Ôn Bội San nhìn thấy Thái Dịch Yên tiến vào trong ngực của Nhạc Trọng thì cảm thấy không thoải mái, giống như bảo bối của mình bị người ta đoạt mất vậy.
- Đi theo sau lưng của tôi!
Nhạc Trọng không có có tâm tư trấn an Thái Dịch Yên là mỹ nhân này, đẩy nàng trong ngực ra và tiếp tục bước đi.
Thái Dịch Yên bị Nhạc Trọng đẩy từ trong ngực ra, theo thật sát sau lưng Nhạc Trọng, trong hỗn loạn thế này chỉ có sau lưng của Nhạc Trọng mới an toàn.
Đại minh tinh Chu Diễm Tuyết cũng lặng lẽ đi tới sau lưng của Nhạc Trọng, nàng không phải đầu đất, nàng cũng vô cùng rõ ràng chỉ có đứng sau lưng của Nhạc Trọng mới là nơi an toàn nhất.
- Cứu mạng!
Trịnh Bội Bội trong thời khắc hỗn loạn liền không tự giác hướng về Lục Trầm Quang và lớn tiếng cầu khẩn. Nhưng mà tốc độ bỏ chạy của Lục Trầm Quang cực kỳ nhanh, cho dù Trịnh Bội Bội lớn tiếng cầu khẩn thì hắn cũng không nghe được.
Trong lúc hỗn loạn thì phía sau có một tên nam nhân cường tráng đâm vào người của Trịnh Bội Bội và làm nàng ngã trên mặt đất. Phía sau những người khác ai cũng không chú ý tới dưới chân có người sống, nhao nhao dẫm nát thân thể nhỏ nhắn của Trịnh Bội Bội dưới chân.
Mắt thấy Trịnh Bội Bội sắp bị giẫm chết đột nhiên một đám người giải tán, chạy qua hướng khác thục mạng. Hơn mười con Ám Nha bay tới, giống như mũi tên lao thẳng vào đám người này, dùng cái mỏ sắc bén mổ đầu của bọn họ.
Một con Ám Nha cũng hóa thành một mũi tên lao thẳng qua phía Trịnh Bội Bội, Trịnh Bội Bội chỉ có thể trơ mặt đầy máu nhìn qua tử vong sắp hàng lâm.
Đúng lúc này một ánh đao hiện ra, con Ám Nha chợt bị chém thành hai đoạn cứu Trịnh Bội Bội một mạng.
Trịnh Bội Bội nhìn qua chủ nhân của ánh đao, phát hiện người cứu nàng là người không lâu trước đó bị nàng nói là mọi rợ.
Đúng lúc này bốn người Thái Dịch Yên đi theo bên người của Nhạc Trọng nhìn thấy Trịnh Bội Bội bị giẫm suýt chết tại chỗ, nàng lập tức đi tới ôm lấy Trịnh Bội Bội lo lắng hỏi:
- Bội Bội, cô không có chuyện gì chứ?
Thái Dịch Yên cùng Trịnh Bội Bội hai người tuy tính cách bất đồng, thế nhưng mà gia thế gần nhau, cả hai từ nhỏ là bạn khuê mật, song phương thập phần thân mật. Nàng nhìn thấy Trịnh Bội Bội bị thương nặng thì thật tình lo lắng hỏi.
Trịnh Bội Bội ho ra máu, trên gương mặt em bé hiện ra thần sắc sợ hãi, nàng cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Thái Dịch Yên và khóc lên:
- Dịch Yên, tôi sắp chết, tôi không muốn chết.
Thân thể của Trịnh Bội Bội bị mười mấy người giấm đạp đã bị thương nặng, nếu như không kịp thời cứu chữa thì chỉ có một con đường chết.
Thái Dịch Yên dùng ánh mắt dễ thương rưng rưng nói ra:
- Bội Bội, chịu đựng, cô sẽ không có việc gì, chờ bác sỹ tới sẽ tốt thôi.
- Thoa ngoài da, uống thuốc vào trong bụng, mỗi thứ một bao, sau đó vịn nàng đi theo sau lưng của tôi.
Thời điểm Thái Dịch Yên cùng Trịnh Bội Bội hai nữ khóc thành một đoàn, Nhạc Trọng ném hai bao cỏ cứu mạng được nghiền nát ném vào trong tay của Thái Dịch Yên.
Thái Dịch Yên nhận lấy hai bao thuốc nhỏ mà Nhạc Trọng quăng ra và nhìn hắn một cái, không chần chờ chút nào xé bao gói ra, đem thuốc bên trong đổ vào miệng của Trịnh Bội Bội.
Cỏ cứu mạng có hiệu quả thập phần thần kỳ, Trịnh Bội Bội nuốt vào một bao cỏ cứu mạng, gương mặt tái nhợt rốt cuộc có chút huyết săc, ho ra máu cũng dừng lại.
- Thuốc thần kỳ a, trên người anh ta có bao nhiêu bí mật đây?
Thái Dịch Yên nhìn qua Trịnh Bội Bội thoáng cái đã khôi phục lại, trong nội tâm nàng hơi chấn động, sau đó cắn răng ôm lấy Trịnh Bội Bội đi theo sau lưng của Nhạc Trọng.
Đúng lúc này Chu Diễm Tuyết đi đến bên người Thái Dịch Yên và mỉm cười nói ra:
- Tôi đi tới giúp cô!
- Cảm ơn cô Diễm Tuyết tỷ!
Thái Dịch Yên thoáng cái tràn ngập hảo cảm với Chu Diễm Tuyết, nàng một người ôm Trịnh Bội Bội đúng là quá cố sức, có người hỗ trợ thì không gì tốt hơn.
Ôn Bội San thì theo thật sát sau lưng của Nhạc Trọng. Vừa rồi nàng thực sợ hãi cực điểm, hơn nữa Thái Dịch Yên, Trịnh Bội Bội tuy là khuê mật của nàng, nhưng mà quan hệ song phương chỉ là bạn tốt bình thường. Trong lúc nguy cấp thì nàng lựa chọn đứng bên người của Nhạc Trọng, như vậy có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn.
Trong đại sảnh yến hội loạn thành một bầy, nhưng mà chiến sĩ đặc chiến doanh của Nhạc Trọng lại phân thành tiểu tổ bốn người, trợ giúp lẫn nhau, sử dụng năng lực của mình đánh chết Ám Nha.
Có một nửa chiến sĩ đặc chiến doanh ra tay, còn có một bộ phận khác thì đứng yên bất động, vô cùng cảnh giác nhìn qua chung quanh. Bọn họ ở thành phố SY có nhiều địch nhân hơn bằng hữu, bọn họ tự nhiên phải bảo tồn thực lực ứng phó tình huống khẩn cấp.
Mặc dù có một nửa đặc chiến doanh ra tay, nhưng mà đám Ám Nha vẫn không ngăn cản được công kích của bọn họ, nhao nhao chết đi.
Những người trong yến hội nhìn thấy chiến sĩ đặc chiến doanh ra tay, nhao nhao di động qua hướng bên này, trốn ở sau lưng những người mà không lâu trước bị bọn họ chửi là man rợ, hai lúa.
Nhạc Trọng giống như tảng đá ngầm kiên cố nhất, thời điểm Ám Nha dốc sức liều mạng bay về phía hắn, chỉ thấy ánh đao lóe lên, những con Ám Nha kia trực tiếp chém thành hai đoạn.
Đao pháp của Nhạc Trọng mặc dù không có danh sư chỉ điểm, nhưng mà trải qua rèn luyện trong chiến đấu đã thập phần bá đạo. Đao pháp của hắn vừa nhanh vừa chuẩn, dùng nhanh nhẹn gấp tám lần người bình thường của hắn, trong một giây ngắn ngủi có thể bổ ra ba đao, nhanh nhất hết mức thì bổ ra năm đao. Chút ít Ám Nha vừa mới tới gần hắn đã bị chém thành hai đoạn.
Kỷ Thanh Vũ thì đứng bên người của Nhạc Trọng, kiếm pháp của nàng so với Nhạc Trọng còn cao minh hơn, mỗi ra một kiếm đều là sát chiêu, không có lãng phí nửa điểm khí lực, từng con Ám Nha vừa mới bay đến bên người nàng, mi tâm bị một kiếm chém trúng và rơi xuống.
Diêu Diêu là người tiến hóa hệ nhanh nhẹn cho nên phát huy ưu thế của mình, thân hình không ngừng chớp động, chém giết tất cả Ám Nha.
Dùng chiến sĩ đặc chiến doanh của Nhạc Trọng cầm đầu không ngừng chiến đấu như vậy, trong đại sảnh yến hội trong một thời gian ngắn cũng không có thương vong gì. Nhưng mà Nhạc Trọng dù sao cũng ít người, mà Ám Nha cơ hồ vô cùng vô tận, không ngừng có Ám Nha từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh lao vào trong, gia nhập vây công đám người Nhạc Trọng đang chiến đấu. Tiếp tục như vậy, Nhạc Trọng cũng không thể ngăn cản được.
Trong đại sảnh yến hội này đều là đám thượng lưu của thành phố SY, sắc mặt của bọn họ tái nhợt nhìn chằm chằm vào đám Ám Nha này, trong nội tâm tràn ngập khiếp đảm cùng sợ hãi. Bọn họ cũng không biết chiến sĩ đặc chiến doanh của Nhạc Trọng không có khả năng bảo trì trạng thái hung mãnh như thế này bao lâu, nếu như đặc chiên doanh của Nhạc Trọng vừa bại, bọn họ phải chết dưới công kích quần công của Ám Nha.
Kịch chiến tiếp tục chừng năm phút sau thì bên ngoài rốt cục truyền đến âm thanh súng nổ dày đặc.