Đế Đô Băng Lạc quốc có câu : ‘ Nhất Phong Ca, nhị Vân Vũ, tam Chức Cẩm’. Tức là, đã đến Băng Lạc quốc phải đi đến ba nơi, đầu tiên là Phong Ca. Đệ nhất tửu lâu ở Băng Lạc, nơi đây không những phòng ở kiến trúc xinh đẹp, chất lượng tuyệt hảo mà thức ăn cùng rượu, đồ uống chốn này, quả thật điều là cống phẩm, người vào được nơi đây, giá trị con người cũng tăng một bậc. Thứ hai là thanh lâu Vân Vũ, tuy là chốn yên hoa, nhưng ở đây thật sự thanh nhã, toàn là những mỹ nhân tuyệt trần, chỉ bán nghệ không bán thân, tài nữ cũng không ít. Các danh nhân quan lại, tài tử không tiếc hao mòn gia tài, chỉ mong có thể cùng mỹ nhân đối ẩm a. Còn thứ ba, lại nói đến lụa Chức Cẩm, nổi tiếng, hầu như là cống phẩm hoàng tộc, chất lụa mềm mại, đông ấm hạ mát lạnh và sắc màu cũng đẹp hơn nhiều loại lụa khác. Nói chung khi đã đến Băng Lạc, không thể bỏ qua ba nơi này, nếu không quả thật hối tiếc !
Tửu lâu Phong Ca, trên Băng Lạc đã có đến hai mươi chi nhánh, mà đã có ba cái ngay tại Đế Đô. Lúc này đây, tại chốn này, một góc biệt việt nho nhỏ, thanh lịch, vài gốc lê hoa đã bắt đầu nở rộ, lãnh hương thấm đượm khắp nơi, hoa phi vũ theo gió, một trời bạch hoa thánh khiết, như hàng vạn đóa tuyết rơi điều, thật đẹp. Dưới một gốc lê hoa, tháp mỹ nhân có hai người, một đen, một lam
“ Mấy hôm nay có khỏe không, hắn không đối với ngươi thế nào chứ?!” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng hỏi, vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca rất là hưởng thụ được Lạc Khanh Nhan đối xử như vậy, y gối trên đùi của Lạc Khanh Nhan, một đầu ô phát đen như mực xỏa dài, hai tay y nắm lấy tay nàng, chơi đùa, lâu lâu lại đặt lên miệng, hôn một cái. Nghe Lạc Khanh Nhan hỏi vậy, y bĩu môi : “ không tốt một chút nào!”
“ Hắn làm gì ngươi?!” Nghe Dung Phượng Ca nói vậy, Lạc Khanh Nhan nét mặt ôn hòa trầm lại, ánh mắt tiếu ý thu liễm, chợt lóe sát ý nhưng chỉ trong một sát na, thu lại hoàn toàn. Dung Phượng Ca thở dài : “ rất là nhàm chán nha, hắn đem ta quăng nơi đó, bỏ chạy đi đâu không biết, chỉ có một mình rất là buồn bực”. Lạc Khanh Nhan chợt thở phào nhẹ nhõm, nàng tưởng Lam Quân Băng nói nhảm gì với Tiểu Phượng Ca của nàng rồi, thật là….
“ Đúng rồi Nhan Nhan, rõ ràng Phượng Ca nhớ, đang ở Hoa Vĩ thôn chờ Nhan Nhan trở lại mà, sao đột nhiên lại đến tẩm cung của người kia rồi?!” Dung Phượng Ca luôn thắc mắc điều này. Lạc Khanh Nhan liễm hạ mi mắt nhìn y, cúi đầu xuống, đặt xuống trên trán y một nụ hôn, không nói…..
Hắn…. lại quên! Rốt cuộc tình cảnh lúc ấy như thế nào, ngươi lại lựa chọn phong ấn quên đi, Phượng Ca, rốt cuộc là ngươi đang sợ cái gì đâu?! Ngươi biết không mỗi lần ngươi phong ấn trí nhớ, quên đi, là mỗi lần rút ngắn đi tuổi thọ của mình, thật là… điên quá!
