Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Ninh Triển đứng giữa bốn thành viên, cúi đầu, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Rào rào.
Một chùm ánh sáng màu trắng chiếu vào người hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, mái tóc màu bạch kim được chải chuốt một cách tỉ mỉ loà xoà trên vầng trán trơn bóng của hắn, ánh mắt sắc lạnh từ giữa bắn về phía hàng ngàn fans hâm mộ đang kích động bên dưới sân khấu.
Bộ tây trang màu đỏ, cổ khoét thành hình chữ V sâu hoắm làm lộ ra một mảng da thịt trắng đến phát sáng.
Hắn dơ tay phải lên, đưa micro lên gần miệng, hơi nghiêng đầu nhìn xuống sân khấu, khóe miệng nhếch lên, gân xanh trên cổ chuyển động. "Xin chào, Nhật Bản!”
Giọng nói trầm thấp không phù hợp với vẻ bề ngoài đó đã thu hút những tiếng hét chói tai từ khán giả bên dưới sân khấu, hơn mười nghìn người hâm mộ cầm chiếc gậy ánh sáng màu xanh lam vẫy qua vẫy lại, hòa vào nhau tạo thành một biển sao tuyệt đẹp.
Màu xanh lam chính là màu tiếp ứng độc quyền của nhóm LW, biển sao này chỉ dành riêng cho bọn họ.
Nhân khí ở nước ngoài của Ninh Triển cao đến mức dọa người, hắn vừa mở miệng nói một câu, các em gái hoa anh đào* đã thét chói tai tên tiếng Trung của hắn.
*Ở đây chỉ các em gái fans hâm mộ ở Nhật
Trên màn hình lớn là khuôn mặt quá mức tinh xảo của hắn, không hổ là người được fans hâm mộ gọi là tuyệt sắc nhân gian, cho dù ai nhìn thấy khuôn mặt này của hắn đi chăng nữa thì đều cảm thấy Thượng đế thật bất công.
Ban cho hắn một khuôn mặt tinh tế, tỉ lệ cơ thể tuyệt vời như vậy, mà vẫn trả lại đôi chân thon dài rắn chắc, cả người hắn toát lên gợi cảm ở mức độ cao.
Âm nhạc vang lên, ánh đèn nhấp nháy tản ra khắp nơi.
Năm người đứng ở trong vòng sáng, Trịnh Tư Tề xoay người, hát câu đầu tiên trong lời bát hát, tiếng hò hét của khán giả bên dưới như muốn lật tung toàn bộ Tokyo Dome*.
*Tokyo Dome: một sân vận động lớn ở Tokyo, Nhật Bản
Đường Lệ Trân đang ngồi bên cạnh Lý Chí Huân - người đại diện của LW, cô nhìn chằm chằm vào mấy người trên màn hình lớn, cảm xúc lẫn lộn.
Thời còn học đại học, trong lòng cô đã từng thề, nhất định phải đến xem buổi concert của bọn họ ít nhất một lần trong đời.
Ngày hôm nay, điều ước này đã trở thành hiện thực, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng chua xót.
Những người hâm mộ xung quanh đang cổ vũ một cách cuồng nhiệt, hò hét tên của tất cả các thành viên trong nhóm, trên gương mặt của bọn họ tràn đầy niềm hạnh phúc và vui sướиɠ.
Trong số đó, Đường Lệ Trân có vẻ lạc lõng nhất, các fans hâm mộ cũng không thể ngờ được, người phụ nữ có vẻ ngoài tầm thường này lại là đối tượng để idol của bọn họ phát tiết du͙© vọиɠ.
Sức hút của Ninh Triển ở trên sân khấu vô cùng kinh khủng, động tác vũ đa͙σ đầy điêu luyện, giọng rap trầm thấp cuốn hút, mồ hôi trượt dọc theo chiếc cằm hoàn mỹ của hắn, chỉ cần những thứ này cũng đủ để khiến cho các fan girl thét chói tai, điên cuồng vì hắn.
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Đường Lệ Trân cũng quên mất bản chất tà ác của hắn. Khi ở trên sân khấu, cả người Ninh Triển tỏa sáng như một siêu sao, khiến người khác không thể rời mắt được, thậm chí cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì hắn.
Khi Trịnh Tư Tề đang hát bài nhạc chuông điện thoại di động của Đường Lệ Trân… Gió nhẹ, trái tim của cô như bị ai đó chạm vào, vừa chua xót lại vừa đau đớn.
Khán giả dưới sân khấu cũng đồng thanh hát theo, cô nắm chặt cây gậy tiếp ứng*, hốc mắt đỏ lên.
*Gậy tiếp ứng: Lightstick
Bài hát này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với cô, khoảng thời gian biết tin em gái mình bị bệnh, chính bài hát này đã tiếp thêm cho cô hy vọng và lòng dũng cảm, để cô tiếp tục kiên trì.
Cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Tư Tề đang đứng trên sân khấu, hoá ra được nghe bài hát ngay tại hiện trường sẽ khiến cảm xúc phóng đại lên gấp nhiều lần như vậy, nhưng đột nhiên trong đầu cô lại hiện lên ánh mắt khinh thường không chút che giấu của Trịnh Tư Tề đối với mình.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Đường Lệ Trân trở về khách sạn bằng một chiếc xe ô tô khác.
Các thành viên trong nhóm đều đi ăn tối với người quản lý.
