Mà mấy tên học sinh trung học và tên giáo viên Lưu Kim được Vương Kiến trợ giúp nên trở thành người cường hóa. Nhưng mà những người cường hóa mà dựa vào người khác trợ giúp thì đẳng cấp không cao, đẳng cấp cao nhất hiện giờ là Lưu Kim cấp 9.
Ngưu Giang trước tận thế là lão binh xuất ngũ, sau tận thế thì dựa vào bổn sự của mình mà mở chiếm một đồn cảnh sát sau đó tìm được súng đạn. Lại mời chào một đám bộ hạ, phong quang một thời gian ngắn. Nhưng mà sau khi tang thi biến hóa thì nhiều thủ hạ của hắn chết trận, hắn cùng chỉ mang theo mấy người trốn đi, gia nhập đoàn xe của Vương Kiến.
Phân phối vật tư trong đoàn xe của Vương Kiến là bình quân chủ nghĩa, tất cả mọi người ăn cái gì cũng như nhau. Trừ người ra ngoài tìm vật tư thì cũng chỉ có tên thư ký Hoàng là được nhiều một chút. Trong lòng Vương Kiến là người có tinh thần trọng nghĩa, lại cũng không cổ hủ, ngược lại khéo đưa đẩy. Dù sao bọn họ cũng đi tới căn cứ của chính phủ, đắc tội Hoàng Duy An là chuyện không sáng suốt.
Phải biết rằng, trước tận thế thì người như Hoàng Duy An muốn đùa chết Vương Kiến là tiểu nhân viên công lực không tốn khí lực gì. Đương nhiên không có khả năng chơi chết được, nhưng mà muốn lấy chức vụ của Vương Kiền quá dễ dàng, hắn chỉ cần mở miệng phân phó là được.
Sau tận thế căn cứ chính phủ là cái dạng gì thì ai cũng không biết, càng không người nào đắc tội Hoàng Duy An. Lại bằng vào thân phận quan viên của hắn cho nên cũng kéo được một đội ngũ trong đoàn xe.
Thời điểm Nhạc Trọng cùng Ngưu Giang bàn về thế lực của đoàn xe, một người thân cao một mét sáu hai, dáng người cao gầy đi tới trước người của Nhạc Trọng và do dự một chút, chỉ vào đống thịt nướng và nhìn Nhạc Trọng nói ra.
- Cho tôi ăn no! Tôi cho anh tùy tiện chơi đùa.
Nhạc Trọng nhướng mày, ngẩng đầu nhìn qua nữ nhân đứng trước mặt hắn có dáng người cao gầy, dáng người mặc dù không có hoàn mỹ như Trác Nhã Đồng nhưng mà làm cho người ta có cảm giác dã tính và phong tình của lúa non, đôi chân thon dài như người mẫu, làn da của nàng trắng nõn, mặt trứng ngỗng, ngũ quan xinh đẹp, nhưng mà hai má có chút tiều tụy, sắc mặt vô cùng tái nhợt, tuy nàng so ra thì kém Trác Nhã Đồng nhưng mà cũng là một đại mỹ nhân đấy.
- Tôi là Cố Mạn Tư! Tốt nghiệp ở đại học nghệ thuật xxx, năm nay hai mươi lăm tuổi. Không có bạn trai, tôi vẫn còn trinh, chỉ cần anh cho tôi ăn no thì tùy tiện chơi thế nào cũng được! ! Nếu anh có thể cho tôi ăn no lâu dài thì tôi sẽ đi theo anh, anh muốn thế nào cũng được.
Cố Mạn Tư đã gần hai tháng không được ăn no! Đói khát giày vò làm nàng điên cuồng. Nhạc Trọng đang ăn thịt Hắc Lân Hung Trư câp hai, tràn đầy dầu mỡ. Nếu là trước tận thế vì không muốn béo thì nàng nhìn qua thịt này sẽ buồn nôn. Nhưng mà hai tháng qua nàng chưa từng ăn thịt, Nhạc Trọng lại đang nướng thịt Hắc Lân Hung Trư thì làm cho nàng động tâm hơn cả mười vạn mỹ kim trước tận thế.
Cố Mạn Tư liền không hỏi tên của Nhạc Trọng. Nàng chỉ cần biết nam nhân trước mặt mang theo súng tiểu liên, eo có ám ma đao, bên người có hai nữ nhân lớn nhỏ và một nam nhân tùy tùng là có thể dựa vào. Nàng cho dù muốn bán cũng phải bán cho nam nhân như vậy.
Trên thực tế không ít người không ngăn cản được đói khát cho nên bán đứng chính mình. Hoàng Duy An thu được vài nữ nhân và mấy tên thủ hạ cũng là vì vậy, bọn họ bán đứng chính mình, đi theo Hoàng Duy An làm tình nhân của hắn. Trong đoàn xe có rất nhiều người vụng trộm bán thân thể của mình để đổi lấy lương thực, đây cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ gì.
Nếu không phải Vương Kiền là người trượng nghĩa duy trì nguyên tắc của mình. Chỉ sợ trong đoàn xe đã sớm xuất hiện tình trạng thiếu vật tư trầm trọng.
Nghe Cố Mạn Tư nói thì trong lòng Trác Nhã Đồng căng thẳng, cầm chặt hai tay của mình và nhìn qua Nhạc Trọng. Tuy nàng tự tin vào tướng mạo, khí chất, năng lực của mình vượt xa Cố Mạn Tư, nhưng mà lịch duyệt phong phú của nàng thì biêt rõ nam nhân là sinh vật có mới nới cũ. Đặc biệt là Cố Mạn Tư có ưu thế cực lớn là trẻ tuổi và còn trinh, mà Cố Mạn Tư đối với nam nhân mà nói là có sức hấp dẫn cực lớn.
Nhưng mà Trác Nhã Đồng cũng biết mình không thể nào xen vào ý chí của nam nhân này, nếu như nàng lựa chọn can thiệp ý chí của nam nhân trước mặt. Mặc dù nhất thời hắn nghe nàng nhưng mà sẽ sinh ra cảm giác chán ghét, tương lai sẽ cực kỳ bất lợi cho nàng. Nàng hiện tại thông minh nhất là dựa vào bản thân mình chiếm cứ một góc trong tâm hồn của nam nhân này.
Nhạc Trọng nhìn qua Cố Mạn Tư, lãnh đạm nói:
- Cô biết nấu cơm không?
- Không biết!
Cố Mạn Tư gia cảnh vô cùng tốt, trước tận thế là tồn tại kiêu ngạo giống như công chúa vậy, thích gì thì cứ mua, đi ăn cũng phải là khách sạn hạng sang, loại chuyện nấu cơm nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhạc Trọng tiếp tục thản nhiên nói:
- Cô biết giặt đồ không?
- Không biết!
Sắc mặt của Cố Mạn Tư bây giờ rất khó coi. Trong nhà lúc trước có máy giặt quần áo, nhưng mà nàng là thiên kim tiểu thư thì càng không giặt quần áo và đi động tới máy giặt làm gì.
Sau tận thế thì giặt quần áo lại biến thành công tác trọng yếu nhất, bởi vì đại bộ phận quần áo đều cần dùng tay giặt.
Nhạc Trọng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng, nhìn qua Cố Mạn Tư thản nhiên nói:
- Cô xinh đẹp như nàng không?
Cố Mạn Tư có chút ghen ghét nhìn qua Trác Nhã Đồng nhưng mà dùng biểu lộ như muốn khóc nói:
- Không có!
Tuy Cố Mạn Tư thập phần tự tin, nhưng mà cũng không thể thừa nhận rằng Trác Nhã Đồng xinh đẹp hơn mình, ưu nhã và khí chất cũng vậy.
Bị Nhạc Trọng bắt lấy bàn tay nhỏ bé, trong nội tâm Trác Nhã Đồng có chút ngòn ngọt, nhìn qua Nhạc Trọng nở nụ cười rất đẹp.
Vân Thải Vi thì nhìn thấy Nhạc Trọng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của mẹ mình, trong đôi mắt xinh đẹp có dị quang, lúc này từng ngụm từng ngụm ăn thịt nướng. Thịt Hắc Lân Hung Trư cấp hai trước tận thế là mỹ vị khó có được, càng đừng đề cập tới sau khi tận thế thiếu thốn. Nàng cũng sợ bị đói, trước khi chưa nhét đầy cái bụng nhỏ thì nàng sẽ muốn ăn.
- Tôi còn thiếu một người sai vặt, nếu như cô muốn lưu lại thì nhất định phải học tập cách làm một sai vặt hợp cách. Nếu như không muốn thì cô bây giờ có thể rời đi. Nếu cô lưu lại thì có thể ngồi xuống đây ăn.
Lúc hai mắt Cố Mạn Tư rưng rưng cố nén khuất nhục chuẩn bị rời đi, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai của mình.
Nhạc Trọng cũng không muốn tìm đại tiểu thư được nuông chiều về làm sai vặt. Nếu như Cố Mạn Tư lưu lại thì hắn sẽ sai sử như người hầu. Trác Nhã Đồng đã là nữ nhân của hắn, hắn cũng không muốn sai sử nàng như người hầu của mình.
Cố Mạn Tư nhịn không được nói ra:
- Tôi nguyện ý!
Nói xong Cố Mạn Tư lập tức ngồi xuống, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng, thập phần không hình tượng nuốt nước bọt.