Một tên phần tử vũ trang chạy thẳng tới chỗ xe Jeep quân dụng, bỗng nhiên một nữ nhân sống sót quần áo tả tơi lao thẳng tới người của hắn và ngã xuống.
Tên phần tử vũ trang kia lập tức giận dữ gầm lên.
- Mẹ kiếp, cút ngay cho tao! Bằng không lão tử bắn chết mày!
Nữ nhân tóc tai bù xù, quần áo tả tơi kia không ngừng dập đầu xuống, lúc này lui ra phía sau.
- Vâng! Dạ! Tôi lăn, tôi cút!
- Chờ một chút!
Tên phần tử vũ trang này nhìn qua nữ nhân tóc tai bù xù này trong nội tâm hơi động một chút, hắn bước lên phía trước, dùng sức nắm tóc của nữ nhân tóc tai bù xù này, dưới tóc hiện ra gương mặt vô cùng gợi cảm, lúc này tuy gương mặt nữ nhân bị đau đớn nên vặn vẹo, nhưng mà cũng khó che dấu được nét xinh xắn gợi cảm của mỹ nữ.
Trong mắt tên phần tử vũ trang này hiện ra nét hung tàn, cười lên như điên, hắn nắm tóc của nữ nhân này đi lên xe Jeep.
- Ha ha, không tệ, tao đúng là quá may mắn, lại có thể tìm được hàng tốt chỉ có lão đại mới có thể hưởng dụng này, không theo tao thì tao giết mày!s
Đúng lúc này một tiểu nữ hài tuổi chừng mười sáu lao tới, nhào qua ý đồ giật tay của tên phần tử vũ trang ra, lớn tiếng kêu khóc:
- Thả mẹ của tao ra! Thả mẹ của tao ra!
Tên phần tử vũ trang cười lạnh, trực tiếp thò tay kéo cả nữ hài tử này vào trong xe, hắn bắt luôn cả hai mẹ con các nàng:
- Ha ha, vận khí của tao không tệ, vừa đi ra đã gặp được một lớn một nhỏ.
Tuy hai nữ nhân dốc sức giãy dụa, thế nhưng mà các nàng chỉ là người bình thường mà thôi, làm sao có thể thoát ra khỏi tay của thần chiến sĩ nhị giai cơ chứ.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện khe nứt không gian, Nhạc Trọng bước ra khỏi khe nứt không gian, vừa vặn trông thấy cảnh tên phần tử vũ trang bắt lấy hai nữ nhân, hắn khẽ chau mày, duỗi ngón tay điều động thiên địa nguyên khí trực tiếp đánh vào thân thể của tên phần tử vũ trang này, tên phần tử vũ trang lập tức phun máu tươi, rút lui vài bước, co quắp té trên mặt đất.
Một tên phần tử vũ trang khác thấy cảnh này thì biến sắc, quát to lên.
- Nổ súng, giết nó!
Trong xe Jeep có vài tên phần tử vũ trang lao ra ngoài, đám phần tử vũ trang này cầm súng trường trực tiếp bắn quét qua phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhướng mày, tâm niệm khẽ động và từng dạo bình chướng nguyên khí hiện ra, những viên đạn này vừa bay tới đã bị bình chướng nguyên khí ngăn cản ở bên ngoài.
- Quái vật!
- Trốn!
...
Nhìn thấy viên đạn súng trường bị ngăn cản ở bên ngoài bình chướng, những tên phần tử vũ trang này biến sắc, lập tức chạy đi.
- Đi chết đi!
Nhạc Trọng nhìn quét qua đám phần tử vũ trang không ngừng bỏ chạy, hàn quang trong mắt chớp động, tiện tay vỗ một cái và những viên đạn kia lập tức bay ngược về phía dưới.
Trong nháy mắt viên đạn súng trường lập tức bắn xuyên qua đầu của đám phần tử vũ trang, máu tươi văng khắp nơi, co quắp té trên mặt đất.
Nhìn thấy Nhạc Trọng giống như thần linh, trong một hô hấp đã diệt sát đám phần tử vũ trang kia, mỹ phụ thành thục ôm con gái của mình và trong mắt hiện ra nét sùng bái.
- Thật loạn! Xảy ra chuyện gì?
Cảm giác lực của sNhạc Trọng khuếch tán ra ngoài, tất cả mọi chuyện trong phạm vi mười dặm hiện ra, nơi này xảy ra hỗn loạn lớn cũng nằm trong cảm ứng của hắn, hắn cảm nhận được nhiều nhân loại đang bỏ chạy, số người bị tang thi giết còn ít hơn cả số người bị giẫm đạp lên nhau mà chết, cảnh này càng làm người sống sót sợ hãi hơn nhiều.
- Diệt!
Nhạc Trọng hư không một trảo, ba đạo nguyên khí hóa thành móng vuốt bắt lấy ba con S6 kia, tay của hắn bóp lại và đầu lâu của ba con S6 bị bóp nát, hóa thành từng đống huyết nhục rơi xuống đất.
- Đứng lại đi!
Nhạc Trọng nhìn qua năm ngàn người đang hỗn loạn, điên cuồng chạy trốn, tự chà đạp nhau thì nhướng mày, nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo uy thế của cường giả bát giai khuếch tán ra ngoài, trực tiếp bao phủ những người này vào trong.
Giọng của Nhạc Trọng ẩn chứa khí thế bát giai và ý chí học được từ cường giả cửu giai, giọng của hắn giống như sấm sét nổ vang giữa trời xuân, khiến cho đám người hỗn loạn giật mình tỉnh táo lại.
Nhân loại nghe được Nhạc Trọng gào lên thì ý nghĩ hỗn loạn bị người ta trùng kích một cái, bỗng nhiên dừng bước lại, dựa theo lệnh của Nhạc Trọng đứng lại.
Ở trên bầu trời Nhạc Trọng vừa ra lệnh thì năm ngàn người dừng bước, cảnh này giống như quân sĩ nghe lệnh của thượng cấp thì hành động đều nhịp.
Ngụy lão đại cưỡi xe Jeep cũng bị âm thanh như sấm này làm run lên, thân thể cơ hồ chán động, trong sát na hắn khôi phục thần trí thì gương mặt tái nhợt:
- Kẻ này thật khủng khiếp, đáng chết, trong khựa còn có cường giả đỉnh cấp như vậy sao? Đúng là quá biến thái, quá yêu nghiệt, nhân loại làm sao có thể mạnh như vậy chứ? Nếu như mình bị hắn bắt lấy thì chỉ có đường chết, chạy mau!
Nhạc Trọng xuất hiện và gầm lên giận dữ, Ngụy lão đại lúc này cảm thấy tâm thần uể oải, chỉ biết điều khiển xe Jeep điên cuồng chạy trốn, Nhạc Trọng còn cách Ngụy lão đại mấy cây số, Ngụy lão đại chỉ mong có thể tránh xa Nhạc Trọng để thoát chết.
Nhạc Trọng nhìn quét qua hướng Ngụy lão đại đang chạy chối chết, lạnh lùng nói ra:
- Còn muốn chạy trốn? Đúng là không biết sống chết, đứng lại cho tao!
Nhạc Trọng niệm động một cái và thiên địa nguyên khí khổng lồ lập tức cuốn qua phía Ngụy lão đại bên này, trực tiếp nhiếp lấy hơn hai mươi chiếc xe Jeep đang chạy kia, cầm chúng bay lên trời và hạ xuống trước mặt.
- Thật là lợi hại!
Nhìn thấy một màn thần dị này, tất cả nhân loại còn sống sót biến sắc, trong lòng cùng hiện ra suy nghĩ chung.
Nhạc Trọng nhìn quét qua đám phần tử vũ trang đang ngồi trong xe Jeep và sắc mặt lạnh như băng, ra lệnh.
- Xuất hiện đi!
Tuy Nhạc Trọng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn hiểu rõ một điểm chính là đám phần tử vũ trang bỏ mọi người chạy trốn một mình chắc chắn chẳng phải kẻ tốt.
Nghe được Nhạc Trọng ra lệnh thì đám phần tử vũ trang biến sắc, cuối cùng nhất lựa chọn thành thành thật thật đi ra khỏi xe Jeep.
Trong các xe Jeep trừ đám phần tử vũ trang ra cũng có không ít nữ nhân, những nữ nhân này tư sắc không tệ lắm, nhưng mà trong mắt các nàng đầy hoảng sợ, trầm mặc không nói.
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua đám người này.
- Thủ lĩnh là thằng nào?
Những phần tử vũ trang này trầm mặc, nhưng mà ánh mắt của bọn họ đều nhìn qua Ngụy lão đại.
Ngụy lão đại bất đắc dĩ đi ra khỏi đám người, mang theo nụ cười nịnh nọt, nói:
- Vị đại ca này, tôi là Ngụy Thịnh, là đám này có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đại ca không biết xưng hô thế nào?
Sát cơ trong mắt Nhạc Trọng lóe lên.
- Tao là Nhạc Trọng, là mày hạ lệnh trục xuất những người này ra khỏi căn cứ ngầm đúng không?
Ngụy Thịnh liên tục khoát tay, vội vàng giải thích:
- Không phải tôi! Không phải tôi ra lệnh trục xuất những người này ra khỏi căn cứ dưới đất, là một ít phản đồ trong số chúng tôi ra lệnh đấy, tôi không biết chuyện những người này bị trục xuất ra ngoài, thời điểm tôi biết được thì đã muộn, bọn họ đã bị trục xuất khỏi căn cứ dưới đất, mà đằng sau còn có tang thi tiến hóa đuổi giết, dưới tình huống xấu hổ như vậy nên tôi trốn đi, tôi thừa nhận tôi không làm được nhiều, tôi ở đây xin lỗi mọi người.