“ Nhan Nhan?!” Dung Phượng Ca nghi hoặc, sao lại không nói nha. Nhan Nhan thật là xấu lắm, mỗi khi muốn qua loa cho xong chuyện, lại dở chiêu này với y, khiến cho y mặt đỏ tim đập rồi quên luôn, nhưng lần này không được đâu, vì y cảm thấy, lần này đây, việc thực sự rất nghiêm trọng rồi, Lạc Khanh Nhan nhẹ nhàng cười : “ chuyện đó có chi quan trọng đâu, chỉ cần ngươi vẫn ở bên ta, như vậy là tốt rồi… không phải sao?!”
“ Đúng vậy…”. Dung Phượng Ca gật đầu
“ Cho nên, chuyện không nhớ hãy để qua đi, dẫu sao cũng xảy ra rồi, nói lại thì có ích gì?!” Lạc Khanh Nhan tiếp tục chỉ điểm
“ Ân! Nhưng là….” Dung Phượng Ca thấy cũng rất đúng ( Dao Dao : thì ngươi lúc nào chả cho Khanh Khanh nói đúng )
“ Không nhưng là gì cả, ngoan, ngươi mệt rồi, ngủ đi….” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười, lại đặt xuống trên môi của y, một cái hôn, rất nhẹ…
“ Ân!….” Dung Phượng Ca nở nụ cười, mặt lại đỏ….
Thế là! Chiêu này của Lạc Khanh Nhan, đối với Dung Phượng Ca, lúc nào cũng hiệu nghiệm vô cùng a, có thể nói là trăm trận trăm thắng, xem ra Phượng Ca của chúng ta muốn thắng Khanh Khanh, thì còn phải luyện tập thêm nhiều ^^
Hai tay ôm chặt lấy tay của Lạc Khanh Nhan, bên tai nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng điều điều của nàng, Dung Phượng Ca thỏa mãn từ từ đi vào giấc ngủ. Thật ra mấy hôm nay, y điều không ngủ tốt, thường xuyên mơ thấy ác mộng, quanh y lúc nào cũng đầy rẫy xác chết, một màu đỏ diêm dúa bao quanh lấy y, khiến cho y nghẹt thở, muốn thoát khỏi cũng quá khó khăn, cho nên bảy ngày nay, y ngủ cũng chỉ rất ít ỏi, bây giờ ở bên cạnh Nhan Nhan thế này, tay nắm chặt lấy tay nàng, chóp mũi nghe được múi hương quen thuộc, mà bên tai thanh âm ôn hòa của nàng, Dung Phượng Ca bình thản, ngủ, vô mộng….
Lạc Khanh Nhan nhìn y, thật lâu, thật lâu…..
Tay của y nắm chặt lấy tay nàng, cứng ngắc, không thể rút ra, tê cứng…..
Lạc Khanh Nhan chợt mỉm cười, lúc nào cũng giống như đứa nhỏ, không có cảm giác an toàn. Phượng Ca, rốt cuộc ta phải làm gì, mới có thể khiến ngươi một đời vô ưu?!
Lạc Khanh Nhan bỗng dưng phát hiện, bản thân vẫn chưa cường hãn đến mức mình muốn, vẫn chưa có đủ thế lực để bảo vệ hắn
Con người, chính là vậy! một khi có thứ cần mình bảo hộ, thì luôn cảm thấy, khả năng mình chưa đủ, chưa cường, luôn lắng lo mình thủ hộ không được. Mà Lạc Khanh Nhan cũng như vậy, cho nên phải biến bản thân mình, càng cường hãn, càng mạnh mẽ càng tốt, Lạc Khanh Nhan đôi con ngươi ám trầm, càng sâu thăm thẳm….
