Trong đó mười chiếc thân dài cao tới ngàn mét, dưới thân hạm có nhiều pháo hạt, không có chủ pháo. Mười chiếc chiến hạm không có chủ pháo bảo vệ chung quanh hai chiến hạm dài hai vạn thước, trọng bụng hạm khổng lồ cũng chỉ có một ổ chủ pháo. Mà chủ pháo có đường kính ba mươi mét, toàn thân có khắc phù văn huyền ảo, khảm nạm tinh hạch, mang cho người ta cảm giác áp bách.
Trong mười hai chiếc chiến hạm hình thuyền cục lớn này bay tới trấn Ngả Đức Ni Á. Tốc độ phi hành của chúng vượt qua tốc độ âm thanh ba lần, không bao lâu đã bay tới trên không trấn Ngả Đức Ni Á.
Từ trong chiến hạm cực lớn cửa khoang mở rộng ra, bỗng nhiên hàng trăm chiến binh mặc giáp mang theo pháo hạt binh sĩ trong tay hạ xuống.
Trong đó có một ít binh sĩ cầm pháo hạt bảo vệ quanh hai nam nữ trẻ tuổi mặc trang phục xinh đẹp cao quý, phía sau còn có ba mươi cao thủ mặc chiến giáp máy móc, đạp lên máy móc phi hành từ trên hạ xuống, khí chất tôn quý mang theo chút kiêu ngạo.
Nam tử trẻ tuổi có mái tóc vàng ngắn, dáng người thon dài, tướng mạo anh tuấn, ăn mặc lễ phục xinh đẹp, cực kỳ suất khí. Nữ tử trẻ tuổi thì dáng người gợi cảm, có áo choàng vàng kim chói mắt, da thịt trắng như tuyết, mắt to, mắt hai mí, bờ môi hơi dày, tướng mạo xinh đẹp tuyệt luân.
Trên bầu trời truyền ra âm thanh như lôi đình:
- Kiều Địch vương tử vĩ đại, Lệ Na công chúa tôn quý giá lâm.
Lời vừa dứt thì Duy Tây Ni thoáng cái từ trong phòng trưởng trấn lao ra ngoài, nhìn qua hai người trẻ tuồi trê trời thì trong mắt hiện ra thần thái mừng như điên, cúi đầu từ xa với hai người trên trời, cất cao giọng nói:
- Duy Tây Ni bái kiến vương tử, công chúa điện hạ tôn quý. Hai vị điện hạ có thể giá lâm trấn Ngả Đức Ni Á của chúng tôi, đây là vinh hạnh của trấn Ngả Đức Ni Á vinh. Đế quốc Tây Lỗ Tư vĩ đại vạn tuế! !
- Đế quốc Tây Lỗ Tư vạn tuế! !
- Đế quốc không có vứt bỏ chúng ta!
- Quá tốt, hoàng đế bệ hạ vĩ đại không bỏ chúng ta.
- Đế quốc Tây Lỗ Tư vĩ đại vạn tuế!
...
Nghe được giọng của Duy Tây Ni thì người sống sót trong trấn nhỏ nhìn qua vương tử và công chúa của đế quốc Tây Lỗ Tư xuất hiện thì trong mắt hiện ra cuồng nhiệt và hưng phấn.
Trong lúc nguy cấp tôn quý như vương tử cùng công chúa điện hạ giá lâm thì người trong Ngả Đức Ni Á đều hưng phấn không thôi, càng cung kính và sùng bái hoàng thất thêm một tầng.
Nhạc Trọng nhìn qua vương tử và công chúa của đế quốc Tây Lỗ Tư trên bầu trời thì trong mắt có hào quang khác thường.
- Đây là hoàng tộc đế quốc Tây Lỗ Tư sao? Tới đúng lúc.
Nhạc Trọng vốn định đi tới đế quốc Tây Lỗ Tư tìm kiếm hoàng đế, hỏi thăm trung tâm trao đổi của thế giới, nếu như có thể từ trong miệng Kiều Địch, Lệ Na có được tình báo kia, hắn cũng không cần phải đi đế đô.
Kiều Địch từ trên trời đáp xuống, chợt có chút cấp bách nhìn qua trưởng trấn Duy Tây Ni hỏi:
- Duy Tây Ni, anh hùng tiêu diệt đám cự nhân ăn thịt người kia đâu rồi?
Trong trấn Ngả Đức Ni Á này cũng có được thiết bị thông tin từ xa. Trên thực tế đế quốc Tây Lỗ Tư trang bị cho mỗi trấn một máy thông tin như thế, nhưng mà những trang bị này chỉ có quan viên và quý tộc lớn mới có thể sử dụng.
Kiều Địch lúc này biết rõ tất cả mọi chuyện trong trấn Ngả Đức Ni Á, bọn họ tới nơi đây chính là mời chào cao thủ có thể tiêu diệt cự nhân ăn thịt người.
Duy Tây Ni hơi sững sờ, trong nội tâm hơi khó xử, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Nhạc Trọng từ xa đi tới, trong mắt hiện ra thần sắc vui mừng, nhìn qua Nhạc Trọng và nói:
- Điện hạ, đây chính là anh hùng tiêu diệt cự nhân vây công trấn. Tên của anh ta là Nhạc Trọng.
