Thần Mộ

Chương 146: Tử Thần Lai Liễu

Trước Sau

break
Dịch: MTQ
Biên tập: dangxuan
 
Cánh rừng trong đêm mưa vô cùng lạnh lẽo, không biết con dã thú nào đang gầm rú ở trong rừng. Nước mưa rơi trên lá cây tí tách. Đến nửa đêm, mưa càng ngày càng to, mưa bụi đã trở thành mưa to xối xả, khắp không gian là màn mưa trắng xóa, toàn bộ khu rừng ngập tràn trong nước.
 
Thần Nam đã hoàn toàn hồi phục lại. Lúc này hắn đã đang ở vào trạng thái sung mãn nhất. Sau khi điều khí ba canh giờ, hắn mở mắt, hai đạo thần quang lóe lên đêm tối rồi lại biến mất.
 
Trong màn đêm, một bóng ma đáng sợ xuyên qua những khóm cây, dần dần tiến lại gần khu lều ở trong rừng. Một cỗ sát khí nặng nề khó che giấu đã lan tỏa khắp khu rừng.
 
Tay phải Thần Nam cầm trường đao sáng loáng, tay trái cầm trường kiếm sắc bén. Hạ xuống trong màn mưa, hắn bước nhẹ nhàng nhưng vững vàng về phía trước. Trong màn mưa như trút, những kẻ đang ngủ say không biết rằng tử thần đang tới gần.
 
Thần Nam ẩn đi toàn bộ khí tức của mình, cố gắng đạt tới cảnh giới không linh, trong lòng mặc dù có sát ý nhưng sát khí lại không hề lộ ra ngoài.
 
Trường đao sáng loáng nhẹ nhàng chém rách một chiếc lều, máu phụt ra, chảy xối xả, đầu của hai cao thủ đang ngủ say rơi xuống lăn lông lốc.
 
Thần Nam nhẹ nhàng lùi ra, giống như một hồn ma tiếp tục bước tới một chiếc lều khác. Trường đao lại giơ lên, lều mở tung, máu tươi tuôn ra, đầu người lăn lóc…
 
Trời mưa nhu trút, trên không trung lóe lên một tia chớp, trong màn đêm mưa xối xả, chớp liên hồi, bóng ma trong khu rừng lặng lẽ đi đi lại lại. Toàn bộ khu rừng tràn ngập không khí chết chóc.
 
Đối với những kẻ truy sát mà nói, đây là một đêm kinh hoàng. Bóng ma giống như tử thần không ngừng lấy đi tính mạng của người khác.
 
Thần Nam đã vào mười căn lều, hai mươi cái đầu người vương vãi dưới đất. Lúc này hắn không hề cảm thấy thương xót. Không có chút nương tình. Hiện thực thật tàn khốc, nếu như hắn không ra tay thì sớm muộn gì đám người này cũng sẽ giết chết hắn.
 
Khi hắn mở chiếc lều thứ mười một. Hai lão già công lực cao thâm nhất trong những người này cuối cùng cũng đã cảm nhận được không khí chết chóc. Hai lão phát hiện ra không khí không bình thường hỏi vội: “Ai đó?”
 
“Ai?”
 
Hai tiếng kêu thất thanh vang lên trong đêm mưa. Từ hai căn lều ở cách đó không xa hai bóng người đồng thời lao ra. Hai ông già cuối cùng cũng đã phát hiện ra được bóng ma trong đêm mưa, ngửi thấy mùi máu tanh.
 
“Xoẹt” Một tiếng kêu kinh thiên vang lêng. Một tia sét lóe lên trên bầu trời, trường đao sáng loáng trong tay hắn, chiếu sáng khắp cả một vùng trời.
 
Hai người cuối cùng đã nhận ra Thần Nam trông giống hệt như thần ma. Trường đao sáng loáng trong tay hắn nhuốm đầy máu tươi, bị nước mưa gột rửa dần dần nhạt đi.
 