Nhẹ nhàng rút tay của mình ra, sợ hắn tỉnh ngủ, Lạc Khanh Nhan điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó cởi áo khoác của mình, choàng lên người của hắn. Ngôi bên cạnh, nhìn hắn thêm một lát nữa, mới đứng dậy, đi ra ngoài, nhẹ giọng lên tiếng : “ bên cạnh, bảo vệ hắn!”
“ Là, chủ nhân!” Hai hắc ảnh đột ngột xuất hiện, đứng cách xa Dung Phượng Ca mười bước, yên tĩnh đứng đó. Lạc Khanh Nhan không quay đầu nhìn lại, mà thẳng tiến bước ra ngoài. Hai hắc y nhân kia, không ai khác chính là Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị. Lạc Khanh Nhan định ban cho hai người kia tội chết, nhưng vừa về đến nơi Dung Phượng Ca lại hỏi đến hai người này, cho nên nàng không thể xử phạt được nha. Càng không thể dùng hình trừng phạt, vì khi Dung Phượng Ca thấy hai ảnh, lo lắng hai người kia vì chuyện gì mà lại bị thương nặng như vậy?! còn bắt hai người kia cởi áo cho y xem xét vết thương nữa chứ. Lạc Khanh Nhan khi đó đen thui mặt mày, cho nên vì vậy lại càng không thể trừng phạt roi cho hai người kia, vậy nên Lạc Khanh Nhan có thể nói là tạm thời không thể lấy mạng hai người kia nha, Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt thở dài…..
Vừa bước ra khỏi biệt viện, thấy Mạc Ly, Lạc Khanh Nhan khẽ cau mày, lại nói : “ từ tối hôm qua, ngươi đi đâu?!” Mạc Ly mím môi, trầm mặc không nói, Lạc Khanh Nhan hừ lạnh, phất tay, một chưởng va trúng vai của Mạc Ly, Mạc Ly thân hình một thoáng lung lay, cúi đầu, một hàng máu từ khóe miệng rĩ ra. Lạc Khanh Nhan cười nhạt : “ nên nhớ, ngươi là thuộc hạ, ta là chủ nhân, đừng làm những việc khiến cho bản thân mình hối hận!”
“ Chủ nhân….?!” Mạc Ly, nhìn bóng lưng của Lạc Khanh Nhan khuất dần, đôi con người một thoáng thất thần, khóe môi cong lên nét cười quỷ dị
“ Khanh Khanh, nghe nói Tiểu Phượng Ca bị bắt cóc, có sao không ?!” Linh Vân từ Tây An dục ngựa chạy như điên đến đây, thấy Lạc Khanh Nhan, vội vàng lên tiếng hỏi. Nàng đang tự tại tiêu diêu ở Tây An, nghe Lam nói Khanh Khanh đang nổi giận đùng đùng vì Phượng Ca bị ai đó bắt đi, nghe vậy! cũng không quản gì nữa, vội vã dùng thiên lý mã, ngày ngày đêm đêm phi ngựa như bay, cho nên chỉ có hơn mười ngày, mà trông Linh Vân gầy hẳn xuống. Lạc Khanh Nhan thấy vậy, không khỏi bật cười : “ Linh Vân, mới có một thời gian không gặp, nhan sắc của ngươi xuống cấp đến như vậy sao?!” nói thì nói vậy, miệng thì cười cợt như thế, nhưng lòng lại không khống chế được cảm thấy ấm áp. Nữ hài tử này, thực sự đối nàng rất được!
“ Ngươi… ngươi…. Đáng chết!” Linh Vân khí cực, vì lo lắng cho nàng ta, mà nàng mất ăn mất ngủ chạy đến đây, lại bị chế giễu như vậy, thử hỏi có ai uất ức như nàng không chứ. Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười : “ được rồi! ta nói đùa thôi, hắn không sao, ngươi lần này đến đây, cũng không phải duy nhất vì chuyện này đúng không?!”
Linh Vân nghe Dung Phượng Ca không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lạc Khanh Nhan hỏi vậy, không khỏi giật mình : “ sao ngươi lại biết?!” không phải đâu, người này từ bao giờ học cách nhìn thấu suy nghĩ của người khác vậy?! Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai cười trừ : “ đoán một chút thôi. Nói đi, Dung Cơ lão đầu dặn dò ngươi nói gì với ta”. Bảo vật thứ nhất là Hắc Ngọc phượng hoàng, này lấy được rồi, chỉ còn hai vật kia nửa thôi. Thời gian không quá năm rưỡi nữa, nhất định phải tranh thủ có được.
“ Hàn Vô lão đầu cùng Dung tiền bối, nghe tin tức của ngươi rất là lo lắng, nhưng hai người họ lại không đến được, cũng không rõ là vì chuyện gì nữa, thật là….” Linh Vân bĩu môi, nói tiếp : “ Dung Cơ tiền bối nhắn ngươi, bảo vật thứ hai là trấn quốc chi bảo của Hoàng Thiên quốc”
“ Hoàng thiên quốc, trấn quốc chi bảo?!” Lạc Khanh Nhan khẽ cau mày, dù Hoàng Thiên quốc đang trên đà suy bại, nhưng dẫu sao cũng là một quốc gia, báu vật của một nước, muốn lấy cũng không phải dễ. Xem ra lần này đây, phải khó khăn hơn rất nhiều rồi. Linh Vân thấy Lạc Khan Nhan trầm tư, lại nói : “ ta nghe nói, Hoàng Thiên quốc sở dĩ qua bao năm tháng vẫn không bị xóa tên trong lịch sử đại lục, chính là nhờ trấn quốc chi bảo này. Cho nên muốn lấy được bảo vật này, trừ phi ngươi phải là người năm quyền tối cao của Hoàng Thiên”
“ Ngươi có biết, vật ấy như thế nào không ?!” Lạc Khanh Nhan hỏi
“ Không rõ, chuyện này chỉ có con cháu hoàng thất mới rõ thôi, chính vì không xác định được nó như thế nào, cho nên chuyến đi lần này đây, quả thật sẽ mất rất nhiều thời gian, Khanh Khanh, chúng ta chỉ còn hơn năm rưỡi nữa thôi. Bốn vị tiền bối đã lên đường kiếm bảo vật thứ ba rồi, còn lại giao cho ngươi đó…..” Linh Vân than khẽ
“ Bốn người kia cùng đi luôn sao, vật thứ ba có tung tích rồi?!” Lạc Khanh Nhan nghi vấn, chẳng phải đã nói vật thứ ba còn chưa rõ?! Linh Vân nhìn Lạc Khanh Nhan, mím môi lắc đầu, nàng cũng không rõ lắm, nàng chỉ nghe rồi truyền lại lời mà thôi. Lạc Khanh Nhan cũng không truy vấn nữa, vỗ vỗ vai Linh Vân, cười : “ ngươi đi nghỉ ngơi đi, cũng đừng làm phiền hắn, hắn mới ngủ một giấc thôi”. Linh Vân gật gật đầu, than thở : “ ta biết rồi, ngươi lúc nào cũng chỉ lo cho hắn….”
“ Chẳng phải ngươi cũng đã có Lam lo lắng rồi sao, còn muốn gì nữa?!” Lạc Khanh Nhan buồn cười nhìn Linh Vân, Linh Vân chu môi, vẻ mặt tràn đầy phiền não : “ hắn?! haiz! Ngươi đừng có nhắc cái tên hoa hoa công tử đó với ta, nghĩ đến là phiền lòng rồi, được rồi, ta đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đây, ta đã mệt lắm rồi”. Nói xong, không đợi Lạc Khanh Nhan nói gì thêm, xoay ngươi đi mất. Lạc Khanh Nhan buồn bực
Hộ pháp của nàng từ khi nào trở thành hoa hoa công tử rồi, Lam a! ngươi đúng là đáng thương, yêu ai không yêu, lại đi thích nữ chưởng quầy quái gỡ nhất thiên hạ kia. Thật bi ai mà!
