Sau khi thu phục Hà Bắc thì Nhạc Trọng đình chỉ tiến quân, phái binh khắp nơi tiêu diệt toàn bộ tang thi rải rác ở Hà Bắc, đồng thời tổ chức tìm kiếm được hơn bảy mươi vạn nhân loại ở các nơi của Hà Bắc, an bài công việc và cho tĩnh dưỡng.
Trước tận thế Hà Bắc tổng cộng có bảy ngàn vạn nhân khẩu, nhưng mà sau khi trải qua hai năm tận thế chỉ còn lại hơn bảy mươi vạn người sống sót, còn hơn 1% một chút mà thôi.
Thủ phủ Hà Bắc, trong gian phòng khách biệt thự, một nam tử trung niên tóc xanh mắt xám, thân mặc tây phục ngồi trước mặt Nhạc Trọng.
Tên nam tử trung niên nhìn qua Nhạc Trọng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Ngài khỏe chứ, Nhạc Trọng thủ lĩnh, ta là Sa Hoàng đế quốc quan ngoại giao liệt khắc chồng, rất vinh hạnh có thể nhìn thấy ngài.
Quan viên ngoại giao của Sa Hoàng đế quốc vốn là A Liệt Khắc Tạ, nhưng mà vận khí của A Liệt Khắc Tạ không tốt, lúc ngồi trong phi cơ ở Mông Cổ đã bị biến dị thú ở ngoại Mông Cổ tiến công và phá hủy phi cơ.
Sa Hoàng đế quốc qua môt thời gian ngắn mới có phản ứng, lần nữa phái vài tên quan ngoại giao thay thế đám quan viên ngoại giao đã chết trong miệng biến dị thú tới đây.
Cuối cùng nhất chỉ có Liệt Khắc Phu người này là chiến sĩ tam giai đỉnh phong mới đi tới Thiên Kinh, đi vào bên người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua Liệt Khắc Phu, vô cùng bén nhọn nói ra:
- Sa Hoàng đế quốc? Lần này các người tới muốn bồi thường chiến phí sao?
Sa Hoàng đế quốc bị Thiên Đường Thần Quốc châm ngòi liên hợp bốn lộ đại quân tấn công, nếu như Nhạc Trọng không có kịp thời chạy về thì chỉ sợ thế lực của hắn sáng tạo bị trọng thương. Hắn cũng không có hảo cảm với nước Nga này, đồng thời lo lắng Sa Hoàng đế quốc có khả năng trong nắm giữ nhiều vũ khí hạt nhân trong tay, hắn thật sự muốn xuất binh tiêu diệt Sa Hoàng đế quốc.
Nghe được Nhạc Trọng nói lời bén nhọn như vậy, sắc mặt Liệt Khắc Phu không thay đổi không siểm nịnh nói ra.
- Chúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì chuyện xảy ra trước kia. Nhưng mà hiểm lầm đó chính là vì Thiên Đường Thần Quốc, hoàng đế bệ hạ vĩ đại muốn vứt bỏ hiềm khích lúc trước kết thành minh hữu. Cộng đồng ứng phó Thiên Đường Thần Quốc và đại kiếp nạn của nhân loại sắp tới.
Nhạc Trọng lạnh lùng cười nói:
- Kết minh? Các người tình toán thật tốt. Một khi chúng ta kết thành minh hữu thì tù binh Sa Hoàng đế quốc có phải không ràng buộc trả lại cho các người không?
Một khi kết thành minh hữu thì Nhạc Trọng chắc chắn phải trả lại hơn một vạn quân tinh nhuệ về cho Sa Hoàng đế quốc.
Hơn nữa Sa Hoàng đế quốc sau khi kết minh với khựa sẽ có quyền yêu cầu tiếp tế vật tư. Bọn họ quả thực thông minh.
Liệt Khắc Phu vẫn dụ lợi nói:
- Nhạc Trọng đại nhân, quân viễn chinh vừa mới tiến vào đã bị đánh bại, ngài cũng không có bao nhiêu tổn thất. Mang tù binh trả lại cho chúng tôi, chúng tôi giúp các người thủ vững phương bắc, ngăn cản tang thi giúp các người chẳng phải tốt sao? Hơn nữa vì bồi thường tổn thất, Sa Hoàng đế quốc nguyện ý thừa nhận chủ quyền của các người.
- Lãnh thổ sao?
Nhạc Trọng nhẹ nhàng cười cười, cũng không có tâm động, hắn mắt ngưng tụ nhìn chằm chằm vào Liệt Khắc Phu nói:
- Muốn tôi trả tù binh cũng không phải là không được. Tôi muốn sáu mươi vạn dân chăn nuôi ở ngoại Mông Cổ của các người.
Tuy Sa Hoàng đế quốc đang đối mặt với thi đàn lộ ra có chút vô lực. Nhưng mà thực lực cực kỳ cường đại, đánh bại vô số thế lực ở Mông Cổ, bắt được sáu mươi vạn dân chăn nuôi ở đây. Nhạc Trọng nhìn mà thèm.
Liệt Khắc Phu biến sắc, nói:
- Chuyện này không có khả năng! ! Nhạc Trọng thủ lĩnh, những người này là dân của Sa Hoàng đế quốc. Xin ngài không nên nói chuyện này. Nếu như ngài có dị nghị về lãnh thổ thì có thể thương lượng.
Trong tận thế nhân mạng tiện như con kiến, căn bản không đáng tiền, trong thế lực nhỏ người sống sót bình thường không đáng tiền, là phế vật. Nhưng mà thế lực to lớn thì nhân khẩu chính là mấu chốt.
Lúc này cả Hà Bắc trải qua hai năm tận thế, Nhạc Trọng cũng chỉ tìm được hơn bảy mươi vạn nhân khẩu mà thôi. Muốn muốn cho tỉnh Hà Bắc khôi phục sinh cơ thì không biết phải di chuyển bao nhiêu nhân khẩu.
Về phần lãnh thổ Mông Cổ không có ý nghĩa gì cả.
Nhạc Trọng chém đinh chặt sắt nói:
- Không, tôi chỉ cần sáu mươi vạn nhân khẩu. Nếu như anh không thể làm chủ thì cứ nói lại với Sa Hoàng đi.
Liệt Khắc Phu trầm mặc một hồi nói:
- Nếu như cho các người sáu mươi vạn nhân khẩu, vậy có thể cho người của chúng tôi mang trang bị vũ khí về không? Chúng tôi cần một đám người có sức chiến đấu ngay lập tức.
Nhạc Trọng nói:
- Có thể! Trừ những tù binh kia ra chúng tôi cung cấp cho các người năm ngàn khẩu súng trường, ba mươi vạn viên đạn, hai trăm tấn lương thực. Đồng thời sau khi kết minh chúng tôi đồng ý giao dịch thương mại với các người. Các ngươi có thể dùng tinh hạch biến dị thú, da lông, huyết nhục đổi lấy lương thực, đạn dược, vũ khí của chúng tôi.
Nghe được Nhạc Trọng nói thì con mắt Liệt Khắc Phu sáng ngời, hắn không coi trọng vật tư Nhạc Trọng trợ cấp, hắn xem trọng chính là giao dịch thương mại. Như vậy bọn họ có thể lấy nhiều vật tư đổi lấy lương thực và vũ khí ngay lập tức.
Sa Hoàng đế quốc lúc này không khôi phục căn cứ công nghiệp, đạn dược trong tay tiêu hao rất khó đạt được bổ sung. Nếu như mua được đạn dược thì quá tốt.
Liệt Khắc Phu nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Việc này đang mang trọng đại, tôi phải thương lượng với Sa Hoàng mới được, xin ngài chờ đợi.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Xin cứ tự nhiên!
Liệt Khắc Phu thi lễ với Nhạc Trọng sau đó rời đi..
...
Một tháng về sau, vùng ngoại ô thủ đô Luân Đôn nước Anh.
Lúc này một chi tang thi khổng lồ đang tiến thẳng về phía quân đội Anh trang bị tận răng, có được rất nhiều xe tăng hạng nặng, xe tăng hạng nhẹ, chiến xa bộ binh, xe súng máy, trực thăng vũ trang và nhiều trang bị khác nhau.
Trên chiến trường tiếng súng đạn vang lên không dứt bên tai.
Từng viên đạn hỏa tiễn bắn ra như mưa vào trong đám tang thi.
Trên bầu trời cũng có nhiều máy bay ném bơm hạng nặng, vô số bơm như mưa trút thẳng vào trong đám tang thi, mặt đất xuât hiện nhiều đống hố to và xác tang thi la liệt.
Vô số tang thi cũng bị bom đạn xé thành mảnh nhỏ.
Một con L5 to lớn như tòa nhà bị nhiều bom đạn nổ tung trên người.
Oanh! Oanh!
Nương theo tiếng nổ khủng khiếp thì con L5 cũng chia nắm xẻ bảy, phần còn lại là tay chân cụt mà thôi.
Trên bầu trời cũng có vô số tang thi phi hành đang đối phó không quân của Anh, nhưng mà bị máy bay chiến đấu của Anh không ngừng tàn sát, cũng không cách nào tiếp cận máy bay ném bom được.
Tốc độ phi hành của tang thi phi hành còn nhanh hơn máy bay vận tải nhiều lắm nhưng lại chẳng phải là đối thủ của máy bay chiến đấu. Đối với quân Anh có được một trăm chiếc máy bay chiến đấu thì chúng chẳng phải đối thủ.
Trong chiến đấu này tang thi dùng thân thể ngạnh kháng với đạn dược, vô số tang thi bị quân Anh tấn công tan thành mây khói. Tổn thất của quân Anh cực nhỏ. Số ít tang thi miễn cưỡng xuyên qua phong tỏa cũng bị tinh nhuệ của quân Anh tiêu diệt ngay.