Mười mấy chiếc lều đều đã bị mở tung, máu từ trong lều chảy ra, hòa cùng với nước mưa trên mặt đất. Mặt đất dường như đều đã biến thành màu đỏ…
 
“Á…”
“Á…”
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
 
Tiếng kêu đã đánh thức toàn bộ đám người dậy. Mọi người trong lều đều chạy ra, chỉ trong phút chốc tất cả mọi người đều cảm thấy một luồng khí chết chóc dày đặc. Nhờ vào từng hồi sấm sét vang lên trên bầu trời, mọi người cũng hiểu được rốt cuộc đã xảy ra điều gì? Những chiếc lều rách tung, đầu người lăn lóc, máu đỏ tươi…
 
Trong tích tắc chớp biến mất, Thần Nam đột nhiên biến mất trước mặt mọi người. Trong khu rừng tăm tối không nhìn thấy cả ngón tay, sát khí ẩn hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy run rẩy.
 
Trong tiếng sấm rền bên tai, mấy tia sét xuất hiện trên bầu trời. Cũng chính trong lúc này Thần Nam giống như ma quỷ xuất hiện ngay trước mặt hai lão già, trường đao sáng loáng giống như lưỡi hái của tử thần chém về phía hai lão.
 
Hai lão già nhanh chóng rút kiếm, mạnh mẽ phản kích lại đòn tấn công của Thần Nam.
 
Đao quang cùng với kiếm khí lan tỏa trong khu rừng, ánh sáng chói mắt chiếu sáng khắp khu rừng tối đen, lúc này đã không thể phân biệt rõ được là ánh sáng của đao hay là ánh chớp. Ánh sáng chói loà đan xen vào nhau trong khu rừng, giằng co, kiếm khí và đao quang như liên tiếp với những chớp trên không, ba bóng người nhanh chóng di chuyển trong ánh sáng, tấn công qua lại.
 
Tia chớp biến mất, những mưa vẫn xối xả.
 
Đại chiến giữa Thần Nam và hai lão già kia hình như đã kết thúc. Trong khu rừng một màu tối đen, tuy nhiên không khí chết chóc vẫn bao phủ lên toàn bộ khu rừng.
 
“Á!”
Một tiếng la thảm thiết. Trong màn đêm một ánh sáng chói lòa của lưỡi đao lướt qua, trong ánh sáng rõ, máu phun ra, một thanh trường kiếm cắm sâu vào trước ngực một người. Trong chớp mắt ánh sáng của thanh đao biến mất, không gian lại rơi vào một màu tối đen. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt ánh sáng lại một lần nữa xuất hiện, một lần nữa chiếu sáng cả khu rừng, lại một người kêu lên thảm thiết ngã lăn ra đất.
 
Tuy nhiên lần này hai lão già có công lực cao thâm cuối cùng đã xác định được khí tức của Thần Nam, nhanh chóng lao về phía hắn. Ánh sáng của đao, bóng của kiếm, kiếm khí lan tỏa khắp không gian, trong ánh sáng chói mắt ba bóng người quấn lấy nhau, liên tục tấn công.
 
Trong bóng đen, một số cao thủ võ công lợi hại dần dần vây chặt về phía ba người không hề vì cảm thấy không khí chết chóc mà sợ hãi.
 
Thần Nam sau khi chém ra một đao uy lực mạnh mẽ đột nhiên nhanh chóng lùi lại. Trong giây phút ánh sáng chói mắt biến mất, hắn cũng biến mất. Hắn nhanh chóng thoát ra ngoài từ một chỗ không có người bao vây.
 
“Tất cả các ngươi hãy nghe đây! Không một ai trong số các ngươi có thể sống sót thoát khỏi nơi này. Kẻ nào cũng phải trả giá cho những việc làm sai trái của mình, cái chết chính là sự trả giá tốt nhất của các ngươi.”
 