Đường Lệ Trân ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn cảnh đêm ở Tokyo, đây có phải là di chứng sau buổi concert không? Tại sao cô lại cảm thấy mất mát và trống rỗng không thể giải thích được như vậy.
Nếu dáng vẻ ngoài đời của bọn họ cũng giống như đang ở trên sân khấu thì tốt rồi, đáng tiếc đó chỉ là hình tượng giả dối mà bọn họ cẩn thận tạo ra ở trước mặt fans hâm mộ.
Đêm đã khuya.
Đường Lệ Trân đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Ninh Triển uống quá nhiều rượu còn đang lớn tiếng ồn ào.
Cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng rời giường.
Trịnh Tư Tề vòng qua cánh tay của Ninh Triển, Ninh Triển lẩm bẩm, giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, nhưng chẳng có ai biết được rốt cuộc hắn đang nói cái gì, bản chất tà ác đã biến mất không thấy, ngược lại giống như một bạn nhỏ đáng yêu vậy.
Trịnh Tư Tề liếc nhìn Đường Lệ Trân, chỉ một cái liếc mắt đã khiến Đường Lệ Trân hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào, tay chân của cô luống cuống, chỉ biết dựa vào tường.
“Lại đây hỗ trợ đi.”
Cô vội vàng chạy tới, giúp Trịnh Tư Tề đỡ Ninh Triển xuống giường, sau đó đắp chăn lên cho hắn.
Trong suốt quá trình, Ninh Triển không hề mở mắt ra, vừa chạm vào gối đầu liền ngoan ngoãn ngừng nói, lúc chìm vào giấc ngủ nhìn hắn như một thiên thần nhỏ, đặc biệt là hai gò má ửng hồng kia.
Đường Lệ Trân nhìn đến mức ngẩn ngơ, Trịnh Tư Tề thở hổn hển, sau đó quay sang nhìn cô. “Tôi sẽ bảo anh Chí Huân đặt cho cô một phòng khác.”
Cô sửng sốt, "... Cảm ơn."
Trịnh Tư Tề lập tức ra khỏi phòng, ngồi trên sô pha mở điện thoại di động ra, Đường Lệ Trân ngồi bên cạnh anh, đôi mắt nhìn anh chằm chằm, dường như anh đã cảm nhận được ánh mắt của cô, nên vừa ngẩng đầu đã va phải nhau.
Khuôn mặt của Đường Lệ Trân đỏ lên, “Cái đó, hôm nay anh hát rất hay, đặc biệt là bài Gió nhẹ.”
Trịnh Tư Tề nhíu mày lại, cầm cốc nước trên bàn lên nhấp một ngụm, không nói lời nào.
Đường Lệ Trân cắn môi dưới, lấy hết can đảm mở miệng. “Thật ra, em chính là fan hâm mộ của anh, em đã thích anh từ hồi còn học cấp ba rồi.”
Có lẽ, hiện giờ mà không nói, sau này cô sẽ không có cơ hội nữa.
Trịnh Tư Tề nhìn cô bằng ánh mắt không kiên nhẫn, “Vậy thì sao?”
Đường Lệ Trân ngẩn người, cô cảm thấy hơi xấu hổ, cô chỉ muốn bày tỏ tình cảm của một người hâm mộ dành cho thần tượng mà thôi.
Trịnh Tư Tề cầm điện thoại di động, sau đó đứng dậy. “Sau này cô đừng nói linh tinh với người khác chuyện cô là fan của tôi, bởi vì có một người hâm mộ như cô khiến tôi cảm thấy mình rất thất bại.”
“Còn nữa, phòng của cô đã mở, ở bên cạnh.”
Trịnh Tư Tề bước vào phòng của mình, sau đó ngã xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà. Anh vẫn luôn nói với người hâm mộ của mình phải sống thật tốt, không cần lãng phí thời gian ở trên người của anh, nhưng hoá ra cô lại sống tốt bằng cách này? Rõ ràng là có tay có chân, nhưng cô lại lựa chọn bán thân để kiếm sống, anh thật sự không hiểu nổi.
Nếu những lời này được nói ra từ miệng của người khác, Đường Lệ Trân sẽ mỉm cười bỏ qua, nhưng những lời này lại là do thần tượng của cô thốt ra, Trịnh Tư Tề tự mở miệng nói khiến Đường Lệ Trân sốc đến mức không thở nổi.
Cô vừa tủi thân lại vừa thấy đau khổ, cô đã cắn răng chịu đựng biết bao nhiêu chuyện, nhưng chỉ một câu khinh thường nhẹ nhàng như vậy đã khiến trái tim của cô như bị một lòng bàn tay to lớn nghiền ép, đau đến nhức nhối, nước mắt cũng rơi lã chã không ngừng.
“Cô Đường, đêm nay cô cứ ở lại chỗ này, đây là thẻ phòng, nếu có chuyện gì cô có thể đến tìm tôi.”
Người đại diện của LW là một người đàn ông hơi mập, lúc nào cũng nở một nụ cười trên môi, vừa nhìn đã biết tính tình rất tốt.
Đường Lệ Trân nhận lấy thẻ phòng, nói lời cảm ơn, nhìn thấy nụ cười thân thiện của anh ta, thậm chí Đường Lệ Trân còn cho rằng anh ta là một đối tượng rất tốt để mọi người giãi bày tâm sự.