Nhạc Trọng cũng không có nhìn qua những tên vút súng bỏ chạy, hắn nhảy mấy lần là tới trước người của con L2, cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay hung hăng chém lên hông của con tang thi khổng lồ này.
Nương theo lấy âm thanh kim loại bị cắt chói tai vang lên, Nhạc Trọng dùng sức chém vào bên hông L2 cắt ra một khe hở nhỏ, mặc dù dùng lưc lượng cường hoành trải qua nhiều lần cường hóa của hắn và Phảng Chế Đường Đao sắc bén cũng chỉ có thể làm được như thế này, ngay cả xương cốt cũng không thấy.
Tầng chất sừng bên ngoài thân thể L2 giống như sắt thép khó có thể cắt ra được.
L2 nhìn thấy Nhạc Trọng là con kiến nhỏ lắc lư ở trước mặt của nó, huy động bàn tay lớn hung hăng đánh vào người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng lúc này nhanh nhẹn xa xa hơn L2, thân thể của hắn có chút hơi nghiêng, né qua một kích này của L2 và một đao chém lên các đốt ngón tay của L2.
Một đao chém rụng, Phảng Chế Đường Đao chém lên người của L2, đúng là bão tố gặp hỏa tinh, không cách nào chém đứt đốt ngón tay.
L2 phất tay vỗ một cái, đánh về phía Nhạc Trọng.
L2 khẽ động, Nhạc Trọng vừa sải bước ra đã tới trước người của L2, phát động kỹ năng ma viêm, trong tay phải của hắn có một đoàn hỏa diễm đỏ thẫm hiện ra.
Một chiêu của Nhạc Trọng chém lên đùi của L2, ma diễm màu đỏ hồng lúc này thiêu đốt đùi của L2, chợt điên cuồng thiêu đốt ra một cái động khổng lồ.
Nhạc Trọng vòng quanh đùi của L2 một vòng, đùi của L2 chợt bị ma diễm cắt ra thành hai đoạn.
Con L2 cũng mất đi cân đối, trùng trùng điệp điệp ngã nhào trên đất.
Nhạc Trọng lúc này đi lên phía trước một bước, một cước dẫm nát đầu của L2, ma diễm đỏ thẫm của hắn thiêu đốt đầu lâu của L2 thành tro bụi.
Đầu L2 vừa chết, một đoàn linh quang lớn chui vào trong cơ thể của Nhạc Trọng. Mà bên ngoài thi thể của L2 có một cuốn sách kỹ năng và một hộp báu màu xanh bay ra ngoài.
Nhạc Trọng nhanh chóng đem sách kỹ năng và hộp báu màu xanh thu vào trong ba lô của mình.
Tiêu diệt L2, Nhạc Trọng tức giận đưa mắt nhìn qua tiểu đội trưởng Tiếu Minh có đội viên bỏ chạy kia.
Lúc này đội viên vứt bỏ súng ống bỏ chạy của Tiếu Minh cũng đã bị đội viên lệ thuộc vào Nhạc Trọng bắt quay trở lại trước người của hắn,.
Một gã đội viên của Tiếu Minh nhìn thấy Nhạc Trọng, vẻ mặt sợ hãi quỳ trên mặt đất cần khẩn Nhạc Trọng:
- Thực xin lỗi! Nhạc đội! Tha tôi một mạng a! Tôi sau này nhất định sẽ anh dũng giết địch! ! Thỉnh cho phép tôi lấy công chuộc tội!
- Nhạc đội! ! Tha cho chúng tôi lần này đi! Chúng tôi sau này nhất định sẽ không tái phạm!
- Cầu ngài tha cho chúng tôi một mạng đi! Quái vật kia quá mạnh mẽ, chúng ta căn bản không phải đối thủ. Ở lại nơi đó cũng chỉ chịu chết mà thôi.
...
Đội viên bỏ chạy của Tiếu Minh lúc hoảng hốt đau khổ cần xin Nhạc Trọng tha mạng.
Tiếu Minh có chút hận nhìn qua những đội viên bỏ chạy lúc này, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc đội, nếu không thì cho bọn họ cơ hội nữa đi.
Nhạc Trọng nhìn qua tám gã đội viên của Tiếu Minh và lạnh lùng nói:
- Cho dù các người có lý do gì đều phạm tội chạy trốn trên chiến trường. Toàn bộ xử bắn tại chỗ!
Tiếu Minh nhịn không được khuyên:
- Nhạc đội! Bồi dưỡng một đội viên cũng không phải chuyện dễ dàng a!
Nếu như tám gã đội viên này của Tiếu Minh bị xử bắn, tiểu đội của hắn thoáng đã mất đi sức chiến đấu. Tuy tám gã đội viên lâm trận bỏ chạy đều là nam tử tráng niên, hơn nữa đối với súng ống cũng có hiểu biết. Nếu như lại chiêu mộ người mới, bắt đầu huấn luyện cũng phiền toái, muốn hình thành sức chiến đấu cần có thời gian.
Nhạc Trọng nhìn Tiếu Minh, lạnh lùng nói:
- Quân pháp vô tình. Nếu như không cách nào chấp hành nghiêm quân pháp, sau này cần quân pháp làm gì? Động thủ!
Nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì đội viên lệ thuộc Nhạc Trọng trực tiếp đem súng đặt lên đầu của những người bỏ trốn và bóp cò.
Nương theo tám tiếng súng vang lên, đội viên bỏ chạy của Tiếu Minh lúc này bị xử bắn tại chỗ.
Nhìn qua một màn này Tiếu Minh có chút không đành lòng quay đầu đi. Các đội viên chung quanh nhìn thấy một màn này thì rùng mình, cũng có nhận thức thật sâu với quân pháp.
Nhạc Trọng nhìn qua Tiếu Minh thản nhiên nói:
- Tiếu Minh chỉ huy bất lợi. Xóa bỏ chức đội trưởng tiểu đội năm. Toàn bộ tiểu đội năm quy về tiểu đội hai. Bản thân Tiếu Minh bị giáng xuống biên chế đội viên dự bị.
Vừa rồi Tiếu Minh phát hiện đầu L2 không thể địch lại thì nên hạ lệnh lui lại, hắn không có hạ lệnh lui lại đây cũng là một sai lầm không thể tha thứ.
Nhưng mà bản thân Tiếu Minh cũng là một chiến sĩ hợp cách, hắn huấn luyện khắc khổ nhất, có được thiên phú xạ kích mạnh nhất. Trước mắt đã có thể cách xa trăm mét bắn trúng hồng tâm bảy tám lần.
Trong lòng của Tiếu Minh có chút thất lạc, gật đầu đáp:
- Vâng!
Nhạc Trọng nhìn qua Tiếu Minh nói:
- Đi tới tiểu đội hai đưa tin, thanh lý tang thi.
- Vâng!
Tiếu Minh ứng một tiếng, chợt dẫn người đi tới chỗ tiểu đội hai đang chiến đấu.
Sau khi Kỷ Thanh Vũ thì tiểu đội hai lại do đại cẩu tử quản lý. Trong tay Nhạc Trọng cũng không có quá nhiều người tín nhiệm để lựa chọn.
Chủ lực của tang thi bị tiêu diệt, trong trấn chỉ còn lại tang thi vụn vặt cho nên không cách nào ngăn cản được tiểu đội tiêu diệt.
Một đội viên của tiểu đội Lưu Diễm lúc này chạy tới trước người Nhạc Trọng báo cáo:
- Nhạc đội! Phát hiện người sống sót! Đối phương muốn gặp ngài!
Nhạc Trọng hỏi:
- Đó là người nào?
Tên đội viên kia nói:
- Đối phương tự xưng là trưởng trấn Thạch Mã Trấn.
Nhạc Trọng nhìn qua đội viên kia nói ra:
- Mang theo tôi đi nhìn một chút.
Được tên chiến sĩ dẫn dắt, Nhạc Trọng đi vào một trang viên rộng rãi.
Chỉ thấy trong trang viên kia có bảy tên người sống sót bị bốn gã chiến sĩ đang giám thị.
Một gã bụng phệ giống như hoài thai mười hai tháng hét lên.
- Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người.
Những chiến sĩ kia lạnh lùng nhìn qua bảy người này.
- Ai muốn gặp tôi?
Nhạc Trọng đi đến trước người Ngụy Thành vả thản nhiên nói ra.
Ngụy Thành chỉ vào một nam tử trẻ tuổi tràn ngập ngạo khí nói:
- Tôi là trưởng trấn Thạch Mã Trấn Ngụy Thành. Vị này chính là con của Tiền bí thư thánh phố Lũng Hãi, chỉ cần các người có thể hộ tống chúng tôi tới căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hãi thì Tiền bí thư nhất định không quên ơn này của các người.
Nhạc Trọng nhìn qua tên nam tử trẻ tuổi kia.
Chỉ thấy tên nam tử trẻ tuổi kia vẻ mặt ngạo khí, trong ngực ôm hai nữ nhân xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, mặc dù có bốn gã chiến sĩ cầm súng vây quanh nhưng hăn vẫn cao ngạo nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Anh chính là thủ lĩnh của chi đội ngũ này? Tôi là Tiền Dịch Minh! Anh chỉ cần hộ tống tôi tới căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hãi thì cha của tôi nhất định sẽ cho anh làm đại quan.
- Bao cỏ!
Nhìn qua Tiền Dịch Minh đầy ngạo khí kia, hai chữ này hiện ra trong đầu của Nhạc Trọng.
Đúng lúc này hai gã chiến sĩ lại áp giải bốn nữ nhân xinh xao vàng vọt quần áo tả tơi đi tới, lớn nhỏ không đều.