Sau khi Thần Nam trở về khách sạn suy nghĩ cẩn thận, dần dần đoán ra được hướng đi của Tiểu bảo chủ, dựa vào tính tình của cô ta, cô nhất quyết không chịu được sự tịch mịch, nơi đâu có nhiệt náo thì nơi đó không thể thiếu cô ta, cô mười phần đến tám chín phần đã đi tìm cánh tay bị đứt của cổ thần. “ Tiểu ác ma đáng ghét này, thực sự khiến người ta không có lấy được một khoảnh khắc yên bình, thiên vạn lần cũng không thể để cô ta lại gây ra thêm phiền phức nữa.” Ngày hôm sau, hắn miễn cưỡng đi đến Thần Phong học viện, xa xa đã thấy một tuyệt sắc giai nhận đứng phía bên ngoài đại môn, đứng bên cạnh cô ta là một con kim sắc cự điêu to lớn. “ Xem ra ngươi cũng biết suy nghĩ, không dám thất ước, bằng không xem như ngươi đã tự định lấy cái chết cho mình.” Tuyệt sắc nữ tử toàn thân vận tử y, toát ra một khí chất cao quý. Thần Nam nói:” Ta nào dám vậy, vì để chứng minh cho sự thanh bạch của ta, dù cho lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng không từ nan , ừm, mà ta phải xưng hô với tiểu thư như thế nào?” “ Ta phục tính(họ kép) Đông Phương, tên Phượng Hoàng.” Thần Nam thoáng sững sờ, đó quả thật là một danh tự đầy cá tính, nếu là được dùng ở trên một người khác, hắn sớm đã cười ầm ầm lên rồi, nhưng tuyệt sắc mĩ nữ trước mắt hắn đích thực phù hợp với cái tên Phượng Hoàng. “Tên hay lắm, Phượng Hoàng……..” “Câm miệng, ta với cái tên hiềm nghi phạm đại đạo ngươi căn bản không quen thân, ngươi khả dĩ có thể gọi ta là Đông Phương Phượng Hoàng, cũng có thể gọi ta là Đông Phương tiểu thư, nhưng tuyệt đối không chấp nhận cách gọi ta như thế.” Thần Nam cười nói:” Hiểu rồi, ta là Thần Tây, ta sẽ không để tâm nếu cô gọi ta là Tây.” Hắn báo ra một giả danh. “Bùm bùm bùm” điện hồ cường đại thiểm hiện phía trước thân người Đông Phương Phượng Hoàng. “ Chỉ là trò đùa thôi mà, không cần phải tưởng thật như thế.” “ Tốt nhất ngươi không nên làm trò trước mặt ta, mau mau đem những tập quán, tính tình của con tiểu lạp tháp đó nói ra cho ta biết.” Thần Nam nói:” Ta đối với tiểu nha đầu đó cũng không quá hiểu rõ lắm, chỉ gần đây ở trên đường quen biết cô ta, bất quá khả năng có thể phóng đoán được hướng đi của cô ta. Đông Phương Phượng Hoàng nói:” ngươi đoán rằng nó sẽ ở đâu?” “Cô ta có lẽ đã đi tìm cánh tay bị đứt của cổ thần rồi.” Đông Phương Phượng Hoàng nở một nụ cười nói:” không tưởng được tiểu lạp tháp đó lại gan to mật lớn đến như vậy, sau khi điên cuồng tác án, lại còn dám đến cái nơi nhiệt náo đó.” Di tích trận đại chiến của hai vị cổ thần là vùng địa phương ở cách thành Bắc năm mươi dặm, khi chuẩn bị rời đi, Đông Phương Phượng Hoàng có phần do dự, cuối cùng cô chau mày nhìn Thần Nam nói:” ngươi và ta sẽ cùng cưởi trên đại bàng này, nếu không ngươi không biết khi nào mới có thể đi đến được nơi đó.” Thần Nam cùng Đông Phương Phượng Hoàng nhảy lên lưng cự điêu, kim sắc cự điêu từ mặt đất tạo ra một cổ cuồng phong mãnh liệt, sau đó bay thẳng lên trên trời, tiếng gió vù vù vang lên bên tai của hai người. Bên trong Thần Phong học viện, một tử y lão nhân cùng với một lam y lão nhân chính đang ngẫng mặt lên trời quan sát. Tử y lão nhân nói:” lão đầu, ngươi nhìn xem, tôn nữ của ngươi đã tìm ra được cho ngươi một tôn nữ tế (cháu rể) rồi kìa.” Lam y nhân mỉm cười rủa:” cái lão già ngươi rõ thật là chẳng đứng đắn gì cả……” Tử y lão nhân nói:” tôn nữ của ngươi tánh khí cao ngạo, mà lại hay tranh cường háo thắng, thực sự sinh lầm thân nữ nhi mà.” Lam y nhân nói:” hồ thuyết bát đạo( nói nhăng nói càn), khi mà tôn nữ ta trở nên ôn nhu, khả dĩ có thể hóa tan vạn niên hàn băng, chỉ là ngươi không được trông qua mà thôi.” ………….. Tốc độ phi hành của kim sắc cự điêu như phong như điện, từng dãy cao sơn, từng dòng sông dài, nhanh chóng lần lượt lướt qua dưới thân cự điêu. Trên đường đi, dưới sự truy vấn “khẩn thiết” “ân cần” của Thần Nam, Đông Phương Phượng Hoàng đành chịu, buộc phải đại khái nói ra tin đồn liên quan đến cánh tay bị đứt của cổ thần. Ba tháng trước đây một vị phú hộ trong tội ác chi thành khởi công xây dựng, từ dưới đất đào lên được một thiết hạp, bên trong có chứa một quyển sách da dể cổ xưa, nhưng lại không có người nào có thể nhận thức được những văn tự cổ xưa ở trên đó. Về sau quyển da dê cổ đó được đưa đến thành chủ phủ, mấy vị thành chủ phái người đi đến đại lục thỉnh mời đến mấy vị lão học cứu tinh thông văn tự cổ, vào một tháng trước cuối cùng cũng phiên dịch ra được những văn tự trên đó, nội dung kí tải trên đó với những gì mà Thần Nam nghe được tại tửu lầu đại khái tương đồng. Sự kiện này được lan truyền đi khắp tự do chi thành, sau đó bồ câu đưa thư mang tin tức này truyền đi đến khắp các địa phương trong đại lục, vô số tu luyện giả cũng vì thế mà đi đến nơi này, đều muốn tìm ra cánh tay bị đứt của cổ thần, do đó có thể lấy được vật nằm trong cánh tay của vị thần đó. Thần Nam cảm thán:” Vùng quần sơn mênh mông ở trung bộ Thiên Nguyên đại lục quả thật thần bí vô cùng, lúc trước đây tại Lạc Phong sơn mạch ở Sở quốc tây cảnh kinh hiện kỳ lân, lần này tại vùng phụ cận của tội ác chi thành lại ầm ĩ xuất hiện phong ba về cánh tay bị đứt của cổ thần.” Đông Phương Phượng Hoàng nói:” Thập vạn đại sơn này ẩn giấu rất nhiều điều quý giá dị thường, có rất nhiều việc có thể khiến người vô phương tưởng tượng ra được. Thần Nam vấn hỏi:” Lần trước vì sao kì lân đột nhiên biến mất không nghe thấy tăm tích gì, không lẽ bị Thần Phong học viện của cô bắt đi rồi hay sao?” Đông Phương Phượng Hoàng nói:” Kỳ lân chính là thông linh thần thú siêu việt đạt đến cấp năm, làm sao có thể để người dễ dàng bắt được, đoán rằng nó vẫn còn ở trong Thập vạn đại sơn này.” Kim sắc cự điêu phi hành như điện, năm mươi dặm chỉ nháy mắt đã đến, phía dưới là một vùng thanh sơn thúy cốc, cảnh sắc tú mĩ, thật sự không thể tưởng tượng được nơi đây lại đã từng kinh lịch qua một trận thần chi đại chiến. Bất quá nếu như cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, ở trong vùng thanh thúy này, có rất nhiều khe rãnh tựa