Hai lão già võ công thâm hậu giận đùng đùng, một người thét lên: “Tại sao lại phải mưa chứ! Nếu như không phải mấy ngày liên tiếp mưa không ngừng, thì tên nhãi khốn khiếp nhà ngươi đã chết trên chục lần rồi!”
 
Quả thật trận mưa liên miên này đã thay đổi tất cả. Nếu như không phải đêm hôm kia trời mưa như trút, đã xóa đi toàn bộ dấu vết Thần Nam để lại trên đường đi, thì bọn chúng cũng đã tìm được thấy hắn rồi.
 
Lúc đó Thần Nam đang bị trọng thương, căn bản không có sức để đánh trả, đó là thời cơ tốt nhất để giết hắn. Tuy nhiên thời tiết biến đổi đột ngột đã làm thay đổi tất cả. Sương mù, mưa lớn đã cho hắn thời gian tốt nhất để điều trị vết thương, sau hai ngày dưỡng thương, hắn đã hoàn toàn hồi phục.
 
Đêm nay, mưa như trút cũng đã làm giảm đi linh giác của bọn chúng, tạo điều kiện thuận lợi để Thần Nam ra tay chém giết. Trong tiếng sấm đì đùng, hai lão già có công lực cao thâm cũng mãi tới những phút chót mới cảm thấy nguy hiểm, huống hồ là những người khác?
 
Lần này, bọn chúng tổn thất nặng nề. Lúc đầu đã chết mất một nửa, bây giờ chỉ còn sống được hai mươi mấy người.
 
Hai lão già dường như đã cắn nát môi. Hai lão hận vô cùng! Những thanh niên đứng vây bên ngoài cũng lặng yên không nói gì. Bọn họ đều là những tử sĩ do Lăng gia bồi dưỡng lên, từ nhỏ đã được nhồi nhét tư tưởng phải trung thành với gia tộc vào đầu, tất cả mọi người đều trưởng thành nên trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, không còn lạ lẫm gì với cái chết, lúc này bọn họ đều đã cảm nhận được thấy lành ít dữ nhiều.
 
Khi mọi người trở về lều để ngủ. Thần Nam lại một lần nữa xuất hiện. Hắn đứng ở xa quan sát khu rừng đen kịt, hai mắt phát ra ánh sáng giống dã thú. Hắn đang đợi cơ hội. Hắn muốn giết chết một lão già công lực thâm hậu bởi vì chỉ có hai lão già đó mới có thể uy hiếp tới hắn. Nếu như có thể thành công giết được một tên, hắn sẽ thật sự an toàn.
 
Đó không phải là Thần Nam máu lạnh khát máu. Trong truy sát và bị truy sát, giết người mới chính là nguồn gốc của sự tồn tại, nếu như trong lòng tồn tại lòng nhân từ, nhân từ hơn cả một người đàn bà thì đó chính là ngu xuẩn. Để có thể tiếp tục sinh tồn, hắn chỉ có thể lựa chọn cách tiêu diệt sức mạnh của kẻ địch, hoàn cảnh tàn khốc khiến cho hắn không có sự lựa chọn.
 
Không gian là một màn nước mưa trắng xóa, rửa đi các vết tích của tội ác trong khu rừng. Hiện thực tàn khốc như vậy, ông trời cũng không thể che đậy nổi. Khắp khu rừng chồng chất xác chết, mặc dù đã lạnh cứng nhưng dường như vẫn đang ngầm tố cáo.
 
Thần Nam bước qua những xác chết, nhẹ nhàng bước về phía một căn lều. Vừa nãy hắn ở trong bóng tối quan sát, tận mắt nhìn thấy lão già mặc lam bào bước về phía căn lều ở trước mặt.
 
Hắn giống như một bóng ma, khiến cho các cơ năng trong cơ thể hoạt động ở mức thấp nhất không hề phát ra một chút tiếng động nào.
 
