Nghe Triệu Chân nói như vậy thì nội tâm mọi người chấn động, thế nhưng mà vừa nghĩ tới vật lộn với đám tang thi này thì tất cả mọi người trầm mặc. Cận chiến là một chuyện quá mức hung hiểm, chỉ cần bị tang thi vạch phá chút da thì bọn họ sẽ chết ngay. Chuyện đó và võng du khác nhau đấy, nhân mạng chỉ có một, chết là không còn cơ hội nữa, sẽ không có chuyện phục sinh.
- Trở về đi!
Triệu Chân do dự hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói với bốn người còn lại, đồng thời đi vào trong phòng tài vụ. Mặc dù biết rõ phương pháp trở nên mạnh mẽ, thế nhưng mà đó là lấy mạng của mình đi đánh bạc, Triệu Chân còn không có chuẩn bị tâm lý làm như vậy.
Bốn người khác do dự một chút vẫn đi theo trở về phòng tài vụ. Nếu như không bị bức tới nước đường cung, không có mấy người nào nguyện ý nguy hiểm tính mạng đi đánh bạc tính mạng của mình.
Vừa rời khỏi phòng tài vụ thì, Nhạc Trọng đã toàn lực chạy nhanh quay về, chạy thẳng về hướng ký túc xá nữ sinh.
Từng thi đàn đang từ từ tụ tập bên ngoài ký túc xá nữ sinh.
Nhạc Trọng cầm lấy Phảng Chế Đường Đao đột nhập vào trong thi đàn, mặc dù hắn không có học tập qua hệ thống võ thuật, thế nhưng mà nhanh nhẹn, lực lượng cường hóa làm cho lực lượng và tốc độ của hắn vượt qua thường nhân rất nhiều, không có tang thi nào có thể chống đỡ qua một lát.
Sau khi được Bạch Cốt trợ giúp, Nhạc Trọng chém giết bảy đầu tang thi, đột phá thi đàn vây quanh đi vào ký túc xá nữ sinh.
Nhạc Trọng dọc theo dây thừng nhanh chóng quay về ký túc xá nữ sinh.
- Nhạc Trọng, anh đã trở về!
Nhìn thấy Nhạc Trọng trở về, Trương Tuyền gương mặt em bé đáng yêu lập tức đứng lên, trên mặt hiện ra bộ dáng vô cùng vui mừng.
Trừ Kỷ Thanh Vũ ra thì những nữ hài còn lại cũng buông lỏng nội tâm của mình. Thời gian Nhạc Trọng rời đi cũng không quá lâu, thế nhưng mà dưới thi đàn vây quanh uy hiếp thì các nàng không có một chút cảm giác an toàn nào cả. Lúc này thấy Nhạc Trọng đã đến thì nội tâm của các nàng rốt cuộc cũng buông lỏng một hơi.
Kỷ Thanh Vũ cũng nhìn thoáng qua Nhạc Trọng đi tới, dùng con ngươi đen trắng rõ ràng, ánh mắt kiều mỵ nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Chìa khóa xe đã lấy được chưa?
- Đến tay rồi.
Nhạc Trọng ngồi lên giường của một nữ sinh, lấy một chai nước ra uống.
Nhạc Trọng mặc dù chiến đấu trong thời gian ngắn nhưng mà vô cùng kịch liệt, sau đó là thời gian chạy nhanh không gián đoạn, thể lực của hắn cũng tiêu hao thật lớn.
- Đi thôi!
Thời điểm thể lực khôi phục tới 9 điểm thì Nhạc Trọng đứng lên, sau đó nhìn qua năm nữ sinh nói ra.
Nhạc Trọng nhìn qua bốn nữ sinh còn lại, nói:
- Vừa đến phía dưới thì bọn em phải đứng sau lưng tôi và Kỷ Thanh Vũ, không nên chạy loạn đấy, cũng không được xô đẩy, cũng không được chen chúc. Phải nói trước thế này, nếu như bọn em chạy loạn thì không ai cứu được bọn em đâu.
Ở bên ngoài số lượng thi đàn rất nhiều, nếu như những nữ hài này hoảng hốt chạy loạn, Nhạc Trọng cũng không cách nào cứu các nàng được.
- Biết rõ!
Bốn gã nữ hài đều nhu thuận gật gật đầu, cùng lúc này vô cùng nghe lời, nếu không nghe lời chỉ có con đường chết.
Sau khi nhắn nhủ hoàn tất, Nhạc Trọng dọc theo dây thừng nhanh chóng bò xuống dưới, rất nhanh đã xuống tới đất.
Trương Tuyền đi tới gần dây thừng kia nhìn qua phía dưới, do dự một chút, nàng cũng không phải nữ sinh ưa thích vận động, cho dù có dây thừng thì nàng không nhất định sẽ bò xuống dưới đâu.
- Trương Tuyền! Cô không xuống thì để tôi xuống, đừng chậm trễ thời gian!
Vương Phương đẩy Trương Tuyền qua một bên, nhanh chóng dọc theo dây thừng bò xuống phía dưới.
Mặc dù có chút lung la lung lay, Vương Phương vẫn cắn răng leo xuống phía dưới.
Kế tiếp là Trần Dao cũng thập phần nhanh nhẹn bò xuống sợi dây thừng, so với Vương Phương còn muốn thuận lợi hơn.
- Không tệ!
Nhạc Trọng khen một câu, có rất ít nữ hài tử có thể nhanh nhẹn bò xuống dây thừng như vậy. Trần Dao cho người ta cảm giác chính là loại yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, thật không ngờ nàng bò xuống lại nhanh nhẹn như vậy.
Trần Dao nhìn qua Nhạc Trọng tự tin cười nói:
- Đừng nhìn em như vậy, kỳ thật em là loại hình mỹ nữ ưa thích vận động đấy. Đương nhiên còn không sánh bằng Thanh Vũ được.
Nhạc Trọng cười cười, cũng không nói thêm gì.
Nữ sinh tóc ngắn tên là Thái Hiểu cũng rất nhanh từ sợi dây bò xuống đất.
Rốt cục lần này tới phiên Trương Tuyền, Trương Tuyền cắn răng một cái bắt lấy dây thừng, lung la lung lay bò xuống phía dưới.
Ở dưới mặt Vương Phương thúc giục nói:
- Nhanh lên! Trương Tuyền, còn một mình cô thôi đấy.
Mặc dù ký túc xá nữ sinh không còn nhiều tang thi, nhưng mà rời khỏi ký túc xá tương đương rời bạo lộ trong vòng vây tang thi, không nghĩ qua là bị tang thi vây quanh và chết đi
Bị Vương Phương thúc giục, trong nội tâm Trương Tuyền quýnh lên, bước chân bò xuống của nàng bị chợt, thân thể của nàng ngã xuống đất.
- Hết!
Cảm giác được tiếng gió chung quanh, Trương Tuyền mất hết can đảm, nếu té xuống không chết thì cũng gãy xương, khả năng sinh tồn hạ xuống cực thấp.
Đúng lúc này Nhạc Trọng bước tới nhanh như mũi tên, hết sức nhanh chóng ôm lấy Trương Tuyền đang rơi xuống.
Hai người từ trên cao rơi xuốn nên sức nặng gần mấy trăm cân, mặc dù Nhạc Trọng trải qua cường hóa cũng cảm thấy trong ngực buồn bực nặng nề.
Trương Tuyền giãy dụa trong ngực của Nhạc Trọng ra ngoài, mang trên mặt có một tia ửng đỏ nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ:
- Nhạc Trọng! Cảm ơn anh cứu em!
Lúc này Vương Phương ở bên cạnh nhìn qua màn này có chút ghen ghét.
- Cô gái nhỏ này đúng là có tâm kế.
Sau khi bốn nữ hài đi xuống dưới, Kỷ Thanh Vũ mới hết sức nhanh chóng từ trên dây thừng bò xuống đất.
Thời điểm năm người Nhạc Trọng chuẩn bị rời đi, đột nhiên cửa sổ tầng bốn có một nữ sinh thò đầu ra, hai tay giơ cao một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng có mực nước màu đen ghi: ‘SOS, cứu chúng tôi!’
- Làm sao bây giờ? Đi cứu các nàng sao?
Trương Tuyền nhìn Nhạc Trọng hỏi.
Bốn nữ hài khác cũng nhìn sang Nhạc Trọng như muốn hỏi. Trong tâm các nàng cũng thập phần xoắn xuýt, nếu như lựa chọn không cứu thì nội tâm các nàng bất an, nhưng mà hiện tại đi cứu những người còn sống kia thì mọi người cũng lâm vào nguy hiểm.
Nhạc Trọng lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:
- Không được, hiện tại chúng ta bảo vệ mình đã cố hết sức rồi, phải tìm kiếm nơi an ổn đã, nếu như có chỗ an ổn thì có thể đi cứu các nàng.
Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ phải bảo vệ bốn người Trần Dao các nàng tới chỗ xe trường học là vô cùn khó khăn rồi, nhiều người hơn nữa thì quá khó khăn.
- Các cô trước tiên ở lại chỗ này, chờ tôi có thừa lực mới có thể tới cứu các cô được. Trước đó các cô phải tự nghĩ biện pháp cứu lấy mình đã.
Nhạc Trọng nhìn qua nữ hài trên tầng bốn nói ra, sau đó nhìn qua đám người Kỷ Thanh Vũ nói ra một câu:
- Đi! Kỷ Thanh Vũ, tôi cùng Bạch Cốt sẽ tiên phong, những cá tạp sẽ giao cho cô đấy.
Nói xong Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt xung trận lao thẳng về phía trước, lao thẳng về hướng xe trường học.
- Đi mau!
Kỷ Thanh Vũ nhìn bốn nữ hài nói ra.
Ai cũng biết bây giờ là trong lúc nguy cấp, bốn gã nữ hài cũng theo sát sau lưng của Nhạc Trọng, tiến lên phía trước thật nhanh.
Kỷ Thanh Vũ thì lui tới tuần tra bên người của bốn nữ, bảo hộ bốn nữ hài được an toàn.