hồ như bị ngoại lực kích động vào mà tạo ra. Ngoài ra chóp núi của mấy ngọn ải sơn lại bằng phẳng vô cùng, ở dưới đáy của ngọn ải sơn ấy lại rơi lả tả những tảng sơn thạch. Lúc trước Thần nam vẫn còn hồ nghi về lời đồn của trận cổ thần đại chiến, nhưng thời khắc này hắn đã tin tưởng không còn nghi ngờ gì, hắn có thể tưởng tượng ra được trường đại chiến này kinh thiên động địa thảm liệt như thế nào, hắn tựa hồ như nghe thấy được những tiếng động long trời lở đất, quỷ khốc thần gào tại nơi này. Ở trong sơn mạch xanh tươi này, mờ mờ ảo ảo, có không ít các nhân ảnh đang lay động. Đông Phương Phượng Hoàng nói:” Trong phương viên ba mươi dặm quanh đây đều đã từng là chiến trường của hai vị cổ thần, ngươi hạ xuống mà xem xét, ta ở trên không trung này tìm kiếm. “Phương viên ba mươi dặm!” Thần Nam lạc giọng hít lấy một hơi thanh khí. Kim sắc cự điêu lượn vòng quanh một lúc, hắn từ trên lưng điêu nhảy xuống phía dưới, dụng lực hít lấy một khẩu thanh khí, nói:” hương thơm quá a!” Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy sắc mặt nhanh chóng đột biến, lập tức niêm ra một trường chú ngữ, một đạo thiểm điện lập tức phóng ra đuổi theo Thần Nam. Thần Nam tại không trung vội vàng hoành ngang qua vài trượng, thiểm điện kích lên mặt đất oanh vang lên một tiếng động rầm trời, một hố đen cháy xạm lập tức xuất hiện trước mắt mọi người. Lúc này kim sắc cự điêu đã bay thẳng lên cao không, Đông Phương Phượng Hoàng ở phía trên lạnh giọng nói:” lại dám khinh bạc ta, xem ra người còn may mắn!” “nữ cường nhân!” Nhân ảnh trong vùng núi này lần lần lay động, một vùng sơn lâm trước đây hoang tịnh vì cánh tay bị đứt của cổ thần mà dẫn đến rất nhiều kẻ tìm đến điều tra, trong rừng điểu thú đều hoảng loạn, bất ngờ chạy trốn náo loạn khắp nơi. Thần Nam vượt qua ba ngọn ải sơn, đi đến một thung lũng, nơi đây trước kia hắn lại không phát hiện ra, tại đây trước kia không ngờ lại là một cái hồ, bất quá lúc này đã sớm khô cạn, dòng chảy của con sông chảy qua đây đã bị đổi dòng, đã vòng sang một bên, kỹ lưỡng quan sát phía dưới có thể phát hiện, con sông này sở dĩ thay đổi dòng chảy hoàn toàn là bởi vì một khối cự thạch mọc lên cắt đoạn. Nhìn về ngọn ải sơn đã mất đi đỉnh chóp ở gần đây, Thần Nam tựa hồ thấy được trận kinh thế đại chiến của hai vị cổ thần năm đó, một vị cổ thần khua tay chém ngang, chặt mất đi đỉnh chóp của một ngọn cao sơn, toái thạch của đỉnh chóp đó bị kích xạ đến nơi này, trong đó một khối sơn thạch cự đại rơi vào trong dòng sông, cắt đứt dòng chảy, khiến dòng sông đổi hướng…….. Chuyến thần du (đi vào cõi thần tiên) nháy mắt đã khiến hắn nhiệt huyết sục sôi, hắn tin tưởng sau khi tu võ đến chí cực tận cảnh giới cũng có khả năng phách sơn đoạn lưu như vậy, bởi vì các loại thần thông của phụ thân hắn năm đó đã khiến trong hắn có một kí ức mạnh mẽ. Bấy giờ cuộc đối thoại của hai vị tu luyện giả truyền đến tai Thần Nam, chỉ nghe thấy một người nói:” nữ hài đó thật quá đáng ghét, hôm qua nó hô hào to lớn rằng đã tìm được tả thủ của cổ thần, ngay khi chúng nhân chạy đến, nó lại lẩn tránh này nọ, nói là đã nhìn lầm rồi. Hôm nay lại hô to nói lớn, rõ ràng là muốn bỡn cợt toàn bộ các tu luyện giả, thực sự là quá sức đáng ghét.” Một người khác nói:” Nếu không phải là nó cưởi trên một con bạch hổ bay nhanh như thiểm điện phía trên khu rừng, e rằng nó đã bị chúng nhân bắt giữ được rồi.” “ Ta vì sao lại cảm thấy nó với phi hổ đại đạo trong tự do chi thành có điểm gì đó giống nhau nhỉ?” …….. Thần Nam quả thật muốn lập tức tìm ra được Tiểu bảo chủ, hung hăng véo lấy cái mũi nhỏ của cô, thậm chí có cảm tưởng như bị kích thích muốn bóp chết tiểu nha đầu này. Tiểu nha đầu này quả thật là một kẻ chuyên môn gây ra tai họa, sau khi trắng trợn đánh cướp tại tội ác chi thành, lại còn dám đến nơi này hồ ngôn loạn ngữ, gây ra bao nhiêu phiền phức này nối tiếp phiền phức khác, không có lấy một thời khắc thanh thản. Hắn thầm nói:” tiểu ác ma này thật là khiến người không chịu được, cô ta cần phải bị giam giữ cả đời ở trong hoàng cung!” Thần Nam đi đến trước mặt hai vị tu luyện giả đó nói:” thỉnh vấn hai vị đại ca, nữ hài mà hai vị đang nói đến hôm nay đã xuất hiện ở đâu vậy?” Hai người nhìn hắn một cách hồ nghi, nói:” ngươi quen biết nó sao?” Thần Nam cười nói:” ta mà không biết cô ta hay sao, hôm qua ta cũng bị tiểu nha đầu đó gây phiền phức, chính đang chuẩn bị tìm bắt cô ta đây.” “Ồ, ở phía tiền phương của vùng sơn lâm kia kìa.” Thần Nam cáo biệt hai ngươi rồi đi đến nơi ấy, đã ở trong sơn lâm này hơn nữa ngày, hắn cũng lần lượt gặp qua một số tu luyện giả, nhưng mà không có phát hiện bất cứ một tung tích gì của Tiểu bảo chủ. Đột nhiên một tiếng điêu vang lên phía trên đỉnh đầu hắn, kim sắc cự điêu của Đông Phương Phượng Hoàng lượn vòng hạ xuống. “Này, Thần Tây, ngươi xác nhận tiểu lạp tháp thật sự đi đến nơi này sao? Ta đã tìm kiếm khắp phương viên ba mươi dặm quanh đây, căn bản không có phát hiện gì về tung tích của cô ta.” Thần Nam nói:” Cô ta xác thật đã đến nơi này, cũng vừa có một số người đàm luận về cô ta, ta nghĩ cô ta vẫn còn đang ở phụ cận quanh đây, chỉ là sơn lâm này quá dày đặc, cô không phát hiện ra cô ta mà thôi.” Bấy giờ, tiền phương đột nhiên truyền lại một trận la hét chửi rủa:” mọi người mau đến đây, con tiểu quỷ đáng ghét đó đang ở đây……” Sâu trong sơn lâm vang lên một trận ồn ào, rất nhiều tu luyện giả vội vã chạy đến nơi ấy. Đông Phương Phượng Hoàng nhìn Thần Nam một cái nói:” Nhanh leo lên trên đại bàng.” Thần Nam nhanh chóng nhảy lên, kim sắc cự điêu thuận theo sơn lâm như điện quang bay đến phía trước, gây ra chúng nhân trong rừng một trận kinh hô. Nhìn ra xa xa thấy một lão hổ toàn thân tuyết bạch từ trong rừng nhanh chóng lẫn trốn, cưỡi trên lưng hổ là một nữ hài vóc dáng thon dài, y sam rộng thùng thình, gương mặt của nữ hài được phủ bởi một mạng che mặt, tấm màng mỏng thỉnh thoảng bị gió thổi tung lên, tựa như có thể thấy được một dung nhan tuyệt mĩ. Đông Phương Phượng Hoàng nói:” Đúng là hổ vương của tiểu lạp tháp đó.” Tiểu bảo chủ mặc dù đang bỏ chạy, nhưng lại không có lấy một điểm hoảng loạn, không ngừng xoay người ra sau hô to:” Mau lên nào, bọn ngươi thật quá chậm chạp, tiểu Ngọc của ta đã dừng lại một lúc rồi đó……..” Thần Nam thấy vậy vừa tức giận vừa buồn cười, tiểu ác ma tựa hồ xem việc này như một trò du hí, thực sự khiến người không biết nên khóc hay nên cười. Hắn ở trên không trung lớn tiếng quát:” con tiểu ác ma hay gây ra tai họa kia, ngươi biết bản thân ngươi đã làm ra chuyện gì hay không?” Tiểu ác ma ngẩng đầu quan sát, phát hiện ra một con kim sắc cự điêu quen thuộc, liền đó nhận ra Đông Phương Phượng Hoàng là mông diện nữ tử ngày ấy, cô tựa hồ như minh bạch được điều gì, la lên:” tiểu ngọc mau chạy, hai tên hỗn đản đang truy đến kìa.” Đông Phương Phượng Hoàng tức giận quát lên:” tiểu lạp tháp ngươi dám buông lời càn rỡ đối với ta, ngươi đã quên đi cuộc giáo huấn lần đó rồi sao?” “Lão nữ nhân, sớm hay muộn gì cũng có ngày ta sẽ báo thù.” “tiểu lạp tháp, lần này ta nhật định phải kiên quyết trừng phạt ngươi.” Hổ vương tiểu Ngọc tựa như một đạo ngân tiễn phóng xuyên trong khu rừng, Tiểu bảo chủ không ngừng nhìn lên trời chửi rủa:” bại hoại chết tiệt ngươi lại dám cùng với lão nữ nhân đó đi truy bắt ta, ta sớm muộn gì cũng tróc hết gân, xẻo hết thịt, róc hết xương của ngươi ra…….” ở trong mắt cô lúc này, Thần Nam mặc dù vô cùng đáng ghét, nhưng rốt cuộc cùng cô ta là “ quen trên đường”, thời khắc này lại còn câu kết “ngoại nhân” đến bắt cô ta, điều đó khiến cô đặc biệt cáu gắt. Thần Nam tức giận đến tận xương tận tủy, nhưng cũng vô phương làm gì được nó, chỉ có thể bóp chặt lấy nắm tay mà thôi. Tiểu bảo chủ la lên:” các ngươi muốn bắt ta, đừng tưởng là ta không biết, hai người các ngươi đều là kẻ khốn nạn. Hừm, nhất lộ hóa sắc, nhất khâu chi hạc, hãng giới nhất khí, xà thử nhất oa, nhất gia nhất cá đại hỗn đản……” (bó tay chửi quá cao thâm không dịch được.) Thần Nàm đối với những “hào ngôn tráng ngữ” của Tiểu bảo chủ đã thành thói quen, nhưng Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy lại cực kỳ phẫn nộ, tức giận nghiến răng nghiến lợi, ở giữa song thủ xuất hiện tia lửa điện vang lên những tiếng “rè rè” không ngớt. Một vách núi xuất hiện phía trước Tiểu bảo chủ, cô bất đắc dĩ phải ra lệnh cho tiểu Ngọc triển khai song dực (hai cánh) bay lên không trung, một hổ một điêu, một trước một sau, cùng nhau phi hành như thiểm điện trên không trung. Các tu luyện giả trong sơn lâm kinh dị nhìn trên không trung, sau đó sôi nổi nghị luận: “ Nguyên lai nữ hài đáng ghét kia lại là phi hổ đại đạo đã gây náo loạn khắp thành mấy ngày trước.” “ Nữ hài đó thật đáng ghét, dưới những phiền phức xôn xao như thế, còn dám đến đây hí lộng chúng ta.” ………. Tiểu Ngọc tuy là thiên sinh dị thú, nhưng lực lượng đã giảm xuống đến cấp một, hiện tại nó đã không thể bay nhanh được bằng kim sắc cự điêu, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần lại hơn, lập tức đã nằm