Ánh sáng của thanh đao giống như cầu vồng, ánh sáng chói mắt xuất hiện trong khu rừng Đao khí mạnh mẽ vô cùng phát ra từng hồi âm thanh, trong chớp mắt đã phá hủy toàn bộ căn lều, tấm vải dầu chống nước trong chớp mắt nát vụn.
 
Tuy nhiên Thần Nam giật mình. Trong lúc ra tay, hắn cảm thấy một luồng sóng sức mạnh đang dao động, những không phải là phát ra từ trong chiếc lều này, mà là phát ra từ chiếc lều bên cạnh. Hắn biết là mọi chuyện không ổn. Lão già đó không có ở trong lều, đã thay đổi địa điểm một cách thần không biết quỷ không hay.
 
Một đạo kiếm khí bắn ra từ bên cạnh của chiếc lều sát bên, lao về phía Thần Nam. Khí lạnh thấu xương phát ra từ ánh sáng chói lòa. Lão già đã quay ra tập kích giết Thần Nam.
 
Thần Nam vội vàng giơ trường kiếm trong tay trái lên, phát ra một luồng kiếm khí sắc bén để chống đỡ, nhưng lưỡi kiếm vội vàng làm sao có thể chống lại được đòn đánh dữ dội của đối thủ chứ.
 
Thần Nam cảm thấy một luồng khí xuyên vào trong người. Hắn cảm thấy ngực đau nhói, nhưng cuối cùng cũng được huyền công không ngừng vận chuyển trong người hắn hóa giải. Mặc dù hắn cũng bị chút ít nội thương, nhưng không nghiêm trọng tới mức mất đi sức lực để hành động.
 
Đúng là gừng càng già càng cay! Hắn than thở. Hắn không thể ngờ rằng lão già này lại có thể đoán được hắn sẽ tập kích một lần nữa, hắn quả thực đã quá sơ suất rồi!
 
Lão già còn lại cũng xông ra từ một căn lều ở phía xa, rõ ràng đó cũng không phải là căn lều mà lúc trước Thần Nam tận mắt nhìn thấy lão ta bước vào. Đám thanh niên cao thủ nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng xông tới.
 
Thần Nam không lập tức chạy trốn mà ngược lại, lại vận nội công tới cảnh giới cao nhất. Người hắn phát ra kim quang, giống như một ngọn lửa đang bùng bùng cháy, bao phủ toàn bộ thân hình, nước mưa cũng khó mà phạm tới. Được kim quang bao bọc ở bên ngoài giống như một kim giáp chiến thần vô cùng uy phong, hắn tay cầm trường đao chém xuống lão già.
 
Hắn đang đấu tốc độ với kẻ địch, giành giật thời gian, chuẩn bị lúc đám đông dồn tới trước mặt sẽ gây ra những tổn hại nhất định cho lão già.
 
Một luồng ánh sáng dài chừng hai trượng chiếu sáng toàn bộ khu rừng, lão già đưa kiếm lên chống đỡ, ánh sáng chói mắt va vào nhau, phát ra từng luồng sáng chói nhòa như ánh sáng mặt trời.
 
Thần Nam không ngăn cản. Hắn xông lên phía trước, trường đao trong tay lại một lần nữa vung lên, ánh sáng chói mắt lại tiếp tục phát ra. Tất cả ánh sáng phát ra khi hai người tấn công nhau gặp gỡ với kiếm khí trên không trung, phát ra tiếng leng keng giống như kim loại va vào nhau. Năng lượng giao động lan tỏa cuồn cuộn khiến những cây đại thụ ở xung quanh đổ rạp.
 
Thần Nam bước lên phía trước ba bước, mỗi bước đều khiến cho đám cây rung chuyển. Hắn liên tục chém ra chín đao, chín luồng ánh sáng thực thể hóa tập trung toàn bộ công lực của hắn, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
 
Lão già mặc lam bào công lực vốn dĩ cũng tương đương với hắn đã bị đánh bật ra xa năm trượng, xung đột mãnh liệt khiến cho lão ta liên tục thổ ra ba ngụm máu tươi. Câu “gặp nhau trên đường hẹp kẻ dũng thắng”, lúc này đã có được một minh chứng tốt nhất.
 
Hai người va chạm mạnh liên tiếp chín lần. Thần Nam khí thế mạnh hơn, lấy cách đánh lấy mạng đổi mạng mặc dù khiến hắn cũng chịu những nội thương nghiêm trọng nhưng lão già hắc bào bởi vì phút cuối khí thế yếu hơn, đã bị thương nặng hơn hắn rất nhiều.
 
Nhưng như thế đủ rồi. Thần Nam tự biết rõ là không thể nào giết được đối phương, kết quả này đã khiến cho hắn vô cùng toại nguyện rồi. Hắn quay người rút lui, lúc đám người dồn tới trước mặt đã đột phá vòng vây.
 
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc, đám đông giận dữ gào thét, Thần Nam đã thoát ra ngoài cánh rừng.
 
Thần Nam lần này thiếu chút nữa đã bị tập kịch ngược trở lại, bị chịu thua thiệt. Tuy nhiên vào giây phút cuối cùng hắn đã từ trong nguy hiểm giành được thắng lợi, mặc dù bị nội thương không nhẹ nhưng có thể đánh trọng thương đối thủ thì cũng đáng.
 
Hắn biết huyền công gia truyền của mình vô cùng thần bí, tốc độ trị thương nhanh hơn nhiều so với những tâm pháp khác, lại thêm hắn còn rất trẻ, nhất định có thể hồi phục sớm hơn lão già mặc lam bào kia một bước. Chính vì vậy, hắn liều chết cho dù bản thân có bị trọng thương cũng phải làm trọng thương đối thủ.
 
Một hai ngày sau, hắn chắc rằng có thể hồi phục lại như lúc đầu, nhưng lúc đó đối phương chỉ có một cao thủ có thể uy hiếp tới hắn. Trong hai ba ngày tới hắn có thể tấn công thật tàn khốc tới những kẻ truy sát mình, lúc đó hắn sẽ là chúa tể.
 
Sáng sớm, mưa lớn cuối cùng đã tạnh, ánh ban mai chiếu rọi qua mây mù, bầu trời bị mây đen bao phủ cuối cùng cũng đã sáng sủa trở lại. Tuy nhiên trong khu rừng thì vô cùng u sầu ảm đạm, chồng chất từng đống xác lớn. Vì bị ngâm mưa nên xác chết đều đã trương lên.
 
o0o
 
Bồ câu đưa thư từ trong rừng bay lên, lao nhanh về phía Tội Ác chi thành.
 
Khi Lăng Vân biết được tình hình mới nhất ở trong vùng núi sâu đã vô cùng tức giận. Ba cao thủ hùng mạnh gần đạt tới tứ giai cảnh giới, dẫn theo bảy tám mươi cao thủ bao vây Thần Nam đã bị tổn thất nặng nề.
 
Hắn ta giận dữ xé nát bức thư, đi đi lại lại trong vườn, suy nghĩ đối sách.
 
o0o
 
Ánh ban mai chiếu rọi khắp khu rừng, Mộng Khả Nhi đứng trên một ngọn cây, những giọt nước long lanh đọng trên lá cây xanh mướt. Trong ánh ban mai ánh lên ánh sáng bảy sắc, khiến nàng ta trông giống như một tiên nữ giáng trần.
 
Lúc này, vẻ mặt nàng ta vẫn vô cùng bình tĩnh. Cuộc chiến của Thần Nam và những kẻ truy sát, nàng ta đều thấy rõ mồn một, nhưng trước sau gì nàng ta cũng không xuất hiện, trên vẻ mặt xinh đẹp không để lộ ra một chút xáo trộn của tình cảm, không thể biết được nàng ta đang nghĩ gì. Nhưng có một điều có thể khẳng định đó là nàng ta tuyệt đối không bỏ qua cho Thần Nam.
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc