Thần Nam thét lớn: “Súc sinh! Ta biết ngươi có thể hiểu lời của ta. Nếu như ngươi không muốn chịu tội, hãy lập tức ngoan ngoãn hạ xuống đất cho ta.”
Phi long dường như không phục, nó vùng vẫy mãnh liệt trên không trung. Trường đao trong tay Thần Nam phát ra một đạo ánh sáng màu đen dài chừng một trượng, hắn lại đâm mạnh đao vào mình Phi long. Máu lại xối ra, cơn đau khủng khiếp khiến cho Phi long cuối cùng cũng phải khuất phục. Nó mệt mỏi hạ xuống dưới đất.
Sau khi Phi long hạ xuống mặt đất trên miệng Thần Nam lộ ra nụ cười tàn khốc. Hắn lấy ra ba mươi ba thanh phi đao từ trong trong túi da hươu, đây là những thanh phi đao đã luyện qua ma pháp mà Phó viện trưởng tặng cho hắn, bên trên có năng lượng ma pháp mạnh mẽ, uy lực không thể coi thường.
Lúc Thần Nam nhảy xuống khỏi mình Phi long, hắn đã tập trung toàn bộ công lực lên ba mươi ba thanh phi đao. Ba mươi ba thanh ma pháp phi đao phát ra ánh sáng đen chói mắt, xung quanh đao tràn đầy ma khí, giống như ngọn lửa ma từ địa ngục tối tăm.
Hắn vung tay ném ba mươi ba cây phi đao đi, sau đó người hóa thành một đạo điểu quang nhanh chóng phóng ra xa.
Ba mươi ba cây ma pháp phi đao phát ra những âm thanh quái dị và khí tức chết chóc. Một luồng năng lượng mãnh liệt cuồn cuộn trên không trung, đánh tới chiếc đầu rồng to lớn đồ sộ.
“Phập! Phập! Phập!...”
Ba mươi ba thanh phi đao đều đâm vào gáy Phi long. Phi long gào lên kinh thiên động địa. Ba mươi ba thanh phi đao đồng thời nổ tan trong đầu Phi long, xương đầu của nó vỡ nát ra, máu tươi và não bắn ra tung toé. Con rồng dài bảy trượng không ngừng lồng lộn trên quảng trường.
Những ngươi tu luyện đứng xem và quân binh vội vàng lại đằng sau. Tuy nhiên một số người không kịp lùi lại đã bị cái đuôi rồng khổng lồ quật vào mất mạng.
Rất lâu sau, Phi long mới ngừng lồng lộn, ngã xuống vũng máu không hề động đậy. Không phải là vì uy lực của ma pháp phi đao quá lớn, mà chỉ vì Phi long hôm nay gặp phải người thực sự không nên gặp. Đó là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến nó mất mạng. Lúc này đám người hỗn loạn của ở bên ngoài dần dần bình tĩnh trở lại. Một viên tướng của quân đội từ ngoài gọi Thần Nam: “Ngươi ra đây...”
Thần Nam không để ý tới hắn, ánh mắt di chuyển tới phía mấy người đồng hành của Tiểu Hầu gia là cô ả xinh đẹp và ba tên công tử quý tộc. Lúc này cả bốn người đang thì thầm bàn bạc, dường như đang thương lượng điều gì. Trong mắt Thần Nam phát ra hai luồng ánh sáng mạnh mẽ, tay trái bế Tiểu Thần Hi, tay phải cầm trường kiếm lao đến.
Bốn người đang thương lượng xem làm thế nào để dồn Thần Nam vào chỗ chết. Thế lực gia tộc của ba tên công tử quý tộc này ở đô thành Tấn quốc không hề tầm thường, bọn chúng định mượn ảnh hưởng của gia tộc để ra lệnh cho đám quân đội bắt lấy Thần Nam. Lúc này nhìn thấy Thần Nam toàn thân đẫm máu đã xông tới chỗ bọn chúng, cả bốn tên đột nhiên biến sắc. Bọn chúng vừa chuẩn bị ứng chiến vừa thét gọi tên viên tướng kia, muốn gã nhanh chóng phái người giết Thần Nam.
Thần Nam lúc này trong lòng chỉ có ý giết người. Hắn nhất định phải giết bốn tên trước mặt. Trong khi chạy, một luồng ánh sáng đen từ trong người hắn phóng ra. Xung quanh hắn ma khí cuồn cuộn giống như ngọn lửa u minh, lại kèm theo những vết máu đáng sợ trên người, hắn giống như hung ma đến từ địa ngục.
Viên chỉ huy nhìn thấy Thần Nam hung hãn, vội vàng ra lệnh cho người xông lên trước ngăn cản hắn. Nhưng tốc độ của quân đội làm sao có thể hơn được Thần Nam. Khi bọn họ có chút hành động, Thần Nam đã lao tới trước mặt bốn kẻ kia.