trong phạm vi công kích ma pháp của Đông Phương Phượng Hoàng. Tiểu bảo chủ nhãn tình đưa qua đưa lại, sau đó lớn tiếng gọi to :” lão nữ nhân tỷ tỷ, ta không bỏ chạy nữa, chúng ta dừng lại nói chuyện với nhau đi.” Đông Phương Phượng Hoàng nói với thanh âm đầy phẫn hận:” tiểu lạp tháp, ngươi đó là cố tình chọc giận ta, hãy xem ta làm gì sau khi bắt giữ được ngươi.” Nói xong, cô bắt đầu phát động ma pháp công kích, một con hỏa long từ từ ép sát phía sau tiểu Ngọc, từng bước tiếp cận đến. Tiểu bảo chủ vội vàng nói:” tỷ tỷ, muội không biết phải xưng hô với tỷ như thế nào, vì vậy mới gọi tỷ tỷ như vậy, tỷ mau mau đình chỉ lại ma pháp công kích đi, muội không chạy nữa đâu.” Thần Nam ngấm ngầm kinh ngạc, Tiểu bảo chủ lại có thể ăn nói nhã nhặn, khẳng định trong đó có âm mưu. Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy, trong lòng có phần dễ chịu hơn, liền đình chỉ lại hỏa diễm công kích, nói:” vậy ngươi hay mau chóng đứng lại, không được tiếp tục bỏ chạy nữa.” Lúc này ba người, hai thú đã bỏ xa chiến trường của cổ thần năm sáu dặm, sau lưng đã không còn một bóng dáng nào của những tu luyện giả. Tiểu bảo chủ để hổ vương đáp xuống một thung lũng gần đó, kim sắc cự điêu cũng nhanh chóng đáp theo sau. Thung lũng ba mặt chỉ toàn là núi, cảnh sắc tú mĩ, một khe suối nhỏ từ trong cốc kéo dài ra ngoài, trong cốc nở đầy những hoa trà ngũ nhan lục sắc, hương hoa xộc vào mũi, từng trận thanh hương khiến người túy lúy. Tiểu bảo chủ la lên:” nơi đây cảnh sắc thật sự quá là tuyệt vời, ô, hương thơm quá!” Thần Nam nói:” tiểu ác ma ngươi không biết bản thân đã gây ra chuyện gì sao, lại còn gây ra biết bao nhiêu là phiền phức.” Tiểu bảo chủ chớp chớp cặp mắt to vô tội của mình nói:” đó không phải đều là do ngươi bắt ta làm hay sao?” Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy điều này, lập tức tránh xa khỏi Thần Nam, cho dù trong mắt cô lời nói của tiểu lạp tháp là thật hay là giả, cô đều cảm thấy có phần sơ xuất. Một tên võ giả thân phận bất minh lại có thể cùng cô đồng hành trên đường, ma pháp sư tối kị cùng võ giả cận thân tác chiến, cô thầm cảm thấy bản thân quá lơ là, phạm vào điều đại kỵ của ma pháp sư, cô toàn thân đã toát ra mồ hôi lạnh. Thần Nam nghe qua đã biết không hay rồi, Tiểu bảo chủ đáng ghét này lại muốn hãm hại hắn. “ Tiểu ác ma ngươi đang hồ ngôn gì đó, ta muốn ngươi làm những việc đó khi nào?” Tiểu bảo chủ nói với giọng vô cùng uất ức:” là ngươi muốn ta đi khắp nơi đánh cướp, sau đó tin tức truyền ra, ngươi muốn ta tạm trốn ở đây, ta toàn bộ đều là nghe theo lời ngươi. Chỉ là ở trong vùng thâm sơn cùng cốc này, ta thật sự quá buồn chán, vì vậy mới đi trêu chọc cùng với các vị tu luyện giả, ta biết là ta sai rồi, không nên đi trêu đùa bọn họ. Vừa nãy cũng là ta không tốt, không nên mắng chửi ngươi, ta tưởng là ngươi muốn ta thay ngươi chịu tội, muốn để cho vị tỷ tỷ này bắt ta, ta cảm thấy có phần oan khuất, vì vậy không kiềm được mới mắng chửi ngươi……” Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy điều đó, liền nhanh chóng thối lùi mấy bước, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu. Thần Nam tức giận đến gần thổ huyết, việc này dù cho có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch tội trạng cho hắn. “Tiểu ác ma ngươi…..rõ ràng mọi việc đều là do ngươi làm ra, vì sao lại muốn vu hãm lên người ta? Tiểu nha đầu ngươi quả thật vô cùng xảo trá,, hừm, ngươi nghĩ Đông Phương tiểu thư dễ bị ngươi lừa gạt thế sao? Không cần phải tốn sức lực như thế ?” Tiểu bảo chủ gỡ tấm sa che mặt trên đầu xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt mĩ, nhưng lúc này gương mặt của cô đầy vẻ thương tâm, cô yếu ớt than thở: “ Thần Bắc ngươi lại dám đối xử với ta như thế sao, ta thực sự là rất đau lòng mà……” Đông Phương Phượng Hoàng tức giận nói:” nguyên lai ngươi là Thần Bắc, vậy mà trước kia ngươi lại dám lừa ta gọi ngươi là Thần Tây, hừm!” Thần Nam không ngừng than khổ, dưới sự việc này e rằng không thể nào biện giải được. Tiểu bảo chủ than thở:” chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, dầu gì ngươi luôn luôn là một vị huynh trưởng chăm sóc ta, vậy mà không thể tưởng được khi gặp phải sự tình này, ngươi để tự bảo vệ bản thân, lại dám đem ta ra thay ngươi gánh tội…..” Cô càng nói càng căm phẫn, càng lúc càng xuất thần, làm như những oan khuất mà mấy ngày qua cô phải gánh chịu bây giờ mới được phát tiết ra, rồi nước mắt lại lả chã rơi xuống, cô bắt đầu khóc nức lên. Không phải là Tiểu bảo chủ không ngờ lại có biến đổi như thế, chỉ là cô trong tình cảnh này vô luận ra sao cũng không kềm được nước mắt rơi xuống. Thần Nam ngẩn người ra nghe thấy những gì cô nói, thầm than Tiểu bảo chủ giảo trá đa mưu, lại còn đóng kịch, hắn thực sự không thể giải thích được chuyện gì. Đông Phương Phượng Hoàng nói:” tiểu lạp tháp mặc dù ngươi nói rất nhiều, nhưng ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng ngươi, vì để chứng minh ngươi thanh bạch, ngươi nhất định phải trở về Thần Phong học viện cùng với ta, ngươi dám không?” Tiểu bảo chủ gật đầu nói:” muội nguyện ý cùng tỷ quay về, chứng minh cho sự thanh bạch của muội.” “Tốt, chúng ta đi nào.” Đông Phương Phượng Hoàng nhảy lên kim sắc cự điêu. Tiểu bảo chủ nói:” hôm nay muội thật sự rất thương tâm, không tưởng được hắn ta lại có thể đối xử với muội như thế, tỷ tỷ, muội vẫn còn vài lời muốn nói với hắn.” “Được rồi, muội hãy nói với hắn đi.” Tiểu bảo chủ đi đến gần Thần Nam, nhỏ giọng xuống nói:” bại hoại chết tiệt, đáng kiếp tên ác ôn xấu xa.” Thần Nam cảm thấy cuồng dại, hôm nay bị Tiểu bảo chủ cước lấy hết tiên cơ, bị cô bôi nhọ như thế, hắn lại vô lực biện giải. “Ô……..tiểu ác ma ngươi quả thực hại chết ta mà.” “Đáng kiếp, ai kêu ngươi mang lão nữ nhân đó đến đây truy bắt ta.” “ Ta bị cô ta uy hiếp, nếu không sẽ bị cô ta dán họa tượng của ta lên khắp tội ác chi thành, trở thành phi hổ đại đạo cho mọi người đến bắt, đều là do ngươi gây ra tai họa này.” “ Dù vậy ngươi cũng không nên đem ta