Nàng mặc dù đã gặp qua tràng diện này, nhưng mà thế nào cũng không quen. Tuy nàng nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng là nữ nhân. Làm ra chuyện giẫm đạp nữ nhân thì nàng thập phần không quen nhìn, cũng vô lực ngăn cản.
Nhạc Trọng nhìn qua đám người vứt bỏ súng ống nhào qua người của nữ nhân thì quát lên:
- Đem đám súc sinh này bắt lại cho tôi!
Đám chiến sĩ hai mắt nhìn nhau, cuối cùng dựa theo uy thế của Nhạc Trọng mà tiến lên bắt lấy mấy tên kia.
- Móa! ! Kéo cái gì! Lão tử thoải mái thì các người lên!
Một tên chiến sĩ bị kéo lên, trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ, nhưng mà hăn nhìn thấy Nhạc Trọng đứng cách đó không xa, chợt sắc mặt trở nên tái nhợt và dùng âm thanh run rẩy nói:
- Nhạc. . . . Lão. . . . Đại! !
- Tất cả mọi người tập hợp!
Nhạc Trọng xanh mặt ra lệnh.
Dưới mệnh lệnh của Nhạc Trọng thì hơn trăm tên chiến sĩ tụ tập cùng một chỗ bọn họ nhanh chóng biết rõ ngọn nguồn, đều lẳng lặng nhìn Nhạc Trọng, xem Nhạc Trọng xử trí đám người này thế nào.
Nhạc Trọng nhìn qua mấy tên kia nói:
- Đám súc sinh này dám cưỡng hiếp phụ nữ trên chiến trường, đã không phải là bộ hạ của tôi. Hiện tại tôi tuyên bố, tiến hành xử bắn bọn chúng tại chỗ!
Nghe được Nhạc Trọng tuyên án, những chiến sĩ đang chờ thẩm phán này bắt đầu nhao nhao lên.
Một gã chiến sĩ giãy dụa rống to lên:
- Nhạc lão đại! ! Anh đã nói chỉ cần chúng tôi đi theo anh chiến đấu! Anh sẽ cho chúng tôi đồ ăn! Nữ nhân! Thắng lợi! ! Tôi chỉ chơi nữ nhân thì có gì sai chứ?
- Đúng vậy a! ! Tôi không phục! !
...
Những chiến sĩ này nhao nhao kêu to, bọn họ muốn tranh thủ hy vọng cho tính mạng của mình.
Nhạc Trọng xanh mặt trầm giọng nói:
- Tôi cho các người lực lượng chứ không phải cho các anh lăng nhục nữ nhân! Muốn nữ nhân tôi sẽ cho các người. Nếu như lăng nhục nữ nhân thì tôi sẽ giáng chức đưa vào trong cặn bã doanh. Nhưng mà trên chiến trường các người là quân nhân! Trên chiến trường vứt bỏ vũ khí đi lăng nhục nữ nhân đều là đồ đáng chết.
Nhạc Trọng nhìn qua Trịnh Minh Hòa lạnh như băng ra lệnh:
- Chấp hành xử bắn!
Trịnh Minh Hòa trong nội tâm rùng mình, biết rõ Nhạc Trọng đang ép hắn lựa chọn. Nếu hắn chấp hành lệnh Nhạc Trọng xử bắn. Như vậy hắn trong lòng chiến sĩ Hồng môn sẽ hạ thấp cấp tốc, dù sao bắn chết đều là người trong Hồng môn trước kia. Nhưng nếu hắn không chấp hành lệnh của Nhạc Trọng thì chỉ sợ Nhạc Trọng lập tức dùng tội kháng lệnh mà bắn hắn.
Trịnh Minh Hòa không do dự, lãnh khốc ra lệnh:
- Nổ súng! !
Phanh! Phanh!
Trịnh Minh Hòa cho chiến sĩ dưới tay xử bắn mấy tên lăng nhục phụ nữ. Tuy những chiến sĩ kia ngày xưa là đồng liêu, nhưng nếu không bắn thì người chết là bọn họ.
Súng vang lên, những tên lăng nhục phụ nữ bị xử bắn.
Nhạc Trọng nhìn chung quanh và trầm giọng nói ra.
- Tôi hy vọng các người lấy kết cục của bọn họ làm gương! Nữ nhân, tài phú, đồ ăn tôi sẽ cho các người. Nhưng mà phải phục tùng mệnh lệnh và quy tắc tôi đưa ra, hiểu chưa?
Vệ Trữ Quốc dẫn đầu rống lớn nói:
- Hiểu!
- Hiểu!
Trong nội tâm tất cả chiến sĩ rùng mình. Bọn họ vừa mới bị Nhạc Trọng hợp nhất, còn chưa hoàn toàn tin phục Nhạc Trọng. Nhưng mà bọn họ cũng nguyện ý đi theo Nhạc Trọng là người dẫn bọn họ thắng lợi. Chỉ cần Nhạc Trọng có thể mang bọn họ tới thắng lợi thì không cần lo lắng cái gì. Thế nhưng mà Nhạc Trọng một khi thất bại thì những người vừa hợp nhất này sẽ bỏ chạy tán loạn.
- Bây giờ cho phép bắt giết tù binh tùy ý!
Nhạc Trọng lãnh khốc nói ra.
- Chậm!
Lúc này Vệ Trữ Quốc đột nhiên lên tiếng.
Nhạc Trọng lúc này dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Vệ Trữ Quốc.
Vệ Trữ Quốc bị ánh mắt Nhạc Trọng nhìn thì toàn thân phát lạnh, hắn vẫn kiên trì nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc lão đại, bắt giết tù binh không được! ! Hơn nữa đồ sát tù binh nếu truyền đi thì ai dám đầu hàng ngài nữa?
Từ xưa đến nay những thế lực muốn mưu cầu việc lớn không ai đi làm chuyện bắt giết. Không phải vì bọn họ hảo tâm, mà là một khi danh tiếng bắt giết truyền ra. Người nguyện ý đầu hàng ít đi rất nhiều. Vệ Trữ Quốc cũng hy vọng Nhạc Trọng có thể trở thành bá chủ một phương, hắn là hàng tướng cũng lạnh lòng.
Nghe Vệ Trữ Quốc nói vậy thì Trịnh Minh Hòa bước chân trì trệ, nhìn qua Nhạc Trọng.
Lúc này nhìn thấy Nhạc Trọng đi tới, hai tên chiến sĩ đi tới chiếc xe chở đầy rương, chỉ thấy trong rương là bồn hoa cực lớn, trong trong có trái cây có cây có lá màu xanh biếc, cao tới một mét, ngọn cây có trái cây nhỏ đong đưa như trân châu.
- Đây là vật gì?
Nhạc Trọng nhìn qua tên đại đội trưởng Mạc Bội Tường tù binh Thái.
Mạc Bội Tường cũng là quan chức lớn nhất trong đám tù binh.
Mạc Bội Tường nhanh chóng nói:
- Đại nhân! Đây là ba gã trưởng quan của Liệp Báo doanh phát hiện trong trấn nhỏ. Phát hiện gốc cây này thì ở gần có mười sáu con biến dị thú Hung Nha Viên Hầu. Vì tiêu diệt đám Hung Nha Viên Hầu thì chúng tôi chết vài huynh đệ.
Nhạc Trọng không nói ra lời nào nhìn qua cây nhỏ này, hắn phất phất tay cho Mạc Bội Tường lui xuống dưới.
Nhạc Trọng thò tay hái trái cây trân châu này xuống, ngửi thấy mùi thơm kỳ dị từ trên trái cây này truyền ra.
Nhạc Trọng cầm lấy gốc cây có trân châu nhỏ này một hồi, hắn đã có tám phần nắm chắc đây khẳng định là đồ tốt. Nhưng mà trái cây này có hiệu quả gì thì không biết. Nếu như ăn trái cây này mà làm cho người ta hôn mê, hắn chỉ sợ sẽ bị đám chiến sĩ dưới trướng tiêu diệt đầu tiên đấy.
Minh Giai Giai thập phần thông minh, thoáng cái nhìn ra băn khoăn của Nhạc Trọng, nàng mang theo nụ cười ngọt ngào đi tới trước người Nhạc Trọng, dùng ánh mắt to tròn nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Chủ nhân, ngài đang lo lắng trái cây có độc sao? Như vậy tôi sẽ thí nghiệm một chút nhé?
Nhạc Trọng nhìn thấy Minh Giai Giai trầm giọng hỏi:
- Giai Giai! Quả này tám phần nắm chắc là đồ tốt, đối với thân thể vô hại. Mà dù sao không phải mười thành nắm chắc, cô xác định muốn thử?
Minh Giai Giai vẻ mặt kiên định nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Xin cho tôi thử một lần!
Minh Giai Giai cũng nhìn qua Trân Châu Quả có xác xuất là đồ tốt thật lớn. Nàng cũng nắm chắc cơ hội tốt này. Nếu như Trân Châu Quả có thể làm cho nàng lột xác trở thành cường giả, như vậy nàng sẽ lời lớn. Trong tận thế này có thể trở thành cường giả cơ hội rất ít. Cho dù Trân Châu Quả không có khả năng làm cho nàng trở thành cường giả, nàng cũng có thể thắng được tín nhiệm của Nhạc Trọng. Kết quả xấu nhất là nàng bị độc chết.
Nhạc Trọng nhìn qua Minh Giai Giai vẻ mặt kiên định chợt đem Trân Châu Quả ném vào trong tay của nàng.
- Tốt! Cho cô!
Minh Giai Giai tiếp nhận Trân Châu Quả và không cho bản thân mình thời gian để hối hận, trực tiếp đem Trân Châu Quả nuốt vào trong bụng.
Miếng Trân Châu Quả vừa tiến vào trong bụng của Minh Giai Giai thì hóa thành dòng nước mát lạnh chảy khắp tứ chi bách hài của hắn.
Dòng nước mát lạnh chảy khắp thân thể của Minh Giai Giai, cơ hồ làm thân thể của nàng đông lại.