“Không một ai trong số các người có thể sống mà rời khỏi đây, các ngươi phải chết!” Giọng nói vô cùng lạnh lùng, Thần Nam chém ngang trường kiếm. Ánh sáng đen dài gần hai trượng quét ngang qua nghìn quân chém xuống bốn người.
Thế của nó rất đáng sợ, uy của nó làm trời phải khiếp đảm, giọng nói của Thần Nam khiến cho người ta phải sợ hãi. Lúc này thanh thế của hắn giống như ma vương khiến cho những người trước mắt đều phải khiếp sợ. Đối mặt với một đòn mạnh mẽ như vậy hành động của bốn người không giống nhau.
Cô ả xinh đẹp là ái thiếp của Tiểu Hầu gia. Cô ta hận Thần Nam vô cùng, cầm kiếm lên ứng chiến. Ba tên công tử quý tộc kia, một tên cầm một thanh kiếm lên ứng chiến, một tên tránh né, tên thứ ba thì quay người chạy về hướng của quân đội.
Ba tên quý tộc phản ứng như vậy cũng là bình thường. Bọn chúng mặc dù võ công không tồi nhưng đều là phường ăn chơi. Thần Nam vừa nãy giận dữ chém chết Tiểu Hầu gia, phẫn nộ giết Phi long, đã để lại trong lòng bọn họ ấn tượng không thể phai mờ. Trong lòng bọn chúng đã sợ hãi tới cực điểm.
Thần Nam cười hì hì nhạt nhẽo, lưỡi đao màu đen giống như lưỡi hái của tử thần lấy sinh mạng, chém tan đấu khí của cô ả và tên quý tộc kia, đánh nát hoàn toàn trường kiếm trong tay chúng.
Hai tên quý tộc chưa chạy trốn đã sợ tới mức kinh hồn bạt vía, không dám đứng lại, hai chân guồng thẳng về phía quân đội. Đương trường chỉ còn lại cô ả xinh đẹp. Thị nhìn Thần Nam toàn thân bao phủ ma khí, bất giác run rẩy. Lúc này nỗi sợ cái chết còn lớn hơn nhiều so với sự thù hận trong lòng cô ta. Ả đánh rơi đao, quay người muốn chạy trốn.
Thần Nam tạo ra thanh thế mãnh liệt khiến cho bốn kẻ kia hoàn toàn bị phân hóa. Lúc này hắn làm sao có thể bỏ qua kẻ đầu tiên hành hạ Tiểu Thần Hi. Hắn bước tới một bước, trường đao mạnh mẽ xuất ra, ánh sáng đen khủng khiếp chém bay đi nửa bả vai của cô ả.
Cô ta kinh hãi kêu la thảm thiết, không ngừng giãy giụa trong vũng máu. Máu nhuốm đỏ mặt đất, máu bắn lên bết vào người cô ta. Mùi tanh của máu khiến người ta buồn nôn.
Thần Nam bế Tiểu Thần Hi bước dài lên phía trước, một đao đâm thẳng vào ngực ả, sau đó nhấc ả ta lên cao quăng về phía ba tên quý tộc đang chạy trốn.
Hơn một trăm quân binh nhìn thấy Thần Nam tiến lại gần, vây kín lấy hắn. Lúc này Khải Văn, Long Vũ, Quan Hạo đều đã chui vào trong đám người, nhưng cuối cũng bị quân đội ngăn lại. Bọn họ hét to lên: “Thần huynh đừng quá xúc động...”
Ba tên công tử quý tộc đã tới bên cạnh viên chỉ huy. Ba người đều đồng loạt rối rít yêu cầu gã lập tức giết chết Thần Nam.
Thần Nam nhìn đám người Khải Văn, Long Vũ, lại nhìn ba tên công tử quý tộc ở chỗ xa, trong mắt hắn lóe sáng. Hắn không có cách nào có thể kìm chế được sát khí trong lòng. Hắn thét lên với đám lính đang chặn phía trước mặt, nói: “Các ngươi mau tránh ra!”
Một trăm người này mặc dù sợ Thần Nam nhưng không thể vì một câu nói mà nhường đường cho hắn.
“Ta hỏi lại một lần nữa, các ngươi rốt cuộc có tránh ra hay không?”
Lúc này viên chỉ huy đứng ở chỗ xa hạ lệnh: “Bắt lấy tên ác đồ ấy cho ta!” Hơn một trăm người cầm lấy đao, kiếm nhất tề xông lên.
“Hôm nay ta phải khai sát giới!” Thần Nam múa đao vun vút, trường kiếm hướng lên trời, nói rành rọt từng chữ một: “Kẻ... nào ... cản... ta... phải... chết!”