- Lập tức cút ra khỏi Nha Thôn cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết bà!
Đối với người muốn giết mình, Nhạc Trọng chưa bao giờ cho bọn họ một chút sắc mặt nào. Lúc này nếu không phải vì tìm kiếm Thần Tuyền Trà thì hắn cũng không có khả năng lưu cho Quyên Tử một mạng.
Thế giới bên ngoài tùy ý có thể nhìn thấy tang thi, biến dị thú. Quyên Tử là người bình thường bị đuổi ra khỏi Nha Thôn, nếu như không có gì ngoài ý muốn. Không phải bị chết đói cũng bị tang thi và biến dị thú ăn tươi.
Nhạc Trọng nói ra lời này Quyên Tử oán độc nhìn qua Nhạc Trọng một cái sau đó cắn răng một cái đi ra khỏi nhà.
Thấy một màn như vậy năm người Lưu Nhị Hắc hiện ra thần sắc sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng nhìn qua Nhạc Trọng, chờ đợi Nhạc Trọng xử lý.
Nhạc Trọng nhìn qua năm người Lưu Nhị Hắc và lạnh như băng nói ra:
- Từ giờ trở đi, Nha Thôn là của tôi! Tất cả mọi người trong thôn là tài sản của tôi. Các người hiện giờ bị tôi hợp nhất, có ý kiến gì không?
Mã Chính Minh vừa chết, Nhạc Trọng liền sinh ra tâm tư cướp lấy Nha Thôn. Trong Nha Thôn có năm mươi người sống sót, nhân khẩu trong tận thế rất thưa thớt, đây là tài nguyên trân quý.
Bạch cốt cũng cầm búa lớn nhìn chằm chằm vào bọn người Lưu Nhị Hắc, nếu như bọn họ có gan phản đối thì búa lớn trong tay không chút do dự chém giết năm người Lưu Nhị Hắc.
Năm người Lưu Nhị Hắc cảm thấy sát ý ngập trời trên người của bạch cốt truyền ra ngoài, chỉ cần bọn hắn gan dám phản đối, tên kia Hắc y nhân tuyệt đối sẽ không chút lưu tình đưa bọn chúng chém giết.
Lưu Nhị Hắc dẫn đầu gào thét lớn.
- Tôi không có ý kiến nào, từ hôm nay trở đi Nhạc lão đại ngài chính là chủ nhân của Nha Thôn. Ai dám không nghe ngài thì tôi sẽ giết người đó!
- Nhạc lão đại, tôi nghe ngài!
- Nhạc lão đại, sau này ngài bảo tôi làm thế nào thì tôi sẽ làm thế nào!
Mọi người còn lại nhao nhao nói ra. Đây là tận thế đấy, không có thứ gì dựa vào cả, đi theo cường giả có thể bảo đảm sinh hoạt của bọn họ. Chỉ cần Nhạc Trọng không chạm vào điểm mấu chốt của bọn họ, bọn họ nguyện ý đi theo Nhạc Trọng làm một trận.
Nhạc Trọng tiếp tục hỏi:
- Rất tốt! Các người biết đường đi tới Trần Thôn không?
- Tôi biết rõ!
...
Sáu thôn dân nhao nhao hưởng ứng nói.
- Lưu Nhị Hắc anh quay về chuẩn bị một chút, ngày mai dẫn đường cho cho tôi, Thái Văn, sau khi tôi đi thì anh tạm thời làm trưởng thôn của Nha Thôn. Tổ chức mọi người đi đánh cá. Tôi phải rời khỏi nơi này một thời gian ngắn, tan hợp!
Sau khi đưa ra mệnh lệnh, Nhạc Trọng lúc này mới ra lệnh cho mọi người rời đi.
- Nhạc lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?
Do dự một hồi đám lão bà xinh đẹp trong nhà của Mã Chính Minh lập tức đi tới trước mặt của Nhạc Trọng, bất an hỏi một câu.
Những nữ nhân khác cũng nhìn qua Nhạc Trọng. Nếu như Nhạc Trọng muốn các nàng lên giường, các nàng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Vốn các nàng đi theo Mã Chính Minh cũng chỉ là vì ăn no bụng, về phần tình cảm là không có rồi. Nếu như Nhạc Trọng muốn các nàng, các nàng sẽ không do dự mà đi theo hắn.
- Quay về phòng riêng của các người mà nghỉ ngơi đi!
Nhạc Trọng nhìn qua năm lão bà của Mã Chính Minh, phất phất tay cho các nàng lui xuống. Tuy hắn không phải là chính nhân quân tử gì, ánh mắt cũng bị Kỷ Thanh Vũ, Quách Vũ, Lộ Văn, Trương Tĩnh là đại mỹ nữ làm ánh mắt rất cao, những nữ nhân này không lọt vào mắt của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Trọng liền mang theo Lưu Nhị Hắc rời khỏi Nha Thôn, đi về hướng Trần Thôn.
Trong mộ lầu ba cao nhất của một tòa lầu trong Trần Thôn, sáu ngày này Trác Nhã Đồng nhìn qua con gái Vân Thải Vi tiều tụy, trong mắt chớp động hào quang khác thường. Dạ dày của nàng đang gào thét, cảm giác đói khát bao phủ toàn thân của nàng, điên cuồng tàn phá tâm trí và thân thể của nàng.
Kỳ thật đồ ăn trong phòng đã ăn hết trong sáu ngày trước rồi, trong phòng này Trác Nhã Đồng cùng con gái Vân Thải Vi ăn uống thập phần tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn thật it đồ ăn, hơn nữa giống như người chết tận lực bảo trì bất động. Nhưng mà sáu ngày trước rốt cục cũng ăn xong đồ ăn cuối cùng. Trong sáu ngày này Trác Nhã Đồng mỗi một ngày đều bị đói khát giày vò như muốn điên lên rồi, đồng thời dưới đói khát thúc dục, một ý niệm điên cuồng đang hiện ra trong mắt của nàng Ăn nàng!
- Không được! Đây là con gái của mình, là con gái bảo bối của mình!
Ăn nàng!
Bản năng và đạo đức xung đột, Trác Nhã Đồng cơ hồ bị giày vò đến nổi điên. Ánh mắt nàng nhìn qua con gái của mình đang trở nên điên cuồng, giống như nhìn thấy đồ nướng thật ngon.
Trạng thái tinh thần của Trác Nhã Đồng hiện tại đang sụp đổ, nàng vô ý thức tới gần con gái của mình, đem hai tay đặt lên cổ của Vân Thải Vi.
Con mắt của Vân Thải Vi sáng ngời và to tròn, tay phải của nàng đang cầm một khối chocolate đã tách ra một nửa cho Trác Nhã Đồng nói:
- Mụ mụ, ăn cơm!
Nghe được âm thanh của con gái, thần trí sụp đổ của Trác Nhã Đồng đã khôi phục lại, nhìn thấy tay của mình đang khoác lên cổ của con gái, trong nội tâm Trác Nhã Đồng hiện ra một loại cảm giác sợ hãi tới tận xương tủy. Nếu như nàng thật sự giết con gái của mình, nàng nhất định sẽ sụp đổ tinh thần, biến thành người điên.
Trác Nhã Đồng thoáng cái ôm lấy Vân Thải Vi và khóc lớn.
- Thải Vi ăn đi! Thải Vi ăn đi!
Vân Thải Vi vô cùng hiểu chuyện nói:
- Mụ mụ ăn đi! Ăn mới có khí lực!
Trác Nhã Đồng buông Vân Thải Vi ra, lộ vẻ sầu thảm cười cười, cầm lấy chocolate của con gái đưa lên miệng, đồng thời cầm lấy chocolate trong tay của con gái ăn hết.
- Tiểu Vi chờ ở nơi này, mụ mụ đi tìm chút gì ăn được.
Trác Nhã Đồng phân phó Vân Thải Vi một câu, lung la lung lay đứng lên, đi qua phòng bếp.
Trong phòng bếp đã không còn cái gì ăn được cả, ngay cả muối ăn, xì-dầu, dấm chua là các loại gia vị thì hai mẹ con các nàng đã ăn hết rồi.
Nhưng mà mục tiêu của Trác Nhã Đồng không phải là những thứ này, mà là dao phay trong nhà bếp. Nàng sợ hãi mình làm ra chuyện điên rồ, đã làm ra ý niệm quyết tử rồi.
Trác Nhã Đồng cầm lấy dao phay, trong mắt hiện ra thần sắc không chút dọ dự, hai tay run rẩy không thôi, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi và bất an.
- Nếu hiện tại có người cứu chúng ta ra ngoài, mình sẽ làm mọi chuyện!
Trác Nhã Đồng cười khổ một tiếng, trong lòng tưởng tượng, nhắm mắt lại run rẩy cầm lây dao phay đặt lên tay trái của mình.