Cách xa vạn dặm, đang xử lí công việc, Lam đại hộ pháp một chốc rùng mình, cũng không rõ vì sao, sóng lưng lạnh ngắt. Lam đại hộ pháp một thoáng kinh hãi, không phải đâu, chắc chắn chủ nhân của bọn hắn lại âm thầm nguyền rủa hắn nữa rồi, nếu không sao hắn lại cảm thấy lạnh buốt cả ngươi thế này?! Lam lau mồ hôi hột, vội vã xử lí cho nhanh chóng xong việc, lỡ chủ nhân xuất hiện đột ngột, hắn không chết cũng mất đi nửa cái mạng a. Lam đại hộ pháp đáng thương, mấy năm nay cứ bị Lạc Khanh Nhan bóc lột sức lao động đâm ra lo trước lo sau…..
Hàn Thanh quốc
Âu Dương Triệt nhìn mật chỉ mà hoàng đế gởi cho hắn, mày kiếm chau lại, khuôn mặt âm trầm, khó đoán được suy nghĩ của hắn. Hoàng huynh xưa nay luôn lo liệu việc nước cẩn thận, chưa bao giờ có chút sơ sút trong triều đình, ấy vậy mà lần này đây lại nấn ná không quay về triều định, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
Hơn ba tháng trước, y từ Nam Huyền nghe tin hoàng huynh xảy ra chuyện, về đến hoàng cung mới rõ, hoàng huynh trên đường đi vi hành bị tập kích, tính mạng rơi xuống không rõ, y đã cho người thăm dò khắp nơi nhưng vẫn không thấy tung tích. Việc đầu tiên là trấn an triều đình, y để cho người khác dịch dung thành hoàng huynh để đối phó quan lại, một mặt phái ảnh vệ điên cuồng tra tìm tung tích của hoàng huynh. Nhưng dường như hoàng huynh bị bốc hơi khỏi thế gian này vậy, tìm cũng không thấy, y thực sự lo lắng
Tuy rằng hoàng huynh cùng y quan hệ không tốt đẹp như trong cái nhìn của người ngoài, nhưng dẫu sao quan hệ huynh đệ từ nhỏ đến lớn, cũng không ít tình cảm, đôi lúc mâu thuẫn nhưng điều xử lý thỏa đáng, và trên hết, là tín nhiệm của hoàng huynh giành cho y, từ trước đến nay không hề thay đổi, chính vì đó y nguyện trung thành một đời với đế vương. Lần này đây, hoàng huynh mất tích, y thực sự nóng ruột vô cùng
Cũng may, cứ tưởng hết hi vọng, nào ngờ hơn mười ngày trước, có tin tức của hoàng huynh, nói đang ở Băng Lạc, triều đình tạm thời do y xử trí, đến khi nào huynh ấy giải quyết xong sẽ nhanh chóng quay trở về. Âu Dương Triệt một thoáng thở dài, thật là…..
“ Phụ vương, phụ vương…..” hài đồng thanh âm, trĩ nộn mềm nhẹ, mang theo nãi khí. Chỉ thấy tiểu hài tử chừng hai, ba tuổi. Mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng, linh khí mười phần, vô cùng khả ái và dễ thương. Đứa trẻ này chính là đứa con đầu lòng của Âu Dương Triệt cùng Hạ Thanh Uyển
“ Khiêm Nhi!!” Thấy hài tử của mình, Âu Dương Triệt sắc mặt lộ vài phần ấm áp, ôn noãn, vươn tay ôm lấy hài tử vào lòng, tay kia ôn nhu xoa xoa đầu của hài tử, vẻ mặt tràn đầy sủng nịnh : “ Khiêm Nhi! Sao con lại đây?! mẫu thân đâu?” Tiểu Hài tử vòng tay ôm chặt lấy cổ của Âu Dương Triệt, thanh âm mềm mềm : “ mẫu thân bị ốm rồi, phụ vương chúng ta cùng đi thăm mẫu thân, được không ?!” Âu Dương Triệt khóe môi giật giật, sau đó gật đầu, ôm lấy tiểu hài tử, bước về phía Uyển Các.