“ Đi thôi….” Lam Quân Băng than nhẹ nhìn Dung Phượng Ca, đáy mắt bình tĩnh….
“ Cảm tạ…” Dung Phượng Ca ôn nhu cười, xoay người bước đi, quyết tuyệt không hề ngoái đầu lại
“ Dung Phượng Ca….” Lam Quân Băng thốt lên, Dung Phượng Ca khựng lại
Có thể…. Nếu như… nếu như, có thể hay không kiếp sau của ngươi, dành cho ta… Lam Quân Băng muốn nói như vậy, nhưng là y không nói, cố gắng bài trừ ra tiếu dung như thường ngày, y cười khẽ : “ có thể hay không… cười với ta, một lần”. Chỉ cho… riêng ta mà tôi! Dung Phượng Ca quay đầu lại nhìn Lam Quân Băng, khẽ mỉm cười, ôn hòa : “ Lam Quân Băng đừng vì ta….. mà đau lòng, ta… không xứng!”
Bóng lưng của người đã khuất, vị đế vương kia, một giọt nước mắt, lăn dài trên mà, khẽ nhắm mắt, lệ… không tiếng động lặng lẽ rơi….
Cả một đời của thiếu thiên thiên tử, sát phạt quyết đoán, lãnh khốc đến vô nhân tính, ngay cả người thân của mình, cũng không chớp mắt dùng kiếm xỏ xuyên quan thân thể, trên môi chỉ lạnh lùng cười, nhưng là lần này đây, nước mắt … rơi, như là những giọt nước mắt hiếm hoi của cả đời đế vương vô thanh vô tức, nhiễm ướt vạc áo….
Đế vương tình, tối vô tình….
Cũng có thể, tình của đế vương, cũng chỉ có thể dành cho một người…. nhưng là vô duyên vô phận, một đời cô độc! chính là số phận của đế vương, bi ai như vậy….
Dung Phượng Ca….
Dung Phượng Ca…….
Thật xin lỗi…..!!!
(Dao Dao : *chấm chấm nước mắt* haiz! Cũng tội cho y, thật là khổ mà, sao đế vương ai cũng khổ vậy chứ, thật là….)
“ Nam mô ai di đà phật! thí chủ này có muốn hay không bần tăng đoán cho người một quẻ?!….” thanh âm hiền từ, lão hòa thượng, tiên phong đạo cốt, ánh mắt sáng ngời, ôn hòa cười nhìn Phượng Nhan. Phượng Nhan khẽ nhíu mày, nhìn lão hòa thượng : “ ta không tin hai chữ thiên mệnh!” Nói xong cũng không có ý định lưu lại, một tay ôm tiểu hài tử, tay kia cầm kiếm bình thản bước đi tiếp
“ Thí chủ ấn đường tối đen, sắc mặt không được tốt lắm, xem ra thí chủ đã quên một số chuyện…”. lão hòa thượng không giận phản cười, thanh âm lãng đãng như theo sau Phượng Nhan. Phượng Nhan dừng lại, mi mắt một thoáng cụp xuống, quay đầu nhìn lão hòa thượng, lão hòa thường cười nhẹ, vuốt chòm râu trắng muốt của mình, mười phần thong dong tự tại
Phượng Nhan quay lại, ngồi xuống đối diện cùng lão hòa thượng, thanh âm lạnh nhạt : “ lão hòa thượng, có gì muốn nói, cứ nói đi!” Lão hòa thượng lắc đầu thở dài nhìn Phượng Nhan : “ thí chủ! Trên người mang theo sát khí quá nhiều, cần phải tu tâm tích đức nhiều hơn, đừng nên gây sát nghiệp quá nặng, nhân luôn có luân hồi quả báo, phúc của kiếp này chính là đức của kiếp trước nha…”
Phượng Nhan nghe vậy, cười lạnh : “ thế gian nếu như thực sự có quả báo luân hồi vậy thì nhân sinh này, có nhiều như vậy đớn đau, cùng cực, bi ai sao?! ta chính là không tin hai chữ số kiếp kia, nhân không đáng ta ta không đáng nhân, còn nhân nếu động đến ta, Phượng Nhan ta sẽ trăm ngàn lần hồi báo. Lão hòa thượng! ta không phải là người tu hành, không có tâm thương sinh linh thiên hạ, cái ta cần, ngài vĩnh viễn cũng không biết được, cho nên đừng nói những lời vô ích đó”
“ Haiz! Thí chủ, không vì mình cũng nên vì người bên cạnh…” lão hòa thượng thở dài
“ Ngươi nói cái gì?!” Phượng Nhan không rõ
“ Ngươi sát nghiệp quá nặng nề, nếu như không tu tâm tích đức, hành thiện thì không những khiến cho bản thân mình không lối thoát mà khiến cho người bên cạnh cũng trôi nổi giữa lục đạo luân hồi….” Lão hòa thượng than khẽ : “ thí chủ cốt cách bất phàm, tất làm nên đại sự nhưng phải nhớ, phải có cái tâm vì thiên hạ thương sinh đừng nên lạm sát, gây nên hậu quả khó lường được! bên cạnh thí chủ có một người, người này….” lão hoàng thượng bấm độn, nhìn Phượng Nhan, thanh âm cảm thán : “ người này! mệnh cách cũng kỳ lạ không kém thí chủ, rõ ràng sinh ra là để diệt thiên hạ nhưng lại cả một đời hành thiện tích đức. Mà thí chủ rõ ràng vốn là cứu thế chủ, lại đi tàn phá thiên mệnh, làm cho sinh linh đồ thán…. Hậu quả khó lường….”
Phượng Nhan trầm mặc nhìn lão hòa thượng, không lắm để tâm đến cái gọi là hậu hoạn khôn lường kia, cái nàng quan tâm hơn chính là người kia, nàng hỏi : “ người kia…. như thế nào rồi”
“ A?!” lão hòa thượng không nghĩ Phượng Nhan lại hỏi vậy, ánh mắt nhìn Phượng Nhan, đôi con ngươi sáng quắc ẩn hiện cơ trí, trái lại đôi đồng tử của Phượng Nhan lại tĩnh lặng, tĩnh đến mức vô hỉ vô bi, không chút cảm xúc. Lão hòa thượng nói tiếp : “ người kia…. sẽ chết… ngươi và người kia, một trong hai người sẽ chết….”
“ Rầm!” Phượng Nhan đập một bàn tay xuống mặt bàn, nội lực chấn vỡ nát chiếc bàn, nàng phẫn nộ nhìn lão hòa thượng, quát nhẹ : “ đừng nói nữa!….” ôm lấy tiểu hài tử, sau đó dùng khinh công đi mất. Lão hòa thượng nhìn bóng dáng của Phượng Nhan thở dài, lần đầu tiên nét bi thương lại ẩn hiện trên đôi con ngươi sáng ngời tĩnh mịch của ngài…
Nam mô a di đà phật…!!….
Hai người này, vốn không thể cùng nhau, trừ phi…. nghịch thiên, mà cái giá phải trả không nhỏ
Một người, đáng lẽ phá thiên hạ, lại bảy kiếp hành thiện tích đức
Một người, sinh ra là cứu thế, lại vì một người mà nhiễm huyết thế gian
Thiên mệnh đã định, sao có thể làm trái?! Hai người kia, đúng là…. Cố chấp mà!!
“ Công tử, có tin tức của chủ nhân…” Ảnh Nhất vui mừng chạy vào trong, đưa lên tin tức của Lạc Khanh Nhan. Dung Phượng Ca đang cầm trên tay bát dược, rơi xuống, thuốc văng tung tóe trên mặt đất, Dung Phượng Ca vươn tay nhận lấy bức mật thư, cười khẽ….
Cuối cùng! Cũng tìm được…..
“ Công tử, bây giờ chúng ta xuất phát luôn chứ?!” Ảnh Nhị vui mừng, xen vào hỏi
“ Ừ! Đúng vậy…. chuẩn bị, chúng ta tìm Nhan Nhan….” Dung Phượng Ca gật đầu, lên tiếng, thanh âm không dấu nỗi mừng như điên. Ảnh Nhất vội vàng bật người chuẩn bị xe ngựa, dụng cụ…. còn Ảnh Nhị chuẩn bị hành lý thì bị Dung Phượng Ca gọi lại : “ Ảnh Nhị! Vết thương của ta, sao rồi…?!” từ lần xảy ra ở trong Băng Lạc cung đến nay cũng năm ngày, năm ngày này Dung Phượng Ca liên lục dùng thuốc, để khôi phục bộ dáng như thường, nếu như Nhan Nhan thấy được, nhất định sẽ nổi điên mất
“ Công tử, thương tốt lắm, chỉ còn để lại vết sẹo, sau một thời gian sẽ mất đi thôi” Ảnh Nhị cường cười. Lúc công tử xuất hiện trước mặt bọn họ, vết thương chảy nhiều huyết như vậy, khiến cho hắn cùng Ảnh Nhất kinh hoàng không thôi. Người này là bảo bối trong lòng chủ nhân, là mạng của chủ nhân, là người mà bọn họ dùng cả tính mạng đi thủ hộ ấy vậy mà hết lần này đến lần khác lại bị thương hỏi sao bọn họ không tự trách. Công tử! ngài thật dễ dàng khiến cho người khác thương tâm nha
“ Vậy a!” Dung Phượng Ca gật đầu, dù sao khi y ra tay, quả thật khống chế không được, ra tay nặng chút, nhưng là không sao! y là nam nhân, chút sẹo trên mặt sẽ tốt hơn ^^
Trong khi bên Mị Ảnh các tìm được tung tích của Lạc Khanh Nhan, thì bên kia, tình báo của Âu Dương Liên cũng đã có tin tức! nắm trong tay tin tức của thuộc hạ dùng bồ câu gửi đến, Âu Dương Liên nhếch môi mỉm cười : ‘ hắn tin tưởng, nàng không có chuyện, nhất định không có chuyện mà, nữ nhân kia cường hãn như vậy, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện kia chứ?!’