Duy Tây Ni vừa nói dứt lời thì ánh mắt mọi người nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt rất nhiều người hiện ra sùng kính.
Mà trong mắt công chúa Lệ Na hiện ra nét hiếu kỳ, cẩn thận đánh giá Nhạc Trọng.
s
Cự nhân ăn thịt người nhất tộc chính là một trong những thiên địa của nhân loại, thực lực khủng bố tuyệt luân.
Hộ vệ Kiều Địch cùng Lệ Na chính là quân tinh nhuê của đế quốc Thần Thánh Tây Lỗ Tư, với tư cách cấm vệ quân tinh nhuệ của đế quốc Thần Thánh Tây Lỗ Tư cho nên những chiến sĩ này thường xuyên chinh chiến với dị tộc, bọn họ cũng đều biết sự khủng bố của cự nhân ăn thịt người, mỗi lần chúng xuất hiện đều có ngàn vạn chiến sĩ cấm vệ quân ngã xuống trong miệng của chúng.
Cấm vệ quân tinh nhuệ của đế quốc Thần Thánh Tây Lỗ Tư tinh mười lần kịch chiến với cự nhân ăn thịt người thì chín lần bại bọn họ chỉ có thể đối phó được cự nhân ăn thịt người không vượt qua ba vạn mà thôi, hơn nữa còn là tộc đàn không có cường giả cự nhân bát giai tọa trấn.
Hiện tại Nhạc Trọng dùng sức một mình đánh tan tộc đàn cự nhân ăn thịt người lớn như vậy, loại uy năng này cũng chỉ có hoàng đế đế quốc Thần Thánh Tây Lỗ Tư mới làm được.
Kiều Địch nhìn thấy Nhạc Trọng và con mắt sáng ngời, trực tiếp tiến lên thi lễ với Nhạc Trọng thật sâu:
- Xin chào, Nhạc Trọng, tôi là Kiều Địch, thật cao hứng khi gặp được anh ở đây, tôi đại biểu ba mươi vạn dân trấn Ngả Đức Ni Á này cảm tạ anh!
Nhìn thấy tư thái Kiều Địch chiêu hiền đãi sĩ thì trong mắt cấm vệ quân hiện ra nét tôn kính.
Hoàng đế đế quốc Thần Thánh Tây Lỗ Tư vẫn không chết, số lượng con cái của hắn vượt qua ba trăm người, trong đó có không ít kẻ ngang ngược, vụng về như heo, hảo sắc như mạng, là thùng cơm.
Mà như Kiều Địch biết chiêu hiền đãi sĩ, tao nhã, khí chất xuất chúng thì ít càng thêm ít, bởi vậy Kiều Địch trong đế quốc Thần Thánh Tây Lỗ Tư được rất nhiều người ủng hộ.
Nhạc Trọng nhìn thấy Kiều Địch nhiệt tình thì trong nội tâm cũng sinh ra hảo cảm với hắn.
- Xin chào, ta là Nhạc Trọng, thật cao hứng khi quen ngài!
Lệ Na cũng tiến lên một bước, phong tình vạn chủng nhìn qua Nhạc Trọng cười cười, nàng duỗi bàn tay trắng nõn đưa tới trước người Nhạc Trọng:
- Tôi là Lệ Na, Nhạc Trọng thật cao hứng khi gặp ngài!
Nhạc Trọng khách sáo cười cười, nhẹ nhàn nắm bàn tay mềm mại của Lệ Na sau đó buông ra.
- Công chúa điện hạ xinh đẹp, có thể quen cô là vinh hạnh của tôi!
Trong mắt Lệ Na có dị sắc hiện ra, nhìn qua Nhạc Trọng tươi cười vũ mị.
Kiều Địch thịnh tình mời:
- Nhạc Trọng! Chúng ta lên tàu chỉ huy nói đi.
Nhạc Trọng đồng ý:
- Tốt!
Một đạo hào quang truyền tống chiếu xuống người của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng bay vào trong chiến hạm.
Trong một đại sảnh xa hoa trong chiến hạm, Nhạc Trọng, Kiều Địch, Lệ Na ba người phân biệt ngồi ở trên ghế sa ***, các thiếu nữ mặc quân phục tướng mạo diễm lệ mang theo một mâm trái cây và đồ uống tới trước mặt ba người, sau đó nhanh chóng lui xuống.
Trong mắt Kiều Địch có dị quang hỏi:
- Nhạc Trọng, có phải anh tới từ thiên quốc thần thánh khoog?
Nhạc Trọng nhướng mày hỏi:
- Thiên quốc thần thánh? Đó là nơi nào?
Kiều Địch cùng Lệ Na nhìn qua và kinh ngạc, hiếu kỳ truy vấn:
- Nhạc Trọng, nếu anh không phải là người trong thiên quốc thần thánh, vậy anh tới từ nơi nào? Là đế quốc Đa Lôi Tây Ni hay là đế quốc Chiêm Mỗ Đốn?