Thần Mộ

Chương 134: Thần Ma Hiện

Trước Sau

break
Dịch: A Anh
Biên dịch: thsonn
Biên tập: dangxuan
 
Mộng Khả Nhi nhanh chóng xuất đạo gia chí bảo Ngọc Liên đài, khóe miệng cười lạnh, liếc nhìn Thần Nam một cái, sau đó đằng không bay lên, hướng ra phía ngoài sơn cốc bay đi. Thần Nam cười khổ. Hắn sớm đã biết, nếu như quả thật có nguy hiểm, Mộng Khả Nhi nhất định sẽ để hắn lại nơi hiểm địa mà không đoái hoài gì.
 
Trong cốc ảm đạm vô quang, tám người phía sau chưa thấy rõ cảnh tượng phía trước, nhưng nghe thấy tiếng Thần Nam cảnh cáo, đều cảm thấy tinh thần đột nhiên chấn động. Tám người lập tức bay ra phía bên ngoài.
 
Tuy nhiên tất cả đã quá muộn…
 
Thần Nam vừa mới chạy được ba bước, phía sau người hắn truyền lại một cỗ năng lượng dao động kịch liệt. Một cỗ lực lượng hung bạo vô cùng ném hắn lên không trung, sau đó thì hắn không động đậy được, chỉ có thể đứng lặng trên không trung.
 
Mộng Khả Nhi đã bay được cự ly mười trượng, cũng lại không cử động được, sau đó như bị một đôi đại thủ vô ảnh dẫn dắt, bị kéo đến trên không, dừng lại đứng bên cạnh Thần Nam.
 
Thần Nam không thể nói cũng không thể cử động, vừa thấy Mộng Khả Nhi đào tẩu, nhưng chỉ chớp mắt đã bị cường hành kéo đến cạnh hắn. Lòng hắn nổi lên cảm giác khoan khoái khó có thể diễn tả bằng lời, nháy nháy mắt nhìn nàng ta.
 
Mộng Khả Nhi vô lực, không ngờ được có đạo gia chí bảo Ngọc Liên đài trên tay, cũng khó có thể đào thoát. Nàng trừng mắt với Thần Nam một cái rồi không thèm nhìn hắn nữa.
 
Tám đại cao thủ cách đó trăm trượng cũng chạy được chừng mười mấy bước, liền sợ hãi phát hiện thân thể không thể động đậy. Tám người cũng bị một cỗ lực lượng hung hãn ném lên trên không, sau đó cũng bị lôi đến trước mặt Thần Nam cùng Mộng Khả Nhi.
 
Mười người khốn thân giữa không trung, một chút xíu động đậy cũng không được.
 
Ma khí dũng động, một cỗ hạo hãn vô cùng uy hiếp tinh thần thình lình đến, mọi người đột nhiên cảm giác tâm trung bị đè nén giống như có một tòa đại sơn đè lên rất khó chịu.
 
Lúc này, ma vân bao phủ quanh người mọi người đột nhiên kịch liệt lay động, hắc sắc ma khí bắt đầu hùng dũng bành trướng như biển động sóng trào bắt đầu chuyển động dữ dội.
 
Mười đại cao thủ có một thứ ảo giác, dường như cả đất trời đều bắt đầu rung chuyển. Bọn họ tựa như lá rụng giữa cuồng phong, tựa như thuyền nhỏ giữa biển cả mênh mông sóng dữ, lắc lư kịch liệt, nhồi lên dập xuống…
 
Sự lay động đã kết thúc, ma vân trong không trung đã hồi phục lại bình tĩnh, bất quá cỗ uy áp tinh thần làm người ta nghẹt thở đó cường thịnh đến đỉnh điểm, mọi người cảm giác trong não trống rỗng, gần như muốn hư thoát, muốn vỡ vụn.
 
Một đám ma vân kỳ quái xuất hiện trước thân mọi người, giống như vực sâu địa ngục, nơi đó dường như khác biệt động thiên, tựa hồ liên tiếp bước vào địa ngục. Tử vong khí tức từ nơi đó tán phát ra, bao trùm trên không trung.
 
Đột nhiên, một điểm huyết hồng quang lượng xuất hiện từ trong ma vân đen như mực đó, bắn thẳng vào mười đại cao thủ. Mười người cảm giác như bị những thanh kiếm sắc bén đâm vào tim rất khó chịu, mỗi người đều muốn thét lên đau đớn.
 
Thần Nam vô cùng sợ hãi, cảm giác áp lực cực độ như muốn phát cuồng. Hắn đang cân nhắc. Hắn đã cảm ứng được cỗ khí tức quen thuộc đó, ẩn tàng trong ma vân đó là Vô Danh Thần ma! Vô Danh Thần ma đã đến! Cách bọn họ chỉ chừng một thước!
 
Trầm trọng uy áp tinh thần nặng như Thái Sơn, mười người liền hãm nhập vào phong cuồng. Tuy nhiên ngay lúc này, áp lực tinh thần cự đại, như thủy triều liền thối lui.
 
Mười người như được giải thoát, thở ra một hơi dài, cảm giác thân thể tựa hồ cũng đã có thể cử động, tuy vẫn bị một cỗ lực lượng cổ quái bó buộc tại trên không. Trong ma vân, điểm huyết hồng quang lượng đó vẫn còn nguyên, chỉ là phong mang vừa mới nãy không lộ ra nữa, có điều vẫn nhiên vẫn thấu phát thứ quang mang làm người ta phải sợ hãi.
 
Mộng Khả Nhi ổn định tâm thần, nhẹ giọng nói: “Vô thượng Thần ma, xin đừng trách tội bọn ta. Bọn ta tịnh không cố ý đả nhiễu ngài tu hành…"
 
“Phành!"
 
Trên không, ma khí chấn động kịch liệt, thân thể của mười người trong chớp mắt không bị bó buộc, từ trên cao rơi phịch xuống, xuyên qua tầng tầng ma khí, rơi xuống phía cốt địa bạch mang.
 
Trừ ma pháp sư Ngải Lệ Ti và Mộng Khả Nhi đạo vũ song tu, còn lại tám người vô cùng sợ hãi. Lúc này bọn họ còn cách địa diện gần ba mươi trượng, nếu như rơi xuống kiểu này, không tan xương nát thịt mới là lạ. Có điều, ngay lúc đó, Ngải Lệ Ti và Mộng Khả Nhi cũng biến thành hoảng loạn. Một người vô pháp thi triển Phiêu Phù thuật trong ma pháp, một người vô pháp khống chế đạo gia chí bảo Ngọc Liên đài, cùng một dạng với tám người kia hướng xuống mặt đất rơi nhanh.
 
Bên tai mọi người gió rít vù vù, kình phong mãnh liệt. Tới lúc cách mặt đất chỉ còn hơn một trượng, trong lúc không còn hy vọng sống sót thì thân thể bọn đột nhiên dừng lại vô cùng quỷ di trên không. Đang rơi nhanh, rồi đột ngột bị dừng tại, vừa tưởng chết lại có thể sống lại, mười người đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời hét lên “A… a a a…”
 
“Phịch! Phịch! Phịch! …”
 
Mười người cùng rơi xuống mặt đất.
 
Ma khí trong cốc dưới đất so với ở trên cao thì ít hơn rất nhiều. Mười người ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đám ma khí yêu dị đó đang ở trên đỉnh đầu, tán phát tử vong khí tức trầm trọng, điểm huyết hồng quang lượng đó ở giữa đám ma vân rõ ràng giống một con mắt.
 
Mười người nhìn nhau, trong lòng đều dấy lên cảm giác bất lực. Tại đại lục tu vi của họ trong đám thanh niên, tuyệt đối có thể tính vào loại siêu quần, là những nhân vật được xếp hàng đầu, thế nhưng trước mặt Vô Danh Thần ma lại nhỏ bé yếu ớt, căn bản không có lấy một chút lực lượng phản kháng.
 
Ma vân yêu dị vây quanh mọi người đã chuyển thành một vòng tròn, sau đó đột nhiên tiêu tán chỉ trong sát na. Một ma ảnh cao đại xuất hiện trước mặt mọi người.
 
Trừ Thần Nam ra, còn lại chín người tóc tai đều dựng đứng, đến cả lông trên người cũng dựng hết cả lên, quá khiếp hãi hét lên.
 
Ma ảnh cao đại đứng giữa không trung, mái tóc dài màu đỏ máu bay bay trong gió, chính là tóc máu từ nửa bên đầu bị vỡ, trên mắt trái là một đám máu thịt lẫn lộn trắng đỏ hỗn tạp, từng đám não trắng vương trên mái tóc đỏ máu.
 
Con mắt phải còn hoàn hảo không bị tổn thương thì lại không có tròng trắng và con ngươi, cả nhãn cầu màu đỏ rực, phát ra quang mang màu đỏ máu làm người ta phải sợ hãi. Không nghi ngờ gì, đó chính là điểm huyết hồng sắc quang lượng mà mọi người đã nhìn thấy trước đó, chính là mắt phải của Vô Danh Thần ma đã bắn ra quang mang.
 
Điều làm mọi người sợ hãi nhất chính là trước ngực lão có một cái lỗ lớn đầy máu, trái tim đã bị người khác, nơi này tán phát thứ huyết sắc quang mang nhức mắt.
 
Sau lưng Vô Danh Thần ma, bên trái là đôi vũ dực trắng tinh khiết, còn bên phải lại là màu tro đen, hai bên màu sắc tương phản vô cùng!
 
Đó là hình tượng của tây phương tối vi cổ lão thần ma và thiên sứ cấp cao! Bất quá đôi cánh hai màu như vậy, vừa giống thần lại vừa giống ma!
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc