Hắn hung hăng cắn răng một cái và có đau đớn trợ giúp, cuối cùng từ Khủng Cụ Thuật bao phủ thoát ra ngoài.
- Anh thua rồi!
Hồ Ngạn vừa mới mở to mắt, chợt nghe được âm thanh lạnh như băng của Nhạc Trọng, bàn tay lớn của Nhạc Trọng đặt lên yết hầu của hắn, chỉ cần Nhạc Trọng dùng sức hợp lại có thể dễ dàng bóp nát yết hầu của Hồ Ngạn.
- Tôi thua!
Hồ Ngạn có chút chán nản nói ra. Nếu là cuộc chiến sinh tử, hắn lúc này đã chết mất. Hắn mặc dù có chút táo bạo hiếu chiến, nhưng mà không phải người không phân biệt tốt xấu, tiếp tục càn quấy chỉ khó coi mà thôi.
Phía dưới có rất nhiều cao thủ nhìn qua Hồ Ngạn nhào đầu về phía Nhạc Trọng, cơ hồ bắt lấy tay của Nhạc Trọng, sau đó thì bất động, cổ họng bị Nhạc Trọng khóa lại. Vốn là dùng thân thủ của Hồ Ngạn thì có thể dễ dàng né qua một kích của Nhạc Trọng, sau đó có thể tiến hành đánh trả Nhạc Trọng, nhưng mà hắn lại không tránh khóa yết hầu của Nhạc Trọng chộp tới, chuyện này làm mọi người ngây người.
- Thật là lợi hại! !
- Thật sự là đáng sợ! Không biết hắn có bao nhiêu át chủ bài!
...
Những cao thủ trong Hoa Hưng Hội nhìn thấy Hồ Ngạn không có chút lực phản kháng bị Nhạc Trọng một kích chế ngự, trong nội tâm đều tràn ngập kinh hãi. Kỹ năng chiến đấu cận thân của Hồ Ngạn của hắn trải qua ba lần cường hóa và không ngừng nghiên cứu phù hợp với bản thân của mình, trong đấu vỡ khu vực nhỏ hẹp chưa từng có đối thủ. Bây giờ lại bị Nhạc Trọng một kích chế ngự, thực lực của Nhạc Trọng có thể nghĩ.
Nhạc Trọng có thể sai khiến biến dị thú, bản thân thực lực lại khủng bố như vậy, quả thật là tồn tại không thể khống chế.
Thư Văn Ngạn nhìn qua Nhạc Trọng đứng trong bình đài, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng cùng tiếc hận. Cao thủ như vậy vì cái gì không cho bọn họ sử dụng, Hoa Hưng Hội thực lực chỉnh thể có thể tăng lên ba phần.
Hồ Ngạn có chút thất lạc nói ra:
- Nguyện đánh bạc chịu thua! Từ giờ trở đi, tôi và Trương Sổ Văn sẽ nghe theo anh chỉ huy trong một tháng!
- Tốt!
Nhạc Trọng khẽ gật đầu, trong một tháng này, trong tay hắn sẽ có bốn cao thủ cao hơn cấp 30 chỉ huy cùng một trăm tên chiến sĩ của Hoa Hưng Hội. Đây là lực lượng không nhỏ, có cổ lực lượng này trong nội địa của Ngô Nham Hoành thì Nhạc Trọng có thể làm rất nhiều chuyện.
Một tháng sau, Cam Đào cũng có thể không ngừng chiến đấu với tang thi trong một tháng. Đến lúc đó, Nhạc Trọng không cần phải là người cô đơn chiến đấu đớn độc.
Đánh bại Hồ Ngạn, Nhạc Trọng mang theo tiểu hài tử kia cùng Vệ Trữ Quốc quay về nơi của bọn họ.
Trong núi rừng này tuy Nhạc Trọng là khách quý của Hoa Hưng Hội nhưng cũng chỉ được phân một hang động chừng mười trượng nhỏ hẹp mà thôi.
Trong sơn động có cái giường đá và khí cụ thô sơ. Ở trên giường đá này phủ lên một tầng rơm rạ, đặt một tấm nệm lên. Đây đã là đãi ngộ thật tốt rồi. Người bình thường chỉ có thể co rúc trên một đống cỏ khô, căn bản không có giường đá mà nằm.
Một khi rời khỏi khu vực trấn nhỏ, sẽ gặp rất nhiều bất tiện. Bởi vậy mặc dù biết rõ trong núi nhỏ càng thêm an toàn, nếu có điều kiện Hoa Hưng Hội cũng muốn dẫn người ở trong trấn.
- Cô đi tắm rửa, sau khi tắm sạch sẽ ra gặp tôi!
Nhạc Trọng nhìn qua tiểu ăn mày và ra lệnh.
- Vâng! ! Đại nhân! !
Đứa bé kia có chút khiếp đảm nhìn Nhạc Trọng, đi vào trong thùng nước nhỏ tràn đầy tẩy rửa thân thể của mình.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Vệ Trữ Quốc trực tiếp hỏi:
- Vệ Trữ Quốc. Tôi cần biết rõ toàn bộ tư liệu của Ngô Nham Hoành.
Vệ Trữ Quốc nhìn qua Nhạc Trọng cung kính đáp:
- Vâng! Đại nhân! Tôi sẽ nói toàn bộ những gì tôi biết.
Vệ Trữ Quốc với tư cách tinh anh của Lang Nha doanh cho nên biết được nhiều tình báo mà người thường không biết. Trong tay của Nhạc Trọng còn có Lý Băng Yên tinh anh của Lang Nha doanh, nhưng mà tình báo từ trong miệng của nàng Nhạc Trọng không dám tin tưởng. Ngô Đàm Đồng người này là đại phản đồ của Ngô Nham Hoành cho nên biết rõ tình báo không bằng Vệ Trữ Quốc là tinh anh của Lang Nha doanh.
- Đại nhân! Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi!
Thời điểm Vệ Trữ Quốc nhìn qua Nhạc Trọng giảng thuật tình báo hắn biết về Ngô Nham Hoành thì bên cạnh có âm thanh nhút nhát vang lên.
Nhạc Trọng nhìn qua hướng âm thanh thì thấy một tiểu loli dáng người cao gầy, mái tóc dài màu đen, ngũ quan tinh xảo, làn da hơi vàng lớn lên đáng yêu đứng đó.
- Tôi tên là Minh Giai Giai! Năm nay mười hai tuổi, qua hai tháng là mười ba. Cha mẹ của tôi đều là Hoa. Tôi biết nói tiếng Thái Lan, biết chữ Thái Lan, giặt quần áo, nấu cơm, còn biết đấm chân, mát xa. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là nô lệ của đại nhân. Tôi sẽ nghe lời chủ nhân. Ngài bảo tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó.
Minh Giai Giai thập phần nhu thuận nói ra, cho biết giá trị của mình.
Sau tận thế, người không có giá trị sẽ bị loại bỏ, Minh Giai Giai thập phần tinh tường pháp tắc tàn khốc của tận thế. Cho dù Thư Văn Ngạn thống lĩnh Hoa Hưng Hội, nhưng mà pháp tắc tàn khốc vẫn tồn tại. Chỉ có tạo dựng nên chính quyền cường đại của nhân loại, chế định một loạt trật tự mới, pháp tắc mới. Mới có thể thay thế pháp tắc tàn khốc của tận thế.
Nhạc Trọng chần chờ một hồi, chậm rãi nói:
- Minh Giai Giai! Tôi bỏ tthân phận đầy tớ cho cô, thả cô trở về, như thế nào?
Minh Giai Giai là tiểu loli không có chút sức chiến đấu nào cả. Cũng không có tác dụng quá lớn, nếu không có căn cứ vững chắc, mang theo tiểu loli như vậy chạy đi khắp nơi thật sự là vướng víu. Nhạc Trọng hôm nay nhận lấy Minh Giai Giai chỉ là không muốn tùy ý giết người.
Nhạc Trọng trong tận thế này đã rèn luyện sát phạt quả quyết, tâm ngoan thủ lạt. Hắn có thể không chút do dự tiêu diệt địch nhân, cho dù địch nhân là dạng người gì. Nhưng mà hắn không muốn vô duyên vô cớ giết người, trông thấy một tính mạng biến mất trước mặt của mình.
Minh Giai Giai giống như con nai con bị thương quỳ trước mặt của Nhạc Trọng, hai mắt rưng rưng đau khổ dập đầu cầu khẩn.
- Đại nhân! ! Giai Giai làm sai chuyện gì sao? Đại nhân không nên đuổi Giai Giai đi! ! Giai Giai rời khỏi đại nhân sẽ chết. Van cầu ngài, đại nhân, lưu lại Giai Giai a! ! Giai Giai sẽ toàn lực hầu hạ ngài!
Nhạc Trọng vừa gặp mặt đã cho Minh Giai Giai sửa bò và bánh ngọt ăn, nàng căn bản không muốn rời khỏi chủ nhân hào sảng như vậy. Phải biết rằng người sống sót trong Hoa Hưng Hội co thể vì một cái bánh ngọt mà đánh nhau sống chết, thậm chí đánh chết người cũng đã xảy ra.
Nhạc Trọng nhìn qua tiểu loli đáng yêu Minh Giai Giai khóc như hoa lê đáy vũ thì thở dài, nói:
- Từ giờ trở đi, cô là thị nữ của tôi. Tới đây đi!
- Cảm ơn chủ nhân!
Minh Giai Giai thoáng cái nín khóc mỉm cười, thoáng cái đã nhảy lên giường đá bóp chân cho Nhạc Trọng.
Vệ Trữ Quốc nhìn Nhạc Trọng cùng Minh Giai thì cung kính nói một câu: