"Con chính là người thừa kế của gia đình ta, vì vậy đừng làm chúng ta thất vọng." một phụ nữ trung niên mặc âu phục tím cao quý, toàn thân toát đầy vẻ thanh cao, bí ẩn, đôi mắt bà lóe sáng như dạ minh châu nhìn đứa nhỏ 4 tuổi trước mắt mình.
Cậu bé đôi mắt ngây thơ không biết gì, nhưng chỉ cần gia đình vui vẻ, cậu sẽ làm tất cả mọi thứ, cậu ngây ngô cười hồn nhiên, khóe mắt đầy quyết tâm cùng nghiêm túc càng làm cậu theo đáng yêu "Con sẽ!"
"Được rồi, phải ở nhà ngoan với chị hai, không được trốn bất kì môn học nào nghe chưa." bà ánh mắt hòa ái, yêu thương nhìn con trai, tuy biết điều này quá ác độc với một đứa nhỏ đang tuổi ăn, vui chơi, nhưng vì chồng mình và tương lai của con trai, bà sẵn sàng bỏ đi quá khứ hạnh phúc của con trai mình để nó trưởng thành sớm và bảo vệ gia đình.
"Đi thôi." ba cậu bé là một người đàn ông mặc vest đen nam tính, gương mặt yêu nghiệt như bước ra từ trong tranh, chỉ có tính khí lạnh lùng và điềm tĩnh là không bao giờ biến mất. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn, ông thật sự rất quan tâm tới gia đình nhỏ của mình.
"Ba mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc em trai thật tốt." từ đằng sau đi ra là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp không kém. Chắc hẳn là truyền từ gen của các vị phụ huynh khuynh đảo nhân đây, thiếu nữ tóc đen như gấm tung bay trong làn gió nhẹ, làn da trắng như ánh sáng vầng trăng chiếu nhẹ nhàng xuống nhân gian, nhưng so với em trai mình, cô kém đi vài phần. Cậu bé chỉ mới 4 tuổi mà khiến tim người khác đập mạnh, hít thở không thông, chỉ muốn yêu chiều không buông.
"Con cũng đừng quên nghĩa vụ của mình." vị nữ trung niên mỉm cười nhàn nhạt với con gái, lại quay đầu bỏ đi.
Mặt cô gái hơi tái nhợt, nhìn nhìn em trai, lại quay vào biệt thự.
Cậu bé vuốt vuốt mái tóc, gương mặt bắt đầu phấn chấn, hôm nay cậu sẽ học violon cùng với dì Âu Lam- là em gái của mẹ cậu Âu Huyền. Dì ấy rất vui tính và chiều chuộng cậu, mà dì còn đánh violon rất hay, cậu bé là fan hâm mộ số một của dì.
Gia đình cậu bé chính là gia tộc họ Bạo, cũng là gia đình có quyền nhất trong họ hàng vì đươc ông cố nội giao trọng trách. Và cậu là Bạo Lăng Đằng, tương lai sẽ trở thành tộc trưởng bảo vệ gia tộc cùng ba mẹ. Điều đó là một gánh nặng cho Bạo Lăng Đằng, cũng là một niềm tự hào của cậu.
Chị gái Bạo Lăng Đằng là Bạo Lăng Thư, 14 tuổi, người đứng đầu trong học viện tài năng quốc gia. Bạo Lăng Đằng nghe nói chị ở trong trường rất được mọi người yêu mến và theo đuổi. Bạo Lăng Thư xinh đẹp, học giỏi, gia cảnh tốt, đặc biệt tính cách cô rất dịu dàng thùy mị như một thục nữ, khiến bao chàng trai ngất ngây. Mặc dù Bạo Lăng Đằng không thân với Bạo Lăng Thư lắm, vì cô học nội trú nên ít về nhà, nhưng cô đối xử cũng rất tốt với Bạo Lăng Đằng, khiến cậu cũng cảm động.
Bạo Lăng Đằng nhảy chân sáo lon ton bước vào phòng học, mắt híp lại cười đáng yêu "Con chào dì Lam."
"Đứa nhỏ này, lại đây mau lên, hôm nay chúng ta sẽ học một bản nhạc khá khó đó, con phải tập trung đấy." Âu Lam mỉm cười quyến rũ, thoạt nhìn không tin được cô đã trên 30.
"Tuân lệnh, nữ hoàng." Bạo Lăng Đằng vẻ mặt nghiêm trang dùng tay chào kiểu quân đội, rồi cười hì hì trèo lên cái ghế nhỏ xinh.
Tiếng nhạc vang vọng khắp khu vườn, vài chú bướm, chuồn chuồn bay xung quanh, tạo nên khung cảnh êm đềm, hạnh phúc tới bất ngờ.
Bạo Lăng Đằng cảm thấy thật thoải mái, nhưng dừng như, cậu vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.
"Cậu chủ, cô chủ, tiểu thư, không xong rồi." quản gia Bạo gia hốt hoảng chạy vào, gương mặt tái nhợt không tí huyết sắc.
