Sau khi Thần Nam trú trong kỳ sĩ phủ, hắn chuyên tâm tu luyện huyền công gia truyền. Lúc này, lục thức linh mẫn, linh giác tẫn án, hắn khôi phục sự tự tin đã mất đi từ năm mười sáu tuổi, hắn tự tin bản thân sẽ trở thành “nhất danh tuyệt thể cường giả” (người mạnh nhất) trong thời gian ngắn nhất.
Kể từ sau khi thiển hoàng sắc vô hoa chân khí của Đạm thai tiên tử bi loại bỏ khỏi cơ thể hắn, tu vi của hắn tiến bộ vô cùng nhanh chóng, ngày đi ngàn dặm. Thần Nam phát hiện nội thể đã phát sinh sự biến hóa, chân khí lưu chuyển vô cùng thông suốt,quang mang càng ngày càng rực rỡ, đồng thời khí tức tán phát ra bên ngoài cơ thể càng lúc càng vi nhược, gần như không người nào có đủ năng lực tra xét ra được. Điều này làm hắn hoan hỉ dị thường, giả sử tuyệt thế cao thủ không lưu ý, cũng khó có thể phát hiện hắn là một cao nhân thân hoài tuyệt kĩ.
Thần Nam vận công đến đầu ngón tay, từng tia chỉ khí lấp lánh bắn ra. Hắn vô cùng kích động, hắn đã có thể vận hành chân khí hóa thành kiếm khí, cuối cùng cũng lại lần nữa bước nhập vào đệ nhị trọng thiên là Thiên đích của huyền công gia truyền của hắn Hào quang kim sắc khiến ngón tay hắn trở nên óng ánh như ngọc, hắn vươn nhẹ hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy cán của thanh trường kiếm. Bang, thanh trường kiếm được làm bằng thép tinh thuần gãy hai, rơi thẳng xuống đất.
Thần nam vui mừng như phát cuồng. Hắn cuối cùng cũng đã phục hồi được toàn thân công lực của hắn như trước kia trước khi gặp Đạm Đài Tuyền, lại còn có khả năng đột phá tầng thứ ba Trọng thiên trong huyền công gia truyền.
Sự tự tin được khôi phục,khiến huyết dịch trong nội thể hắn sục sôi, nếu như vào một ngày nào đó, hắn có thể đủ năng lực phát ra luồng kiếm quang dài mười trượng, thì hắn đã có thể tung hoành ngang dọc thiên hạ.
“Tu đạo giả, Ma pháp sư …… ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là tu vi của một võ giả đã tu luyện đến cảnh giới cao thâm …”
Một tiếng nổ lớn vang lên trong phủ kì sĩ, toàn phủ rung chuyển, Thần Nam lần đầu tiên bước ra ngoài sân.Căn biệt viện kề bên được bao bọc bởi màn nước ẩn hiện lam sắc, tiếng nổ đích xác phát ra từ nơi này, nếu như không có màng ma pháp thủy lam sắc bảo vệ, biệt viện của hắn chắc chắn đã tan hoang.
“Không cần phải như vậy chứ, ta thật không ngờ cái tên ma pháp sư điên cuồng đó lại là láng giềng, trời ạ!”
Tấm màn bảo vệ từ từ tan đi bày ra một khoảng sân tan tành, khắp nơi đều bị cháy sém. Một lão bà gầy còm, toàn thân nám đen bay ra trên không, cất tiếng cười thô tục: “Hắc hắc… mặc dù thất bại, nhưng cũng gần đạt đến đích rồi, hắc hắc….”
Thần Nam tán thán: “Trời ơi, thì ra là một lão vu bà!”
“Hắc hắc, tiểu tử trước đây ta chưa từng gặp qua ngươi, mới tới đây hả?” Lão vu bà sử dụng phiêu phù thuật trong phong hệ Ma pháp bay vào giữa sân hắn.
“Tại hạ mới đến.” Thần Nam cứng rắn đáp trả.
Ngay lúc đó, từ biệt viện bên cạnh còn lại phát ra tiếng hô lớn: “Tiểu hoa đừng chạy…”
Một con trăn hoa to xuất hiện trên đầu tường, theo sau là một lão nhân tóc râu bạc trắng. Lão nhân nhảy lên đầu tường, vỗ vỗ vào đầu của con trăn: “Tiểu hoa đừng sợ, đừng có chạy loạn, hãy trở về nhà mau.”
Con trăn tựa hồ hiểu lời của lão nhân, chầm chậm quay đầu lại.
Thần Nam đứng ngây người, trong lòng buồn rầu hét lớn: “Không thể nào, đây mà là những láng giềng của ta ư…… trời ạ!”
Lão nhân ngước nhìn lão vu bà ở trên không, giận dữ hét: “Lão bà chết tiệt, suốt ngày phá hoại, đe dọa Tiểu hoa của ta, tại sao bà không thể giữ được một ngày thanh tĩnh chứ!”
“Hắc hắc… lão độc quái, ta không động chạm đến cái ổ của lão, ta nghiên cứu Ma pháp trong biệt viện của ta, câm họng ngươi lại!”
“Ngươi làm Tiểu hoa, tiểu lục, tiểu kim của ta sợ hãi… Cái lão bà điên khùng này suốt ngày không có việc gì để làm nên cứ kiếm chuyện để phá hoại.”
“Lão độc quái dám vũ nhục nhân cách của ta, làm nhơ nhuốc sự nghiệp nghiên cứu Ma pháp vĩ đại của ta, ta phải trừng phạt ngươi. Ah… Lão dám hạ độc ta… đỡ thiểm điện ba của ta!”
Lão vu bà từ trên không té nhào xuống đất. Thần Nam cảm thấy tội nghiệp cho lão bà, nhưng cũng tội nghiệp cho thảm hoa phía dưới người mụ.
Trong lúc đó, lão nhân bị đạo thiểm điện kích trúng, tóc râu dựng đứng, té nhào xuống sân. Toàn thân lão đen thui, từng làn khói xanh bay lên, mùi thịt khét nhè nhẹ bốc ra.
“Lão độc quái mau giải độc cho ta, bằng không ta sẽ nướng lão ra tro.”
“Tử lão thái bà,giải dược chẳng phải đều đã bị ngươi đánh cho thành tro rồi hay sao,ta làm sao để đưa cho ngươi được, ngươi còn không mau giúp ta khôi phục trở lại, để ta còn mau chóng điều chế thuốc giải cho ngươi.”
Thần Nam đứng giữa sân, nhìn ngang ngó dọc không biết làm gì.
Lão vu bà miệng chảy nước dãi, mắt trắng dã. Lão độc quái đau đớn không thể đứng dậy, miệng rên rỉ.
“Lưỡng vị tiền bối mỗi người hãy nhượng bộ đối phương một ít, nếu cứ tiếp tục như thế này, cả hai có ngày có thể mất mạng.”
Lão vu bà mở miệng hớp một ngụm không khí: “được rồi, lão độc quái, ta tạm thu lại phân nửa ma pháp, phần còn lại đợi đến lúc ngươi trao thuốc giải cho ta rồi nói sau.”
“Vậy thì ngươi còn không mau ra tay đi.”
Một luồng bạch quang nhẹ nhàng bao lấy lão độc quái, chỉ một thời gian ngắn, thương thế của lão đã giảm được một nửa, lão lắc lư đứng lên.
Thần Nam: “lão nhân gia, hãy chậm bước để tại hạ mở cửa cho ngài.”
“Không cần, cần phải tranh thủ thời gian, chỉ cần chậm nữa khắc, tử lão thái bà cũng có thể đứt hơi mà chết. Nhanh giúp ta vượt qua bức tường này.”
Thần Nam nhanh chóng bước đến bên cạnh lão già, đỡ lão lên đầu tường. Hắn giả vờ khó nhọc bò lên vì hắn đang cố tình che giấu võ công. Sau khi leo lên được đầu tường, Thần Nam suýt ngất xỉu khi nhìn xuống đất.
Trong sân lão nhân, có vài hố to hố nhỏ, trong mỗi hố chứa đầy độc vật: ngô công, hạt tử, thiềm thừ, độc xà… Độc vật trong hố nhung nhúc, chen chúc nhau di chuyển. Ngoài ra, còn có khu vực trồng đầy dược thảo, vài đặc dị xà trùng bò qua lại tại đó, tỉ như một con kim sắc ngô công dài một xích, cầm lân cự mãng…….
Lão nhân nói: “Tiểu huynh đệ nhảy xuống trước, sau đó đỡ lão.”
“…” Thần Nam toàn thân nổi óc, dù có đánh chết hắn hắn cũng không chịu bước xuống. Cuối cùng Thần Nam nắm hai tay của lão nhân từ từ thả lão xuống đất.
Đột nhiên, một con tri thù to bằng bàn tay, toàn thân một màu bích lục, là kịch độc chi vật xuất hiện tại đầu tường. Thần Nam hoảng sợ, buông lỏng hai tay, lão nhân rớt thẳng xuống đất.
“… Trời ơi…” ……” Lão nhân kinh hô liên tục
Thần Nam khẩn trương hỏi thăm: “lão tiền bối người có sao không?”
“Trời ơi… Trời ơi…”
“Lão như thế nào rồi, lão có rơi trúng vật gì không?”
Lão già đè lên bụi dược thảo um tùm, sau khi kéo đám thảo dược đó lên, để lộ ra một con thiềm thừ to.
“Trời ơi… ta đã đè xỉu tiểu lục rồi.”
“Chóng mặt! Không ngờ con cóc đó đáng thương đến vậy!” Thần Nam đột nhiên nhảy về khoảng sân của mình.
“Con mẹ nó, thật đáng sợ… Con thiềm thừ to như một con heo mập”
Độ chừng nửa tuần trà, lão độc quái cách tường ném qua bình gốm cỡ nắm tay, nói “cho tử thái bà nuốt lấy vật này.”
Khi Thần Nam mở nấp, xú khí bốc lên nồng nặc, hắn suýt hôn mê. Hắn chính thực hoài nghi đây có phải lài thuốc giải hay không, mười phần thì đến tám chín phần đã bị lão đầu trộn lẫn với “gia vị” của lão rồi.
Dược thủy vừa qua khỏi miệng, lão vu bà đã chớp mắt, ngồi bật dậy, bắt đầu nôn tháo ngay lập tức.
“Oẹ… lão già trời đánh, thánh vật kia, ngươi cho ta dùng cái giống quỷ gì thế?”
Vào lúc này, lão độc quái nặng nhọc lê bước, mở cửa biện viện của Thần Nam một cách khó khăn.
Lão vu bà lập tức lăng không, vận dụng Ma pháp hộ thân.
“Lão độc quái, lão dám cho ta uống thứ thuốc độc hôi thối, lại cả gan ló mặt ra đây, hắc hắc… “ giữa ngón tay của lão vu bà vang lên âm thanh như pháo nổ, thiển điện quang lập lòe.
Lão độc quái run rẩy, hoảng sợ, lúc này lão vu bà toàn thân được Ma pháp bảo vệ, độc thuật của lão vô đất dụng võ.
“Uy, tử lão thái bà thật không biết đạo lý, ngươi không biết câu thuốc đắng giã tật? Đó đích thực là chân chính giải dược.”
“Rắm thối, giải dược lại hôi thối đến thế sao? Oẹ…” nói đến đây, lão vu bà lại nôn tháo, đồng thời phóng tia thiểm điện vào lão độc quái.
Râu tóc trắng tinh của lão lại dựng đứng, giống hệt bờm của sư tử, mặc dù lão miễn cưỡng đứng vững nhưng tứ chi thì quằn quại.
“Tử lão thái bà, ngươi bất chấp đạo lý, nói không giữ lời. Ta làm ơn cứu mụ, mụ lại lấy oán báo ân.”
“Hắc hắc… lão đánh lén ta trước, dám đầu độc ta, đây là hình phạt đích đáng cho ngươi.”
“Loạn ngôn, mặc dù ta ra tay trước, mụ dùng Ma pháp trả lại, ta chỉ là tiên hạ thủ vi cường.”
…. Lưỡng nhân chuẩn bị tư thế, sẵn sàng tiếp tục ẩu đả. Bất quá, lão độc quái biết rõ rằng, trong tình huống bình hiện tại tuyệt đối không thể tranh chấp với lão vu bà.
Thần Nam không thể tiếp tục đứng nhìn, cất tiếng: “Nhị vị tiền bối, dĩ hòa vi quý, không nên làm tổn thương hòa khí.”
Lão độc quái: “Ta sẵn sàng bỏ qua nếu mụ ấy trị thương cho ta.”
Thần Nam: “Tiền bối, xin hãy nhanh chóng trị thương cho lão bá, bằng không kẻ khác lại cho rằng chúng ta ở trong cái biệt viện này đốt lò cùng nhau ăn uống.
Hắc hăc…” Lão vu bà cười lớn: “được rồi, nể mặt tiểu tử ngươi, ta tha cho lão lần này. Mà tiểu tử ngươi danh xưng là gì?” Vãn bối tên Thần Nam.”
“Hắc hắc… ta nhớ rồi.” Sau đó, lão vu bà niệm tràng chú ngữ dài, một luồng Thánh Quang ngưng tụ nơi lão độc quái, các vết thương (phỏng) nghiêm trọng từ từ khôi phục như bình thường. Sau khi quang hoa tan đi, lão đầu đã khôi phục lại sức sống cùng nhuệ khí.
Thần Nam kín đáo biểu lộ sự ngưỡng mộ, Ma pháp quả nhiên độc đáo.
Sau khi thi triển trị thương thuật cao cấp, lão vu bà lộ vẻ mệt mỏi, mụ quay sang Thần Nam: “Nếu sau này có ai dám động đến ngươi, cứ báo cho ta hay, ta sẽ giúp ngươi” vừa nói, mụ trừng nhãn liếc lão độc quái.
Lão độc quái cũng nói: “Tiểu hảo tử, nếu sau này có ai bắt nạt ngươi, ngươi có thể trông cậy vào ta. Cho dù kẻ đó có mạnh đến cỡ nào, hắn cũng cần phải ăn, phải uống? Hè hè, ta không tin ta không thể đầu độc được.” vừa nói, lão đầu trừng mắt, đối nhãn với lão vu bà.
“Hắc”
Lão vu bà lạnh lẽo đằng hắng, lăng không bay đi.
Thần Nam nói: “Biệt viện bị phá hủy, lão bà chắc sẽ không còn lưu lại nơi này.”
Lão độc quái giải thích: “đương nhiên, tử lão thái bà này rất biết hưởng thụ, bà ta làm sao có thể tiếp tục ở lại đây.”
Thần Nam cao hứng, lão vu bà điên khùng cuối cùng đã li khai, nếu như lão quái rời khỏi, sự an toàn của hắn sẽ được bảo đảm.
“Oh, lão tiền bối đó sẽ ngụ tại nơi nào?” “tại hậu viện.” “Oách” “Ai, thiếu niên nhân sơ sài này ngươi không có một chổ nào để ta có thể ngồi xuống ư?” …. “Lão bá xà trùng của lão sẽ không bò qua sân của tại hạ phải không?” “Căn bản là không.” Thần Nam hỏi tới: “Căn bản có nghĩa là…” Lão độc quái thành thật trả lời: “Mmm, nếu như không có tiếng động to, bảo bối của ta sẽ không chạy loạn. Nói chung, căn bản đồng nghĩa với lão thái bà không tiến hành nghiên cứu Ma pháp.” “Vậy thời gian tiến hành nghiên cứu của lão bà ra sao?” “Hầu như là mỗi ngày.” “Oách” “Ai, thanh niên nhân ngươi cảm thấy trong người có chổ không thoải mái sao. Để ta tìm cho ngươi một số linh đan diệu dược, mmm, hủ thi độc, hạc đính hồng, đoạn tràng thảo…… Oh, những thứ đó không liên quan, ta cũng có hóa cốt đan, thất bộ đoạn hồn tán……” “Vù” Chỉ trong chớp mắt, Thần Nam đã biến mất, rời khỏi sân tiền, quay trở về phòng. “Thanh niên nhân thật không có một chút nhẫn nại, ta lúc nào cũng có dược liệu thích hợp cho ngươi, bất quá ta lần sau ta tìm giúp cho ngươi vậy.” Lão độc quái rời khỏi đầu tường trở về biệt viện của mình. Thần Nam khái thán: thật đúng là Kì Sĩ phủ, đã tận mắt chứng kiến hai người cực điểm “kì”. Ngày thứ năm, sau khi Thần Nam ngụ tại Kì Sĩ phủ, một vị nữ tử trẻ tuổi bái phỏng. Tuy nữ nhân này không có sắc đẹp khuynh thành khuynh quốc như Sở Nguyệt, nhưng cũng dị thường thanh lệ, tán phát khí chất xuất trần, tạo cho chúng nhân cảm giác thanh bình. “Trần công tử khỏe không.” “ta khỏe, cô nương là…” “Tiểu nữ Nạp Lan Nhược Thủy, cũng là người của Kì Sĩ phủ.” “Nạp Lan cô nương, hoan nghênh đến tệ xá, xin mời vào.”
Sau khi bước vào phòng, Nạp Lan Nhược Thủy: “Trưởng công chúa nói công tử công lực bị thất tán, tiểu nữ về phương diện y thuật có chút thành tựu, hy vọng có thể khôi phục được công lực cho công tử.”
Thần Nam bất ngờ, không tưởng nữ tử trước mắt là đệ nhất danh y quốc thủ, trong trí tưởng tượng của hắn, đệ nhất danh y là lão nhân râu tóc bạc phơ, nhưng nữ nhân trước mắt thật sự quá trẻ.
“Cô nương có thể khôi phục công lực cho tại hạ?” nạp lan nhược thủy phi thường bình tĩnh: “Đúng vậy.”
“Nhưng công lực của tại hạ bị người phế bỏ, y thuật tịnh không thể giải quyết,”
“Tiểu nữ sẽ thử dụng thuật châm cứu, châm vào huyệt đạo toàn thân, kích thích tiềm năng của cơ thể; luận về lý thuyết, khả dĩ có thể khôi phục công lực.”
Thần Nam quyết định giấu diếm việc công lực đã khôi phục, cười nói: “nhọc công Nạp Lan tiểu thư.” Nạp Lan Nhược Thủy nhẹ nhàng nói : “không cần khách khí.” Nàng ta từ trong tay áo rút ra hộp ngọc, bên trong chứa đầy kim vàng, hộp ngọc kim vàng ánh lên rực rỡ. “Thỉnh Thần công tử trút bỏ ngoại y.” Thần Nam y lời cởi bỏ ngoại y, để lộ nội y bó sát thân thể. “Xin hãy trút bỏ y phục từ yêu phúc (bụng) trở lên.”
“Điều này…” một cô nương xinh đẹp dị thường đang cẩn thận xem bịnh cho hắn, khiến Thần Nam cảm thấy ngượng ngịu. Nhưng cuối cùng, hắn cũng theo lời, trút bỏ toàn bộ y phục thân trên.
Nạp Lan Nhược Thủy tay cầm hộp ngọc, nhẹ nhàng bước quanh, một mùi u hương nhè nhẹ bay vào mũi hắn, làm cho tim Thần Nam khẽ rung động. “Trong thời gian gần đây, Thần công tử có cảm thấy khó chịu gì trong thân thể hay không?”
“Trừ công lực bị thất tán, không có nơi nào bị gì cả.” “Oh, vậy thì rất tốt.”
Mùi u hương khiến Thần Nam như mê như dại. Nạp Lan Nhược Thủy thấy mắt hắn biến đổi, lập tức dùng kim châm nhanh chóng chích vào đại huyệt trước ngực của hắn. “a……” Thần Nam thảm thiết la lên.
Nạp Lan Nhược Thủy sắc mặt bình tĩnh, dụng cây châm thứ hai, nhanh chóng châm vào một đại huyệt khác vô cùng chuẩn xác.
Thần Nam la lên thất thanh, trong lòng mắng thầm: châm cứu không thể đau đớn thế này, không biết nàng ta cố ý dùng quá lực không?
Tuy nhiên cây châm thứ ba không gây đau đớn như hai cây châm đầu.
Thần Nam trong lòng thầm nói : “ mĩ nữ danh y này đúng là nóng giận thất thường mà!” Trong khoảnh khắc, thân trên của Thần Nam phủ đầy kim châm, chân khí trong nội thể bắt đầu dịch động, nhưng bị hắn bức tán vào các kinh mạch.
Nạp Lan Nhược Thủy dụng ngọc chỉ, xoa xoa những nơi gần kim châm, một luồng nhiệt lực lập tức truyền vào nội thể của Thần Nam. Thần Nam phát giác Nạp Lan Nhược Thủy một thân nội lực bất tục, dụng chỉ lực xuất chân khí một cách bất đoạn, kích thích chân khí trong nội thể tái hiện một lần nữa. “tĩnh tâm! tĩnh tâm!” hắn tự kỷ đề tỉnh, điều khiển tái sinh chân khí.
Sau chừng nửa thời thần, toàn thân Thần Nam đầy mồ hôi, Nạp Lan Nhược Thủy sắc mặt phi hồng, hô hấp có phần dồn dập.
Nhìn thấy trước mắt là dãy đồi núi chập chùng của một thân hình uyển chuyển, môi Thần Nam nóng ran. Nạp Lan Nhược Thủy tựa hồ cảm thấy mắt Thần Nam đầy hỏa nhiệt, lộ sắc giận lạnh lùng nói: “Thần công tử muốn khôi phục công lực, hiện tại hãy tĩnh tâm ngưng thần, vận dụng công pháp.”
Thần Nam bế mục, từ từ điều tiết chân khí, chậm rãi vận hành. Hắn có cảm giác sau khi châm cứu, kinh mạch huyệt đạo toàn thân vô cùng sung sướng, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội để ngưng luyện gia truyền huyền công. Nhưng hắn chỉ có thể chậm rãi vận hành chân khí, không dám kích động, sợ Nạp Lan Nhược Thủy phát giác.
Chậm rãi điều tức chừng nửa thời thần, hắn cảm giác chân khí trong nội thể như mở rộng, công lực tinh tiến. Khi hắn mở mắt, khuôn mặt bình tĩnh của Nạp Lan Nhược Thủy đang chăm chú theo dõi.
“Công tử có cảm giác chân khí đang lưu chuyển trong kinh mạch không?” “không có.” “Không có chút nào?” Thần Nam lắc đầu.
Nạp Lan Nhược Thủy thất vọng, “như thế này…. Mmm, khả năng thời gian hồi phục sẽ kéo dài, chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai. Tiểu nữ tin rằng nếu tiếp tục chữa trị, công lực của công tử sẽ hồi phục trong khoảng thời gian gần.
“Vô cùng đa tạ Nạp Lan tiểu thơ.”
Nạp Lan Nhược Thủy rút kim châm trên người của hắn, cất vào trong hộp ngọc. Sau khi bóng của thiếu nữ mĩ lệ dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Thần Nam trở bước vào trong biệt viện.
Nạp Lan Nhược Thủy tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng có khí chất xuất trần(bất phàm) , đầy vẻ thanh tĩnh. Khí chất xuất trần đó gây cho chúng nhân vẻ mê hoặc khác thường.
Thần Nam thán: “mĩ nữ danh y…… đạm nhiên xuất trần…… nếu như hằng ngày cứ phải cận kề tiếp xúc, không phải là khảo nghiệm định lực của ta hay sao? Bất quá… thật sự khiến người mong đợi mà!”
“tiểu tử ngươi cười dâm đãng chi đó?” lão độc quái ló đầu bên tường, trên vai là bích lục đại tri chu. “Không có…” “Đừng nói là không có, nước miếng ngươi chảy đầy kìa.” “Lão hiểu lầm…”
“Cái gì mà hiểu lầm cơ chứ, theo sự thật mà nói, không phải là ngươi định mưu đồ gì xấu xa đối với cô nương nhà người ta đó chứ?” lão độc quái thể hiện nhân dạng như một lão bất tôn.
“Lão bá không phải là đang rình mò à?” “Cái gì mà rình mò, ta chẳng qua tò mò, vô tình mà nghe, mà thấy thôi.” “Vô tình?” Thần Nam sẳn giọng. “Đúng vậy, tiểu tử ngươi mất công lực như thế nào, gặp được cái gì, tại sao lưu tại Kì Sĩ phủ?” “Điều này…”
Lão độc quái: “đừng lo lắng, giữa các kì sĩ trong Kì sĩ phủ không có điều gì bí mật, nếu không Trưởng công chúa không thể an bài ngươi tại đây. Nơi này, mọi người đều trung thành với Sở quốc, không ai tiết lộ bí mật ra ngoài.
Thần Nam suy nghĩ, xác nhận rồi thành thật trả lời: “Tiểu bối có thể sử dụng Hậu Nghệ Cung.”
“Cái gì? Ôi chao !” lão độc quái kinh hãi rớt xuống đất, nhưng chỉ một giây sau, lão đã xuất hiện tại sân của Thần Nam.
“Nếu ta không lầm, tiểu tử ngươi khai phong ấn Hậu Nghệ cung, thảo nào còn trẻ như ngươi mà lại có thể lưu tại đây, ngươi đúng là quốc bảo!” lão nhân đại hô tiểu khiếu, nhất trận kinh thán.
Nhìn dáng lão độc quái nhảy lưng tưng, Thần Nam không biết là nên khóc hay nên cười. Sau một hồi, lão đầu bình tĩnh lại “ tiểu tử, sao một thân công lực của ngươi bị thất tán?” “Đó là một câu chuyện dài, nếu có thời gian tiểu bối sẽ tâu rõ.”
“Ta thật sự muốn biết, ngươi hãy nói ngắn gọn thôi” lão độc quái ra vẻ tò mò của trẻ nít. “Ngắn gọn là…. Mhmm, là ….. bị tiểu ác ma phế bỏ.” Lão độc quái nói : “Thế là hết?” Thần Nam: “Hết rồi” “điều này… điều này quá vắn tắt?” “chẳng phải là lão muốn ngắn gọn.” Lão độc quái: “Vậy ngươi hãy nói phức tạp cho ta nghe xem.” (chi tiết) Thần nam: “….”
Vào lúc này, tại hậu viện Thần nam vang lên trận nổ lớn, lão độc quái thảm khiếu la lên: “con mẹ nó, con mẹ phá hoại điên cuồng… bảo bối của ta nhất định vô cùng sợ hãi.” Vừa nói, lão vội vàng quay về sân viện của lão. Thần Nam thở ra, về phòng đả tọa, toàn thân chân khí như cuồng phong chuyển động, kim quang từ nội thể phát xuất, toàn thân kim sắc bao phủ.
Khoảng chừng nửa thời thần, kim quang từ từ thu liễm, tiêu thất trong cơ thể của Thần Nam. Hắn vừa mới đứng dậy, chân khí trong nội thể hùng dũng bành phái, hắn ngữa mặt lên trời cười vang.
Nạp Lan Nhược Thủy y thuật quả cao siêu, sau khi Thần Nam được châm cứu, tăng cường sự vận hành của chân khí trong nội thể, lúc này thần khí của hắn thanh tĩnh, công lực lại đại tinh tiến.
Hắn ức trụ nụ cười vang trời đang bị kích động mà phát ra lại, chạy ra ngoài sân, nhất quyền xuất kích trên mặt đất. “Oanh đùng đùng”
Tòa biệt viện rung chuyển, trúc lâm cuồng động, lá rụng đầy sân, lấy hắn làm trung tâm, mặt đất xuất hiện một vết nứt to lớn.
Cách tường, lão độc quái la thảm: “Trời ơi… tử lão thái bà không biết dừng, lần tới ta nhất định hạ độc cho mụ liệt giường ba tháng, tiểu Bạch đừng chạy…”
Thần Nam song thủ phát kích đạo kim sắc kiếm khí, đất cát bay đầy trời, qua một hồi lâu, mặt đất hồi phục sự yên tĩnh. Hắn kích động dị thường, huyền công gia truyền đã vượt qua đệ nhị tầng Thiên đích, bước vào đệ tam tầng Trọng thiên, vạn trượng hùng tâm dâng lên trong tim.