giao ra.” “ Ngươi thân phận là công chúa, cho dù nếu bị bắt cũng không có can hệ gì, chỉ cần ta ngầm ám thị cho bọn họ biết, bọn họ lập tức phóng thả ngươi ngay.” Tiểu bảo chủ cười hắc hắc nói:” đáng kiếp, ai kêu ngươi nhiều lần mạo phạm bổn công chúa, ngươi hãy đợi mọi người trong tự do chi thành đến truy sát đi.” Nói xong, cô đi đến bên cạnh hổ vương tiểu ngọc, trở mình ngồi lên trên nó. Kim sắc cự điêu cùng hổ vương tiểu ngọc bay thẳng lên trời, Thần Nam hét to:” Này này này…… tiểu ác ma, Đông Phương tiểu thư, ta vẫn còn chưa lên mà, các người vì sao lại bỏ rơi ta như thế này? Tiểu bảo chủ tại không trung than thở:” ngươi đối xử với ta như thế, vẫn còn muốn ta chở ngươi quay về hay sao?” Đông Phương Phượng Hoàng nói:” ngươi ở nơi này hãy tự kiểm điểm lại bản thân mình một lúc, ngươi rốt cuộc phải gọi bằng danh tính nào đây.” “Này, tiểu ác ma, Phượng Hoàng…….các người không được bỏ mặc ta ở đây.” Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy, huy động ma trượng phóng xuống một phiến hỏa diễm cường đại, theo sau là một đạo thiểm điện bổ đến. Thần Nam né trái né phải trong cốc, khi hắn né hết những đợt công kích liên tục của ma pháp, Tiểu bảo chủ cùng Đông Phương Phượng Hoàng đã biến mất vào thiên không. “Ta chửi!$%$#^%&^#&………” Thần Nam muốn khóc mà không khóc được, lại bị hai người đó bỏ mặc trong vùng đại sơn này, nơi này cách tội ác chi thành không dưới trăm dặm, hắn nếu muốn vượt qua từng ngọn từng ngọn đại sơn này để quay về, có trời mới biết phải mất bao lâu mới có thể. “ Trời ơi, ma ơi, giúp ta trừng phạt hai nữ nhân đó đi, thật đáng hận quá mà, đặc biệt là con tiểu ác ma đó, quả thực @$@^%$$%..........” Thần Nam gian nan hành tẩu trong vùng quần sơn này, cố gắng tránh những nơi hoa hương điểu ngữ trên đường đi, cũng có lúc có trân cầm dị thú xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn căn bản không có tâm tình để quan sát. Hắn chỉ hy vọng trước khi trời tối có thể quay trờ về tự do chi thành, nếu không khi mà màn đêm buông xuống nơi này, hắn lại còn khó khăn để đi tiếp hơn. “ Trước sự việc này ta quả thực đã vô cùng bị động, ta lại chưa trải qua tình huống này hay sao, tiểu ác ma há không phải là có thể tùy ý giảo biện hoa ngôn xảo ngữ, nếu như đối với những lão cổ hữu đó ấn tượng ban đầu mới là chủ đạo, ta há chẳng phải có cái trăm miệng cũng không thể biện bạch được hay sao, ta@#$%&*@$” Thần Nam phảng phất như đã nhìn thấy họa tượng của hắn được dán khắp nơi trong tội ác chi thành, vô số cao thủ trong Thần Phong học viện đang truy bắt hắn, hắn thì bỏ chạy thục mạng khắp nơi. Nghĩ đến đây hắn đã cảm thấy rùng mình, nếu như trở về tự do chi thành như thế này, vô cùng có khả năng sẽ bị người truy bắt như hắn vừa suy đoán. Hắn trong lòng dần dần có một tia ý tưởng rời khỏi tự do chi thành này, bất quá dù đi đến đâu chăng nữa hắn trước tiên cũng phải quay trở về, bởi vì trong vùng quần sơn mịt mù này hắn không cách nào tìm ra được con đường nối liền đông tây đại lục.