Mười vạn tang thi cùng mấy ngàn tang thi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa còn là mười vạn tang thi có tổ chức.
Trong Đại Nham Trấn có đầu Z1 chỉ huy mấy ngàn tang thi đã làm Nhạc Trọng cảm thấy áp lực lớn lao, mười vạn đầu tang thi có tổ chức trở thành thi đàn thì có thể nghĩ.
Lộ Văn quệt mồm, bất mãn nói:
- Vì cái gì Kỷ Thanh Vũ có thể đi theo anh?
Nhạc Trọng xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn của Lộ Văn nói:
- Kỷ Thanh Vũ thực lực em cũng biêt rõ ràng, thân thủ của nàng trong tang thi có thể bảo vệ mình. Cho dù gặp được tình huống nguy cấp cũng có thể đào thoat. Nàng tự nhiên có thể đi với anh rồi.
Bản thân Kỷ Thanh Vũ tinh thông kiếm thuật, gia nhập dưới trương của Nhạc Trọng thì thập phần tích cực dẫn người đi sưu tìm vật tư, hơn nữa không ngừng chiến đấu cường hóa, trước mắt đã có xu thế được công nhận là cường giả thứ ba trong thế lực của Nhạc Trọng rồi.
- Ngủ đi.
Nhạc Trọng cúi đầu hôn lên trán của Lộ Văn cùng Quách Vũ, chợt nhắm mắt lại. Mặc dù có mỹ nhân như hoa trong ngực, hắn cũng không có quá nhiều tâm tư khác. Hắn phải giữ lại thể lực cùng tinh lực ứng đối chuyện có khả năng xảy ra trong tương lai.
Quách Vũ co rúc trong ngực Nhạc Trọng nhìn qua gương mặt của hắn, thầm nghĩ trong lòng:
- Thực lực! Nếu như mình có đầy đủ thực lực thì có thể kề vai chiến đấu với anh ấy rồi.
Sáng sớm hôm sau, hai chiến xa bộ binh, năm chiếc xe jeep Dongfeng vũ trang, một cỗ xe máy có trang bị hai cổ súng máy hạng nặng, bảy chiếc Đông Phong kilocalo, mười chiếc BMW, một cỗ xe dầu lớn, sáu chiếc xe buýt cải hoán chạy tới căn cứ của thành phố Lũng Hãi.
Nhìn thấy đoàn xe không lồ này, Tiểu Thanh bay lượn trên không trung, dùng ánh mắt lợi hại của nó có thể dễ dàng tìm kiếm địch nhân.
Lúc này Nhạc Trọng mang binh tới trợ giúp căn cứ thành phố Lũng Hãi, hắn cũng mang theo một nửa đạn dược trong xe theo. Thi đàn vượt qua mười vạn không phải quả hồng mềm, nếu như không có chuẩn bị sung túc thì có khả năng táng thân trong miệng tang thi.
Với tư cách điều kiện xuất binh của Nhạc Trọng, cửa thành căn cứ phía bắc giao cho Nhạc Trọng khống chế. Bộ đội của Nhạc Trọng có thể thuận lợi tiến vào trong căn cứ thành phố Lũng Hãi.
Nhưng mà khu vực phố Phượng Hoàng thì căn cứ phái trọng binh canh giữ, năm chiếc chiến xa bộ binh canh giữ, bao cát, lưới sắt, từng tốp binh sĩ trang bị tốt đang nhìn chằm chằm vào chỗ này. Khu vực bên ngoài phố Phượng Hoàng cũng vạch ra nơi đóng quân của Nhạc Trọng.
Căn cứ dựng phòng tuyến ngăn cản Nhạc Trọng mà thôi, nếu như thi đàn quy mô lớn tiến vào thì bọn họ tuyệt đối sẽ không cho Nhạc Trọng mang trọng binh tiến vào căn cứ.
Nhạc Trọng vừa xuống xe tìm được Trần Thạch Đầu trầm giọng hỏi:
- Tình huống trước mắt như thế nào rồi? Lập tức đem hướng đi của thi đàn báo cáo cho tôi biết nào.
Lúc này hai mắt Trần Thạch Đầu mang theo tơ mau, hiển nhiên đã có vài ngày ngủ không được ngon giấc, Nhạc Trọng vừa hỏi thì hắn nhanh chóng trả lời:
- Hướng di động của thi đàn chính là hướng căn cứ, nhưng mà tốc độ di chuyển của chúng vô cùng chậm chạp. Nếu như dựa vào tốc độ hiện tại mà tính thì ước chừng còn có mười ngày mới tới căn cứ này!
Nghe Trần Thạch Đầu nói thì Nhạc Trọng khẽ chau mày.
Huyện Thượng Lâm cách huyện Thanh Nguyên chỉ một trăm cây số, tốc độ di chuyển của tang thi thập phần chậm chạp, thế nhưng mà chúng có thể không hề gián đoạn di chuyển trong hai mươi bốn giờ, muốn dùng thời gian mười ngày tới căn cứ thì Nhạc Trọng có chút hoài nghi.
Nhạc Trọng nhìn qua Trần Thạch Đầu, trầm giọng hỏi:
- Người cường tráng còn sốt sóng chiêu mộ được bao nhiêu rồi?
Trần Thạch Đầu lập tức đáp:
- Bốn trăm tên thanh niên trai tráng!
Nghe nói thi đàn của huyện Thượng Lâm đang di chuyển tới nơi này, Trần Thạch Đầu đã quyết đoán chiêu mộ thanh niên trai tráng còn sông sót. Sau khi trải qua huấn luyện thì bọn họ chính là binh sĩ hiếu chiến.
Sau tận thế thì dù là nam nhân hay nữ nhân đều là tài nguyên đáng giá. Nữ nhân có thể sanh con, sinh sôi nảy nở tộc đàn. Mà nam nhân thì chính là chiến sĩ hiếu chiến, thế hệ tương lai sẽ do bọn họ gánh vách. Vì ứng phó tình cảnh quẫn bách hiện tại, Trần Thạch Đầu tự nhiên phải chiêu mộ nam tử cường tráng.
Nhạc Trọng hạ đạt ra lệnh:
- Anh lập tức tổ chức cho bọn họ ăn cơm, thay phiên huấn luyện. Trang bị đi tới chỗ Vương Song lĩnh.
Bốn trăm nam nhân tổ chức phân phát trang bị và huấn luyện thì đối phó với tang thi cũng là lực lượng không nhỏ.
Trần Thạch Đầu nói:
- Tôi hiểu! Buổi tối hôm nay có đặc biệt chuẩn bị yến hội, thành viên tham gia yến hội đều là thủ lĩnh các thế lực trong căn cứ. Lôi Thành bên kia phát lời mời, hy vọng ngài có thể tham gia. Nghe nói là thương nghị chuyện đối phó tang thi.
- Tôi biết rõ! Anh đi thông tri với bọn họ là tôi sẽ tới đúng giờ.
Nhạc Trọng đi vào bên người Tiểu Thanh, xoay người nhảy lên lưng của nó.
Tiểu Thanh lúc này so ra còn kém chim mẹ của nó, nhưng mà cũng là biến dị thú sãi cánh là mười lăm mét, chở người không thành vấn đề.
Nhạc Trọng vỗ lưng của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chợt vỗ cánh bay lên trời, bay về hướng huyện Thượng Lâm mà đi.
Trần Thạch Đầu có chút hâm mộ nhìn qua Nhạc Trọng cưỡi lên lưng của Tiểu Thanh, sau đó nhìn qua bốn trăm người mà mình chiêu mộ đi qua.
Trên một mảnh đất trống trải của dân tị nạn, bốn trăm người sống sót tay đang cầm một chén cháo loãng, một tay cầm một cái màn thầu đang ăn trưa.
Trần Thạch Đầu đi tới trước đám người còn sống sót này, lạnh lùng nói:
- Trong ba mươi giây phải ăn xong đồ vật trong tay các người, sau đó lập tức tập hợp.
Nghe Trần Thạch Đầu nói như vậy thì bốn trăm người lập tức ăn như điên màn thầu trong ta, cháo loãng cũng uống sạch, sau đó nhanh chóng tập hợp cùng một chỗ.
Thu phục kho lương tực vùng ngoại ô huyện Thượng Lâm thì đãi ngộ của người sống sót trong căn cứ không tôt lên bao nhiêu. Cháo loãng cứu tế chỉ hơi đặc hơn một chút. Kho lương thực ngoài huyện Thượng Lâm dự trữ vô cùng phong phú, cho dù bốn thành cũng đủ cho một vạn người ăn được hai năm. Nhưng mà sau khi tận thế thì đại bộ phận hạt giống không cách nào nảy mầm, cao tầng căn cứ vì chống cự lâu một chút, tự nhiên sẽ không khai phóng lương thực cho người sông sót ăn thả cửa. Hơn nữa cao tầng của căn cứ có chút suy tính không nói ra. Nếu để cho những người sông sót kia ăn no đủ sẽ không nghe theo khống chế.
Dưới suy tính như vậy, người sống sót trong căn cứ không được ăn no, mặc không đủ ấm. Trần Thạch Đầu cho những người sống sót kia đãi ngộ tốt hơn, bọn họ tự nhiên không buông tha cơ hội khó có được này.
Trần Thạch Đầu vung tay lên, một gã đội viên đem Đại Khảm Đao, tấm chắn tới, vứt trên mặt đất chồng chất thành tòa núi nhỏ.
Đem bốn trăm Đại Khảm Đao, bốn trăm mặt thuẫn thép, những trang bị này là do Đại Nham Trấn sản xuất ra. Đại Nham Trấn thì ngày đó theo Nhạc Trọng đoạt lại thị trấn, ngay sau đó sản xuất ra đủ loại vật tư chống lại tang thi, một khắc cũng không có ngừng.
Trần Thạch Đầu nói:
-Mỗi người các ngươi sẽ cầm lấy một đại đao và một cái thuẫn!
Những người sống sót kia cầm lấy đao và thuẫn lên, trong mắt hiện ra vẻ kinh nghi, nhưng mà vẫn đi lên cầm đao và tấm chắn lên.