Đường Lệ Trân phát hiện, hắn chơi càng tàn nhẫn thì tiền boa lại càng cao. Ví dụ như treo cô lên sau đó dùng roi đánh một cái, bắt cô uống nước ŧıểυ thì tiền boa sẽ là ba mươi ngàn nhân dân tệ; tách môi âʍ ɦộ của cô ra, sau đó đổ sáp nóng vào, chờ đến khi sáp nóng lấp kín ŧıểυ huyệt, khiến cô nóng đến mức chết đi sống lại là bốn mươi ngàn tệ. Ngoài ra còn rất nhiều hành động khác nữa, nhưng vì tiền, Đường Lệ Trân có thể chịu đựng tất cả.
Giống như tất cả những bộ phim truyền hình cay đắng khác, cô có một người em gái bị bệnh ung thư gan, nếu không có tiền chỉ còn nước mất mạng, phí trị liệu hàng tháng của cô bé lên đến hai mươi ngàn tệ, nếu không cô sẽ không trực tiếp xin vào làm việc ở “Ngợp trong vàng son” sau khi vừa tốt nghiệp đại học.
“A…” Đường Lệ Trân nắm chặt lấy gối đầu.
May ngừng tay lại, “Đau sao? Tớ sẽ nhẹ tay hơn một chút.” Cô ấy cẩn thận bôi thuốc mỡ lên tấm lưng thảm không nỡ nhìn của A Trân, lần này thần tượng là khách của A Trân xuống tay quá tàn nhẫn, đánh vào lưng của cô đến mức da tróc thịt bong, vυ" cũng sưng thành từng mảng lớn.
“Cảm ơn cậu, May.” Đường Lệ Trân rất biết ơn cô ấy, mặc dù May nhỏ hơn cô một vài tuổi, nhưng cô ấy luôn giúp đỡ và chăm sóc cho cô.
May thở dài, “Vị thần tượng của cậu rốt cuộc là ai vậy? Cơ thể của cậu thành ra như vậy sao mà tiếp khách được nữa? Tớ sợ một ngày nào đó cậu sẽ bị hắn ta hành hạ đến chết.”
Đường Lệ Trân cũng rất muốn biết người đó là ai, tại sao lại có người ra tay tàn nhẫn ác độc đến như vậy? Ở trong Gia Thịnh, thần tượng có thể sử dụng quyền lợi này chỉ có hơn năm mươi người, khi làʍ t̠ìиɦ người kia cũng không mở miệng nói tiếng nào, không nghe được giọng nói của hắn, nên toàn bộ quá trình Đường Lệ Trân đều rơi vào trạng thái mù tịt, cô không thể xác định được người này là ai. Về chuyện tiếp khách, tiền của người đó đưa cũng đủ để cô không cần phải tiếp khách trong mấy tháng, hơn nữa còn dư giả để trả tiền thuốc thang cho em gái. Thật ra, không ai ép cô làm chuyện này cả, tất cả đều là do cô tự nguyện, không trách ai được. Cô chỉ nghĩ thời điểm mình còn đi tiếp khách được thì nên kiếm một số tiền, đủ để chữa khỏi bệnh cho em gái, số tiền còn lại cô sẽ lên thành phố nhỏ, mở một cửa hàng bán hoa, sống nửa đời còn lại là được.
“Mấy chuyện cậu đã nói với tớ mà cậu cứ chậm chạp lưỡng lự mãi, tớ đang cố đào sâu suy nghĩ bên trong nội tâm của cậu…”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Đường Lệ Trân vang lên, cô nhấc điện thoại lên. “Alo?”
“Lệ Trân phải không? Tớ là Tinh Thần đây, tớ đang đi công tác ở thành phố S, chúng ta ra ngoài gặp nhau một chút được không?”
Tinh Thần là người bạn thân nhất của cô thời còn đi học đại học, vừa nghe được giọng nói của cô ấy, trong lòng của Đường Lệ Trân cảm thấy hơi chua xót. “Ừm, được chứ.” Sau khi hẹn thời gian và địa điểm xong, cô cúp máy.
May đã bôi thuốc xong, cô ấy kéo áo ngủ của cô xuống một cách cẩn thận. “Từ lúc tớ quen biết với cậu, nhạc chuông này của cậu vẫn chưa đổi bao giờ đâu đấy.”
Đường Lệ Trân cụp mắt xuống, bài hát này là do thần tượng của cô hát. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, cô cũng giống như những người khác, có thần tượng của riêng mình. Thần tượng của cô là đội trưởng của một nhóm nhạc nam bao gồm năm thành viên, anh ấy tên là Trịnh Tư Tề. Cô rất thích tính cách ấm áp tựa như ánh mặt trời có thể hàn gắn tất cả mọi thứ của anh ấy, từ khi còn học cấp ba cô đã bắt đầu thích anh ấy, nhưng cũng không phải kiểu thích đến mê muội cuồng si, cùng lắm cô chỉ coi anh ấy như một người để chống đỡ tinh thần mà thôi.
“Lệ Trân! Ở chỗ này!” Vừa bước vào cửa, Tinh Thần đã vẫy tay với cô. Hôm nay, Đường Lệ Trân mặc một chiếc áo len cao cổ, gặp lại người bạn tốt lúc trước, trong lòng của cô có cảm giác không nói thành lời.
“Cậu gầy đi nhiều quá!” Tinh Thần nắm lấy tay của cô, “Càng ngày càng xinh đẹp, càng… Gợi cảm.” Hai người trò chuyện được một lúc, Tinh Thần vẫn là một cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu như hồi trước, sau khi tốt nghiệp, Tinh Thần làm việc cho một công ty truyền thông mới đang có kế hoạch tổ chức sự kiện, đúng lúc đi đến thành phố S công tác.
“Thật sao?” Đường Lệ Trân vén tóc lên, thời điểm nghe thấy Tinh Thần nói mình gợi cảm, trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, giống như bị nhìn thấu điều gì đó.
“Cậu vẫn đang làm việc ở đài phát thanh thành phố S à?” Tinh Thần nhấp một ngụm cà phê.
Đường Lệ Trân sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu. “Đúng vậy… Chỗ đó khá ổn.”
“Vậy cậu vẫn còn thích nhóm LW phải không?”
“LW?” Cô suy nghĩ một lúc, “Thật ra, tớ chỉ thích đội trưởng của nhóm nhạc đó mà thôi.” Bình thường cô chỉ chú ý đến Trịnh Tư Tề, những người còn lại ở trong nhóm đều là không khí trong mắt của cô, vậy nên khi nhắc đến tên nhóm cô cảm thấy hơi lạ.
Tinh Thần nháy mắt với cô, “Nhóm của bọn họ có một buổi gặp mặt fan hâm mộ vào cuối tuần này, tớ đến đây là để lên kế hoạch cho sự kiện lần này, cậu có muốn đi không?”
Trong lòng của Đường Lệ Trân chợt kích động giống như một cô gái nhỏ, “Có chứ, tớ muốn đi!”