Nghe Kiều Địch nói vậy thì Nhạc Trọng cũng hiểu trấn Ngả Đức Ni Á cùng đế quốc Tây Lỗ Tư có khoa học kỹ thuật chênh lệch khủng bố như vậy.
Hắn cũng hiểu hoàng đế đế quốc Tây Lỗ Tư tại sao phải làm vậy.
Trước tận thế địa cầu xem như mạt võ, tu luyện võ thuật, võ đạo thành công trở thành cao thủ cấp Tông Sư còn không sánh bằng cổ đại. Cũng không phải bởi vì người hiện đại không thông minh như người cổ đại, mà là tác dụng của võ thuật trong nền văn minh khoa học kỹ thuật quá nhỏ.
Một cao thủ từ nhỏ khổ luyện võ thuật hai mươi năm còn bị một tên côn đồ trải qua huấn luyện mấy tháng có súng trong tay tiêu diệt dễ dàng. Dưới tình huống như vậy người tu luyện võ thuật không có bỏ nhiều thời gian ra nghiên cứu. Mà ở cổ đại, người có võ công cao cường có thể chiến thắng một hồi chiến tranh quy mô nhỏ, trong tình huống này người người đều chuyên tu võ đạo.
Bởi vì như vậy cho nên hoàng đế đế quốc Tây Lỗ Tư mới cấm tiệt khoa học kỹ thuật ở các thành trấn. Nhưng mà khoa học kỹ thuật cường đại lại có tác dụng lớn trong chiến tranh, cấm vệ quân của hắn lại có được trang bị khoa học kỹ thuật rất cao, cho nên lúc này mới tạo thành hiện tượng không cần bằng như Nhạc Trong thấy.
Nhạc Trọng là người ngoài nên không có nghi vấn chính sách của đế quốc Tây Lỗ Tư, hắn nhếch miệng mỉm cười, không dây dưa đề tài này.
Mười hai chiến hạm to lớn bay trên không một cánh rừng, trong cánh rừng này có nhiều đại thụ cao cả trăm mét. Trong đó thậm chí có không ít cây cối cao hai ba ngàn mét.
Trong đại thụ xanh mát nối dài với nhau, dưới tán cây có vô số tiếng cự nhân gào thét.
- Ngay chỗ này. Nhạc Trọng, để tôi bắn nát đám rác rưởi cản đường này.
Kiều Địch mỉm cười, trực tiếp hạ lệnh vào trong đồng hồ.
- Lập tức chấp hành kế hoạch phá hủy.
- Lập tức chấp hành kế hoạch phá hủy.
...
Mệnh lệnh của Kiều Địch vừa ra thù chủ pháo đường kính ba mươi mét dưới bụng tàu hội tụ năng lượng, vô số phù văn sáng lên, nguồn năng lượng khổng lồ nằm ở miệng pháo.
Sau mười giây và hào quang trong chủ pháo lóe lên, một cột sáng hình trụ đường kính ba dặm bắn ra, bắn thẳng vào rừng rậm bên dưới.
Dưới cột sáng ba dặm này oanh kích, tất cả vật phẩm trong phạm vi này đều hóa khí. Trong rừng rậm lúc trước xuất hiện cái hố cực kỳ to lớn.
Nhạc Trọng có thể nhìn thấy ở biên giới của cái hố này có nhiều xương cốt nhân loại bị tàn phá.
Sau khi bắn một kích và trong soái hạm cực lớn có một trăm chiến sĩ mặc cơ giáp bay ra ngoài. Trong tay cấm vệ quân cầm pháo hạt binh sĩ tác chiến.
Những chiến sĩ cấm vệ quân này vừa xuất hiện trong chiến trường. Chợt cầm pháo hạt trong tay xạ kích vào rừng rậm bốn phía. Từng tia sáng bắn vào trong rừng và bắn chết không ít cự nhân..
Dưới công kích khiêu khích của dám chiến sĩ, đám cự nhân dưới đại thụ lập tức nổi giận, chúng điên cuồng gào thét xông qua phía này.
Trong mắt một cự nhân cao sáu mươi mét hiện ra hung quang, mở to cái miệng đầy máu của nó phun ra một đạo phong nhận phá toái hư không bắn thẳng lên bầu trời.
Phong nhận cực lớn này lập tức chém ngang lưng tên chiến sĩ đang mặc cơ giáp này, máu tươi và nội tạng rơi xuống đất.
Tuy những chiến sĩ cầm vệ quân này không ngừng tránh né nhưng cuối cùng vẫn có người bị phong nhận và hỏa cầu bắn trúng, hắn kêu thảm một tiếng sau đó bị hỏa diễm đốt thành tro tàn.
Những cự nhân này không những có thể cận chiến, hơn nữa trong bọn chúng có không ít cự nhân có thể đánh xa, đúng là cực kỳ hung tàn. Không bao lâu đã có hơn mười chiến sĩ tinh nhuệ vẫn lạc. Nếu như bọn họ ở gần đám cự nhân này chắc chắn đã bị giết sạch.
Kiều Địch nhanh chóng hạ đạt ra lệnh:
- Rút lui!
Dưới mệnh lệnh của Kiều Địch thì chiến sĩ tinh nhuệ này quay về, lập tức lui ra ngoài.
Những chiến sĩ cầm vệ quân này cực kỳ thông minh, bọn họ nhanh chóng di động và tránh né những cự nhân công kích từ xa.
Dưới đại thụ che chắn thì những cự nhân này lập tức đánh xa.
Những cự nhân này nổi giận lôi đình, điên cuồng cấm vệ quân trung ương điên cuồng đuổi theo.
Bộ phận cự nhân có được lực lượng công kích từ xa tập trung lại điên cuồng oanh kích chiến hạm trên cao.
Mười hai chiến hạm trên trời dưới mệnh lệnh của Kiều Địch đã mở vòng bảo hộ ra, vừa đánh vừa lui ra sau.
Trong soái hạm, Kiều Địch nhìn qua đám cự nhân bên dưới đầy kỳ quái.
- Kỳ quái! Tại sao đám cự nhân này yếu như vậy? Chúng dường như không có cường giả bát giai áp trận. Đã xảy ra chuyện gì? Nói như vậy trong hai bầy cự nhân ăn thịt người này tất nhiên sẽ có một đám cường giả bát giai áp trận. Tại sao không có con nào cả?
Kiều Địch thống soái đại quân đã từng nhiều lần giao chiến với cự nhân ăn thịt người, hắn thập phần tinh tường tình huống của đám cự nhân này, bây giờ nhìn qua tộc đàn này không có cường giả bát giai, trong lòng của hắn hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Nếu như trong tộc đàn cự nhân ăn thịt người có cường giả bát giai, đám cự nhân bát giai này đã đạp không bay lên oanh kích chiến hạm rồi.
Trong mắt Lệ Na hiện ra hào quang hiếu kỳ:
- Chuyện này có cái gì đó thật kỳ quái. Nếu như đám cự nhân ăn thịt người này không có cường giả bát giai, như vậy nhất định là cự nhân bát giai đã bị người ta tiêu diệt rồi. Nhạc Trọng, anh đã từng tiêu diệt một tộc đàn cự nhân ăn thịt người, anh đã tiêu diệt vài con cự nhân bát giai sao?
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Mười con!
Kiều Địch nghe vậy cũng hít khí lạnh, có chút thất thố truy vấn:
- Mười con! ! Đây là thật sao? Anh thật sự tiêu diệt cự nhân bát giai?
Cho dù Lệ Na bất động thanh sắc thì trong mắt cũng hiện ra hào quang kinh hãi.
Cường giả bát giai của nhân loại yếu hơn cường giả bát giai của các tộc khác nhiều lắm. Đây là nhận thức chung của rát nhiều chủng tộc trong Thiên Thần Đại Thế Giới. Đương nhiên cũng có cường giả bát giai của nhân loại dễ dàng đánh chết đám dị tộc bát giai, nhưng những cường giả đó đều là thiên tài yêu nghiệt hoặc là có bảo vật nghịch thiên.
Cho dù là cường giả bát giai yêu nghiệt, cũng có rất ít người có thể địch lại mười con, sau đó diệt sát mười con cự nhân.
Cường giả bát giai nhân loại có thể đồng thời tiêu diệt mười con cự nhân bát giai, tiền đồ bất khả hạn lượng, tương lai tuyệt đối sẽ trở thành cường giả cao cấp nhất của nhân loại, có tiềm lực tăng lên bán thần.
Bọn người Kiều Địch vốn cho rằng thực lực của Nhạc Trọng rất cao, nhưng mà hiện tại mới phát giác chính mình chỉ sợ vẫn xem nhẹ Nhạc Trọng.
- Đúng vậy!
Nhạc Trọng nhẹ nhàng cười cười, trực tiếp đứng lên và đi ra ngoài.
- Những cự nhân này đã rời khỏi rừng rậm, tôi sẽ tiêu diệt chúng.
Nhạc Trọng rời đi thì Lệ Na đột nhiên nhìn qua Kiều Địch hỏi:
- Có lẽ là thực. Hắn có thể dùng sức một mình tiêu diệt tộc đàn cự nhân lớn như vậy, chuyện này đã chứng minh thực lực của hắn mạnh mẽ. Hắn cũng không cần lừa gạt chúng ta.