- Kỷ Thanh Vũ, hiện giờ tạm thời đã an toàn. Dựa theo ước định của chúng ta, hôm nay thỉnh cô theo tôi tìm Ngã Tử Đảng.
Kỷ Thanh Vũ thản nhiên nói:
- Tốt!
Nhạc Trọng nói:
- Còn các em thì sao? Các em muốn sống ở chỗ này hay là đi theo tôi chiến đấu. Chuyện gì cũng phải nói trước, chiến đấu ngày hôm nay kịch liệt hơn hôm qua đấy.
Trừ Vương Song ra, các nữ hài tử khác sắc mặt trầm xuống.
Chiến đấu với tang thi chỉ cần làn da bị vạch phá một chút thì bản thân cũng biến thành tang thi. Cho dù là nam nhân cũng khó mà sinh ra nửa điểm ý chí chiến dấu chớ nói chi là nữ hài tử.
Đúng lúc này hai mắt Trần Dao kiên định nói ra:
- Tôi theo anh chiến đấu. Tôi cũng muốn tiến hóa.
Trần Dao cũng là nữ hài vô cùng sợ hãi chiến đấu với đám tang thi, thế nhưng mà nàng vô cùng rõ ràng, thế giới này nhất định phải dựa vào chính là bản thân mình. Cho dù phụ thuộc vào cường giả cũng phải thể hiện giá trị của mình.
Ánh mắt Vương Phương lập loè vài cái nói:
- Em ở chỗ này chiếu cố Trương Tuyền a. Nàng còn chưa khỏe, cần người chiếu cố. Hơn nữa cho dù em đi cũng vướng víu.
Do dự một chút Thái Hiểu cũng mở miệng nói ra:
- Em cũng ở lại đây chiếu cố Trương Tuyền.
Nhạc Trọng nói:
- Tốt! Các em phải canh giữ cửa phòng cẩn thận, trừ bọn anh ra thì người nào cũng không mở ra.
Nói xong Nhạc Trọng bước ra khỏi gian phòng.
Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao, Vương Song đi theo sau lưng Nhạc Trọng ra ngoài.
Nương theo âm thanh động cơ vang lên, Trần Dao điều khiển chiếc xe trường học lao thẳng lên đường.
Trên đường phố khắp nơi đều là tang thi du đãng, xe trường học xông lên trên đường phố, những tang thi kia lung la lung lay đi về hướng chiếc xe. Những tang thi này vừa mới tiếp cận chiếc xe thì giống như bị xe tăng đụng vào nên bay đi.
Trần Dao vừa lái xe vừa nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc Trọng, dầu của xe này chỉ còn lại một nửa mà thôi.
Nhạc Trọng hỏi:
- Còn có thể đủ tới đại học Trung Hải và đến trạm xăng dầu Giang Nam hay không?
Trần Dao tính ra thì nói:
- Không có vấn đề!
Nhạc Trọng nhanh chóng nói:
- Vậy đi tới đại học Trung Hải trước.
Trần Dao gật đầu điều khiển xe trường học chạy tới đại học Trung Hải phóng đi.
Khác với đại học Vân Hoa, đại học Trung Hải chính là đại học trọng điểm của cả nước, có không ít danh nhân ra ngoài, là một trong những trường đại học danh giá nhât.
Đại học Trung Hải là nơi cực kỳ phồn hoa, cho dù là lúc nào cũng có người tới người đi. Bởi vậy tang thi số lượng cũng là khu vực khác nhiều gấp mấy lần.
Trần Dao vừa lái xe tới khu vực này liền nhìn thấy từng thi đàn rậm rạp, khắp nơi là thi đàn vây quanh chiếc xe.
Vừa nghe được âm thanh động cơ xe trường học, những tang thi này lảo đảo đi tới gần.
Trần Dao cắn răng một cái, hung hăng đạp chân ga.
Những tang thi này nhao nhao bị đánh bay, chiếc xe này có chấn động truyền tới như có như không. Nếu đổi lại là xe bình thường thì chỉ sợ lúc này đã bị đám tang thi vây quanh và thôn phệ.
Đánh bay không biết bao nhiêu tang thi, chiếc chở mấy người Nhạc Trọng rốt cuộc cũng tiến vào trong đại học Trung Hải.
Kỷ Thanh Vũ nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Ngã Tử Đảng ở địa phương nào? Đại học Trung Hải lớn như vậy, anh biết ở đâu không?
Nhạc Trọng nhanh chóng nói ra:
- Đồ thư quán, bể bơi, ký túc xá nam sinh, phòng tập thể thao, siêu thị, nếu hắn còn sống cũng chỉ có ở những nơi đó.
Vương Song hiếu kỳ hỏi:
- Nhạc Trọng, Ngã Tử Đảng tên gọi là gì?
Đây là đại học Trung Hải đấy, tang thi rất nhiều, so với đại học Vân Hoa thì nhiều hơn, loại địa phương này cho dù là Nhạc Trọng tiến vào cũng có nguy hiểm cực lớn. Vương Song cũng thập phần hâm mộ bạn bè của Nhạc Trọng, vậy mà có Nhạc Trọng sẵn sàng mạo hiểm tính mạng tới cứu hắn.
Nhạc Trọng cười nói:
- Hắn tên là Trì Dương, là một trong mấy bạn bè tốt nhất của tôi.
Lời nói tới đây lái xe Trần Dao đã đi vào siêu thị nhỏ trong đại học Trung Hải.
- Mọi người chờ ở chỗ này. Tôi đi xuống nhìn một chút.
Nhạc Trọng lưu lại một câu và nhanh chóng cùng Bạch Cốt lao về phía trước.
Chung quanh siêu thị nhỏ này có hơn mười đầu tang thi, chúng rất nhanh vây quanh hai người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn hơn mười tang thi này, hắn như một mũi tên bước lên và Bạch Cốt cùng một chỗ chính diện nghênh đón đám tang thi này.
Lúc này Nhạc Trọng đã không phải là nam sinh bình thường khi đối mặt sợ hãi và yếu đuối khi đối diện với tang thi, trải qua không ngừng chiến đấu, cường hóa, thực lực của Nhạc Trọng đã tăng lên thật lớn.
Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt xông vào trong thi đàn, chợt tùy ý thanh lý tang thi dễ dàng như lặt rau cắt cỏ.
Bên người Nhạc Trọng lúc này có bóng đen phiêu nhiên tới, là Kỷ Thanh Vũ nhanh chóng lao vào trong thi đàn, bắt đầu săn giết tang thi.
Ba người liên thủ thì hơn mười tang thi hành động chậm chạp nhanh chóng bị tiêu diệt.
Nhạc Trọng nhìn Kỷ Thanh Vũ nói:
- Đa tạ!
- Không cần khách khí. Nơi này giao cho tôi, anh đi tìm đi.
Kỷ Thanh Vũ lưu lại một câu, sau đó nhìn qua đám tang thi đang tiến lên.
Trần Dao điều khiển xe trường học đụng bay nhiều tang thi, thế nhưng mà vẫn không ngừng có tang thi lao tới chiếc xe trường học, Kỷ Thanh Vũ phải thanh lý tang thi chung quanh xe trường học, nếu không thì bọn họ sẽ bị tang thi vây quanh.
Nhạc Trọng đi vào siêu thị nhỏ và kêu lên:
- Bên trong có ai không? Có người thì lên tiếng đi!
Từ trong siêu thị kia truyền ra âm thanh kinh hỉ, nói:
- Có người, nơi này có người. Anh là người tới cứu tôi sao?
Nhạc Trọng lớn tiếng kêu lên:
- Trì Dương, anh có bên trong không? Tôi là Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng kêu lên hai tiếng nhưng không có ai lên tiếng đáp lời cả.
Không lâu cửa siêu thị nhỏ mở ra, bốn nam ba nữ từ trong đi ra ngoài.
Một nam sinh thập phần nhã nhặn măng theo mắt kính đi tới Nhạc Trọng hỏi:
- Anh tới cứu chúng tôi sao?
Nhạc Trọng nhìn qua bốn nam ba nữ này, nói:
- Thật có lỗi, làm các người thất vọng rồi, tôi tới đây tìm bạn là Trì Dương. Nếu như các vị muốn rời đi thì tôi sẽ mang các vị đi. Nhưng mà khi rời khỏi đây thì sau đó tất cả phải xem mọi người rồi. Bên ngoài đều là đám tang thi này, các người sống ở nơi này có nước uống và đồ ăn chèo chống, nếu như rời khỏi đây thì vấn đề thức ăn sẽ làm các người tức điên đấy.
Nhạc Trọng biết nếu muốn sống trong thế giới tận thế thì phải vô cùng cố hết sức, nếu mang theo mấy vướng víu thì chỉ chuyện quan tâm ăn uống của bọn họ cũng là chuyện quá khó khăn, càng đừng đề cập tiến hóa.
Nghe Nhạc Trọng nói tàn khốc như vậy thì bảy người lập tức hoảng loạn lên.
Đột nhiên có nữ sinh tóc ngắn nói ra.
- Em biết rõ Trì Dương ở nơi nào. Em sẽ nói cho anh biết, nhưng mà anh phải dẫn tôi theo.