"Ma đế không có gì đáng sợ, phía trước chỉ bất quá là tạo thế, nhị sư huynh tới chung kết hắn đi”.
"Tử Đế, nếu không thể thắng thì cũng phải ép Ma đế sử dụng toàn bộ thực lực”.
Chí Cao Tông đệ tử đều vì mà Tử Đế trợ uy, đối với việc có thể đánh đồng Ma đế với đại sư huynh bọn họ sớm đã rất khó chịu.
Tử Đế là một thanh niên thần tình lạnh nhạt, cả người bao phủ trong tử vong khí tức đáng sợ, trong toàn bộ Chí Cao Tông đệ tử cũng chỉ có Sang Đế là có thể coi thường tử vong khí tức của hắn mà thôi.
Bước ra khỏi quý khách phòng, Tử Đế đi về đài thi đấu số 7.
Trong nháy mắt Tử Đế đi ra khỏi phòng, cả khán phòng vang lên tiếng hô trợ uy như sấm, sơ bộ phỏng chừng một chút thì có ít nhất mấy trăm vạn người đang cùng thét to lên, số người còn nhiều hơn số người trợ uy cho Trương Hiểu Vũ đến hơn mười lần, mà bọn họ tuyệt đại bộ phận đều là người sống tại Thiên Thần Đại lục.
Lúc này, so sánh với đài thi đấu số 7, chín đài thi đấu khác đã không được người ta quan tâm mấy nữa, chín nghìn vạn người hai mắt gắt gao chăm chú nhìn vào đài thi đấu số 7.
Trương Hiểu Vũ đứng cách Tử Đế vài trăm thước biểu tình đạm nhiên, hắn cũng không nóng lòng động thủ, tựa hồ như đang chờ đợi đối phương làm tốt công tác chuẩn bị đã.
Từ trên người đối phương Tử Đế cảm thụ được một loại đại thế mênh mông như thiên địa, rộng lớn và sâu xa, bị cổ khí thế này áp chế, trong cơ thể hắn nguyên lực không chịu sự khống chế mà rung lên, hắc sắc trường phát phiêu vũ như tử vong hỏa diễm.
"Ma đế không hổ là Ma đế, chỉ là khí thế mà đã làm cho ta có phản ứng như thế, bất quá muốn thắng ta mà không nỗ lực trả trá thì không có khả năng”. Trên người Tử Đế hắc mang bắn ra, một cái hắc sắc hư ảnh như tử thần thoát thể mà ra đứng ở bên trái Tử Đế.
Tử Đế nghe vậy sắc mặt phát lạnh, hắn biết mình bị người ta khinh thị, loại cảm giác bị khinh thị này tựa hồ mấy trăm năm qua chưa từng thấy qua: “Nói ngông quá cẩn thận đứt đầu lưỡi đó”.
"Ngươi nên chuẩn bị cho tốt đi!" Trương Hiểu Vũ lơ đểnh cười cười nói.
Hừ lạnh một tiếng, hai tay Tử Đế đột ngột kết ấn, hư ảnh bên cạnh do nguyên lực hình thành cũng theo đó mà kết ấn, tốc độ của nó giống hệt bản thể giống như là soi gương vậy.
Thủ ấn quỷ dị phức tạp, không biết bao lâu sau, phía sau Tử Đế không gian toàn bộ tối đen lại nhưng không phải tối như đêm tối mà mà là hư vô hắc, màu đen của sinh tử kinh khủng, vô số hắc sắc khí lưu thê lương ở trong đó mà tàn sát bừa bãi, rung chuyển và bất an giống bách quỷ tề khốc: “Đó là Tử Đế chí cao áo nghĩa: Vô Gian Địa Ngục, Ma đế này xem ra cũng không dễ dàng đâu”. Diệt Đế nhìn có chút hả hê cười nói.
Bạch Đế châm chọc nói: "Hảo hảo nhìn là được, nói quá nhiều phế thoại đó”.
"Ngươi.. “. Diệt Đế đang muốn phản kích trở lại thì lại im bặt vì đại sư huynh Sang Đế đem ánh mắt hướng về phía hắn, cái loại uy thế không hiểu này làm cho hắn vội đem lời muốn nói ra nuốt xuống phía dưới, một chút tức giận cũng không dám.
Lạc Thi Thi ở trong phòng, tất cả mọi người đều ngừng thở, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào biến hóa trên đài thi đấu mà mồ hôi lạnh bất tri bất giác tuôn ra.
Tiểu Hỏa dô dô miệng, Tử Đế cường đại có chút ngoài dự liệu của hắn.
Mấy trăm vạn khán giả ủng hộ Tử Đế nỗ lực áp chế suy nghĩ muốn hô to trong đầu, bọn họ phải đợi đã, đợi nhất khắc Tử Đế đánh bại Ma đế mà hô lên.
Thủ ấn tuy rằng phức tạp nhưng cũng chỉ cần hai lần chớp mắt là đã hoàn thành rồi. Tử Đế âm trầm cười, hai tay kết ấn chậm rãi đẩy về hướng Trương Hiểu Vũ.
"Nghênh tiếp địa ngục tới đi! Vô Gian Địa Ngục!".
Hắc sắc tử vong ở trong không gian lan tràn, lấy mắt thường không thể nhận ra được tốc độ lan tràn, loáng thoáng mọi người nghe được tiếng tỏa liên thâm trầm từ xa lắc lư, tâm thần đều phảng phất như muốn rơi vào trong đó.
"Hiểu Vũ sao còn không phản kích chứ, cẩn thận bị thôn phệ đó”. Lạc Thi Thi tay phải nắm chặt tay Yêu Dạ, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Yêu Dạ cũng rất khẩn trương nên căn bản không lưu ý tới bàn tay đã bị Lạc Thi Thi nắm chặt đến trắng bệch ra.
Ngay lúc hắc ám tử vong dường như cửa địa ngục thôn phệ tất cả thì Trương Hiểu Vũ vốn đã rơi vào trong bóng tối rốt cục đã động thủ, đương nhiên, dưới Võ thánh Chiến thần không ai nhìn ra hắn đã động thủ ra sao bởi vì hắn đã sớm bị bao phủ trong thế giới gào khóc thảm thiết rồi.
"Phá!".
Nhẹ nhàng một chữ phun ra, tất cả mọi người ở đây đều nghe được. Hắc ám thế giới xuất hiện một cái khe lớn mà trong cái khe xuất hiện thân ảnh Trương Hiểu Vũ, nắm tay hắn đánh ra ngoài.
Hết thảy hắc ám, tiếng gào khóc thảm thiết dưới một quyền này đều yếu đuối như quyền đánh vào mặt gương vậy nhanh chóng sụp đổ xuống sau đó tại quyền thế kéo dài, hết thảy trong đài thi đấu số 7 đều bị phá hủy.
Lúc này trên mặt đất xuất hiện một cái thông đạo sâu vài trăm thước, rộng vài dặm, quyền kình biến thành thành bão táp một đường đấu đá lung tung, thế không thể đỡ nổi. Tử Đế và quang ảnh chỉ cản được trong chớp mắt công phu rồi ngay sau đó đã bị đánh văng ra nằm trên mặt đất sinh tử không biết.
Quyền kình giống một con cuồng long, sau khi va chạm vào lồng khí thì vẫn không ngừng lại mà không chút do dự phá tan nó sau đó vọt tới sát vách đài thi đấu bên cạnh mà phá vỡ..
Đến tối hậu, hết thảy các đài thi đấu khác đều bị đánh tan, rất nhiều tuyển thủ gần đó đều bị dư ba chấn động một chút mà lập tức hôn mê. Nhìn thấy cái thông đạo kéo dài mấy trăm dặm trên mặt đất kia, những tuyển thủ chưa bị ảnh hưởng đến đều như là thấy quỷ nhảy dựng lên.
Trong phòng, đám người Tiêu Linh há hốc mồm nhưng không phát ra thanh âm, bọn họ chẳng bao giờ nghĩ tới Ma đế Trương Hiểu Vũ đã cường đến loại trình độ biến thái này, không chỉ một quyền kết thúc bỉ tái mà ngay cả các tuyển thủ tại các khu vực thi đấu khác cũng bị ảnh hưởng.
Đồng dạng, trên khán phòng chín nghìn vạn khán giả hoạt kê ngơ ngác nhìn xuống phía dưới.
"Ta không phải mắt hoa đó chứ, Tử Đế đại danh đỉnh đỉnh ngay cả một quyền của Ma đế cũng tiếp không được?".
"Thảo nào được xưng là một trong tam đại đế, ta hiện tại có chút hối hận là không có mua Ma đế, tỷ lệ một ăn mười đó”.
"Đừng nóng vội, Nguyên Đế và Sang Đế còn chưa lên sân khấu mà?".
Diệt Đế nhìn cái thông đạo đáng sợ kia mà vô ý thức rụt cổ lại, trong lòng ý nghĩ muốn trả thù Trương Hiểu Vũ bất tri bất giác nhạt đi rất nhiều, thậm chí ở sâu trong nội tâm hắn còn có một tia sợ hãi.
Bạch Đế hít sâu một hơi, hắn không biết Trương Hiểu Vũ đã xuất toàn lực hay không thế nhưng quyền kình lớn như vậy mình trăm triệu lần đỡ không được, ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có.
Giữa sân, Trương Hiểu Vũ khẽ cười, một quyền kia hắn cũng không có muốn đánh chết đối phương nên chỉnh cho hơi trật đi một chút, bằng không đối phương muốn lưu lại toàn thi cũng khó.
"Số 3 Ma đế thắng, được năm điểm”.
Theo tiếng tuyên án của trọng tài, toàn bộ khán phòng đột nhiên ồ lên, dường như một đống thuốc nổ lớn bị châm lửa vậy, thanh âm chấn vạn dặm.
"Ma đế uy vũ, Ma đế uy vũ”.
Vô hình trung, cổ vũ đoàn của Trương Hiểu Vũ được mở rộng thêm mấy trăm vạn người, càng ngày càng nhiều khán giả gia nhập vào âm thanh ủng hộ này.
Trên ghế lãnh đạo, Chiến thần cung Thủ tịch trường lão chưa từng hài lòng như thế, hắn bỉu môi nói: "Hiểu Vũ hài tử này, cũng không biết thu liễm một chút nào, làm ra động tĩnh lớn như vậy làm gì chứ, kỳ thực chỉ cần vận dụng một chút thực lực là có thể giải quyết được sự tình rồi”.
Thái Nhất Môn Thủ tịch trường lão trái lại nhắm mắt, lúc này ra mặt không thể nghi ngờ gì là tự rước lấy nhục, Thủ tịch đệ tử môn phái mình ngay cả Tinh Đế cũng thắng không được.
Sắc mặt đồng dạng bất hảo còn có Chí Cao Tông Thủ tịch trường lão, vẻ mặt âm trầm.
"Lợi hại như vậy ư, quên đi, ta sẽ không tìm hắn gây phiền phức nữa”. Thải Linh há hốc mồm, mở miệng nói.
Trong một khắc này, tất cả mọi người đều nhận ra thực lực của Ma đế rồi, bọn họ rõ ràng, Ma đế không chỉ đánh bại Tử Đế mà ngay cả cái lồng khí do đê giai Võ thánh bố trí kia cũng bị đánh vỡ. Nếu như không phải cái lồng khí ngoài cùng là do trung giai Võ thánh bố trí thì sợ rằng trận bài danh này trở thành tai nạn lớn, chí ít sẽ có trên trăm vạn khán giả chết dưới một quyền này.