"Bác Long, có chuyện gì vậy?" Bạo Lăng Đằng lo lắng hỏi, tại sao hắn có cảm giác chẳng lành?
"Phu nhân và ông chủ..."
Gương mặt Bạo Lăng Đằng sững sờ...
Đám tang trang trọng được diễn ra ở nhà thờ, biết bao nhiêu người khóc than, đau buồn, nhưng dường như chẳng mấy ai thật tâm. Bạo Lăng Đằng đứng trước quan tài của ba mẹ, họ đang cùng nhau nhắm mắt ngủ say, như đang chìm vào một giấc mơ không bao giờ tỉnh dậy.
Bạo Lăng Đằng cởi bỏ vỏ bọc cao quý mọi ngày, khóc nức nở như một đứa trẻ 4 tuổi thực thụ. Bạo Lăng Thư mặc lễ phục đen tuyền im lặng như búp bê, lưới đen của nón che đi gương mặt tái nhợt của cô.
Chẳng mấy chốc, hai người trở thành những đứa trẻ mồ côi.
Họ hàng tới an ủi hai người nhưng trong lòng thầm vui mừng, khoản thừa kế của hai vợ chồng kia chẳng phải thuộc về hai đứa trẻ yếu đuối này sao? Chỉ cần bọn họ nhận nuôi thì chẳng phải... Lòng người trở nên tham lam, thối nát, vui vẻ trước cái chết của người khác, khiến Bạo Lăng Đằng càng phẫn hận, những họ hàng thân thích này, hắn không cần.
"Tiểu Đằng..."
Một giọng nói từ phía xa đám đông vang lên, Bạo Lăng Đằng ngước lên nhìn, là dì Âu Lam.
"Dì thật sự... dì không ngờ ba mẹ con lại xảy ra tai nạn xe cộ thế này." Âu Lam đôi mắt hơi đỏ, nước mắt không kìm được tuôn rơi "Bạo Lăng Đằng, Bạo Lăng Thư, tuy hai đứa không phải do dì sinh ra, nhưng dì luôn coi hai đứa là con của mình. Hai đứa là con của người chị dì quý trọng nhất! Hai đứa về sống chung với dì chứ?"
Bạo Lăng Thư khóe môi nhếch lên "Con đồng ý. Em thì sao Bạo Lăng Đằng?"
Bạo Lăng Đằng không trả lời, gương mặt đỏ ửng thay lời nói bằng hành động, ôm lấy người dì yêu quý của mình.
Những người còn lại phẫn nộ nhìn Âu Lam, tự nhiên bọn họ lại bị phỗng mất vàng vì ả ta! Đáng giận!
Âu Lam đưa hai người trở về nhà thu dọn đồ đạc chuyển lên xe, lại đi tới căn biệt thự giữa rừng của bà.
Nhìn biệt thự chẳng khác gì một lâu đài trong cổ tích, Bạo Lăng Đằng không khỏi sững sờ trước cảnh đẹp này. Từ bây giờ hắn sẽ sống ở đây, cùng với dì Âu Lam và chị hai Bạo Lăng Thư.
Ba mẹ ơi! Con đến cuối cùng vẫn còn người thân yêu của mình!
Bạo Lăng Đằng đứng trước cửa gỗ cao lớn, lòng chợt chấn động, cảm giác này là sao? Tim hắn bỗng đập liên hoàn? Đây là hạnh phúc hay là...
Cạch!
"Chào mừng mày bước vào địa ngục!"
Bạo Lăng Đằng ngẩn người, quay đầu nhìn hai người kia "Chị hai? Dì Lam?"
Bạo Lăng Thư nở nụ cười quỷ dị, tay nắm lấy cổ áo Bạo Lăng Đằng rồi ném mạnh không thương tiếc "Ai là chị của mày? Tại sao mày không chết luôn đi chứ?"
Bạo Lăng Đằng kinh ngạc cùng khó hiểu che đi đau đớn thể xác "Chị..."
"Ba mẹ luôn luôn cưng chiều mày, hoàn toàn không coi trọng tao, hết bắt tao phải trở thành cô gái hoàn mỹ, lại phải kết hôn chính trị với một tên tao không hề thích." Bạo Lăng Thư mặt thâm độc "Ngày hôm đó tao chỉ 'vô tình' làm rơi mày xuống hồ bơi, hai người đó đã căm ghét tao, đối xử với tao chẳng khác gì con ghẻ. Chính tao là người đã giết bọn họ đó."
"Không thể nào..." Bạo Lăng Đằng nức nở, không thể tin được nhìn Bạo Lăng Thư.
"Cháu trai đáng yêu, tại sao cháu lại khóc chứ, thật không ngoan..." Âu Lam mỉm cười ôn nhu nhìn cậu bé nhỏ nhắn trước mắt, gương mặt đầy vui thích "Bọn ta hảo hảo phải phạt những đứa trẻ không ngoan nha."
Âu Lam cầm roi da đánh chát chát vào lưng Bạo Lăng Đằng, gương mặt phấn khích không thôi. Bạo Lăng Thư thì ngồi trên sofa sang trọng, vừa thưởng thức ly trà trong tay vừa ngắm nhìn cảnh tượng đẫm máu, vẻ mặt thờ ơ như không có chuyện gì.
Từ đó, tòa biệt thự luôn vang vọng những tiếng hét thất thanh, nhưng không ai có thể nghe được.
...
Ngày qua ngày, đôi mắt vô hồn của Bạo Lăng Đằng nhìn lên trần nhà xám xịt. Cổ, tay và chân hắn đều bị trói lại xích sắt, cơ thể nhỏ bé ngoài chiếc áo thun trắng nhem nhuốc đẫm màu máu khô thì không còn gì. Hai người đàn bà kia đối xử với Bạo Lăng Đằng không khác gì thú vật, đánh đập tùy thích, thậm chí bắt hắn làm chuyện kinh tởm dưới hạ thân của bọn họ để thỏa mãn dục tâm. Đồ ăn hằng ngày của Bạo Lăng Đằng còn thua chú chó của Âu Lam nuôi trong biệt thự.
Kachh Kachh!
Âm thanh mở cửa sắt vang lên, Bạo Lăng Thư thân mặc đồng phục cấp 3 trắng tinh như tinh linh, gương mặt dịu dàng nhưng nở nụ cười dâm đãng "Chào em trai, hôm nay chị lại tiếp tục dạy học cho em."
Trong phòng ngủ cổ kính, mang đậm hơi thở Tây Âu, một tiểu nam hài một nữ không mảnh quần áo.
Bạo Lăng Thư thở dốc không kìm được, nhìn gương mặt em trai tuấn mỹ cỡ nào lại càng thấy kích thích, ả nắm lấy dây xích quấn từ cổ Bạo Lăng Đằng kéo mạnh "Mày mau làm tao hài lòng, nếu không thì đừng hòng ăn cơm. Mau liếm chỗ đó cho tao!"
Bạo Lăng Đằng run run nhìn hai bắp chân đang dang rộng của Bạo Lăng Thư, kinh tởm cùng phẫn nộ dần lấp đầy trong tâm trí, hắn chán ghét thuận theo ả, cúi người đưa lưỡi chạm vào hoa huyệt.
Đây chính là nữ sinh hoàn mỹ như nữ thần trong lòng của các nam sinh sao?
Bạo Lăng Thư ánh mắt si mê nhìn đôi môi hồng hào của Bạo Lăng Đằng, lại ra lệnh "Mau hôn ta!"
Bạo Lăng Đằng nhíu mày, thân cũng không có động. Ả chưa thấy Bạo Lăng Đằng phản ứng thì khó chịu, dùng roi da quất không ngừng lên cơ thể Bạo Lăng Đằng "Mày dám cãi lệnh tao hả? Xem mày còn dám ngang bướng không!"
Chát! Chát! Chát!
Những ngày tháng như địa ngục trôi qua, Bạo Lăng Đằng dần chìm vào hận thù cùng độc ác không thể tan biến.
...
Thiếu niên 6 tuổi đứng dậy, tay đùa nghịch sợi xích sắt lạnh lẽo, ánh mắt đầy sát khí nhìn hai người sống không được chết cũng không xong. Bạo Lăng Đằng cuối cùng cũng tới được ngày này, khiến hai ả phải trả đủ đau đớn đã gây ra cho hắn.
"Làm ơn... xin hãy giết tôi..." Bạo Lăng Thư nức nở không ngừng. Bạo Lăng Đằng không hiểu sao khiến chú chó kia bị trúng thuốc, hoan ái không ngừng dưới hạ thân ả, đau đớn vì những vết thương cùng nhục nhã, nếu để người khác biết Bạo Lăng Thư còn mặt mũi nào sống tiếp đây.
Buồn cười, rõ ràng chú chó này là chủ nào tớ nấy thôi, không phải ả ta cũng làm loại chuyện đồi bại loạn luân này trên người Bạo Lăng Đằng sao?
Âu Lam tình trạng cũng không hơn, bà ta bị Bạo Lăng Đằng hạ dược, cơ thể ngứa ngáy gãi tới ứa máu.
"Tại sao chứ? Không phải Tiểu Đằng đang phục vụ hai người sao? Hai người phải biết ơn chứ? Thật không ngoan." Bạo Lăng Đằng nhại lại giọng điệu của Âu Lam, ánh mắt đầy khinh bỉ "Ta hảo chiếu cố các người một tuần, sau đó lấy lại toàn bộ tài sản của ta mà các người đã cướp mất. Đừng lo, ta cũng sẽ chiếu cố gia đình bà thật tốt, dì Lam 'thân yêu'!"
Sau vài năm, tổ chức hắc đạo của Bạo Lăng Đằng gây sóng gió trong thế giới ngầm.
Và... quá khứ này cũng đã tạo ra một Bạo Lăng Đằng như bây giờ.
Bạo Lăng Đằng bỗng mơ về quá khứ thì không vui, đôi mắt ngoan tuyệt, Lộ Lộ, em đừng hòng rời khỏi tay anh!