Thần Ma Cửu Biến

Chương 32: Sa mạc truy nã lệnh

Trước Sau

break
Một tuần sau. Trong một trấn nhỏ, Trương Hiểu Vũ cười khổ nhìn Bảng thông báo truy nã, mặt trên đúng là mình, tuy không thể so với chụp ảnh của kiếp trước nhưng giống như đúc, những điểm cơ bản đều phản ánh được, Trương Hiểu Vũ không cần đoán cũng biết người cung cấp tướng mạo mình là Hách Liên nhị tiểu thư.

“Sa mạc lệnh truy nã, Trương Hiểu Vũ, nam, tứ cấp võ sư, nhị cấp truy nã phạm, treo giải thưởng một ngàn lượng bạc, một quyển Nhân cấp tiểu thừa vũ kỹ !”

Nhị cấp truy nã phạm bình thường là cao thủ cấp bậc Đại võ sư, nếu Trương Hiểu Vũ không giết Công Dương Minh thì nhiều nhất chỉ là tam cấp truy nã phạm. Một ngàn lượng bạc có lẽ làm rất nhiều người coi thường nhưng Nhân cấp tiểu thừa vũ kỹ thì lại hấp dẫn rất nhiều Đại võ sư cao thủ, nếu bất hạnh thì nói không chừng có thể sẽ hấp dẫn một vị Võ vương cao thủ nữa. Chiêu này của Thần Sa phủ không thể nói là không cao minh.

Trừ bỏ Trương Hiểu Vũ ra, trên thông cáo còn có một người nữa bị truy nã bất quá so với Trương Hiểu Vũ thì ngưu hơn không biết bao nhiêu lần.

“Sa mạc lệnh truy nã, Huyết Đao, nam, nhất cấp Võ vương, nhất cấp truy nã phạm, treo giải thưởng năm ngàn lượng hoàng kim, một quyển Nhân cấp thượng thừa vũ kỹ !”

Năm ngàn lượng hoàng kim tương đương năm vạn lượng bạc, cho dù là Võ vương cường giả cũng động tâm huống chi còn có một quyển Nhân cấp thượng thừa vũ kỹ nữa, không biết vị Võ vương cường giả này giết người nào mà khiến cho Thần Sa phủ đại lực đuổi giết thế này.

“Cái gì, Trương Hiểu Vũ này thực lực bất quá là tứ cấp võ sư mà sao tiền thưởng lại một ngàn lượng, còn có Nhân cấp tiểu thừa vũ kỹ nữa”. Bên cạnh vài tên thợ săn nghi hoặc nghị luận.

“Theo ta được biết, Công Dương gia tộc đại thiếu gia chết trên tay người này nên tiền thưởng tự nhiên là cao rồi”. Một vị thợ săn áo xám không biết từ nơi nào có được tin tức, ngay cả bí ẩn này cũng rõ ràng.

Mấy tên thợ săn kia không tin nói:“Ngươi không nói giỡn chứ, một tứ cấp võ sư có thể đả bại Đại võ sư sao, đừng có nằm mộng?”

Thợ săn áo xám mặt ửng đỏ nói:“Quả thật là có việc này, đây là do một vị hảo huynh đệ của ta nói cho ta biết”.

Mọi người căn bản không tin lời hắn nói mà thương lượng việc tụ tập một đội nhân mã vây bắt Trương Hiểu Vũ, dù sao một vạn lượng bạc đối với bọn họ quả nhiên là rất hấp dẫn, huống chi còn có một quyển Nhân cấp tiểu thừa vũ kỹ nữa.

Đem hình ành kẻ bị truy nã thứ hai ghi tạc trong đầu, Trương Hiểu Vũ cúi thấp đầu rời đi.

Trên sa mạc, lúc này Trương Hiểu Vũ đang rút tay từ ngực một thợ săn ra, trên tay không dính một vết máu nào, tất cả vật bên ngoài đều bị quyền kình cách ly và chấn vỡ.

Đã là nhóm thứ ba vây giết hắn, Trương Hiểu Vũ lúc này hoàn toàn biết lệnh truy nã có tác dụng khủng bố cỡ nào, mặc kệ ngươi ở địa phương nào, khi nào thì đều có người nhận ra ngươi, thậm chí một số thợ săn là võ giả cũng không thiết sinh tử mà chỉ vì tiền.

Trong khoảng thời gian này, Phún hỏa tích dịch hỏa dần dần có biến đổi, trước kia hỏa diễm phun ra tựa như đại hình súng phun lửa phun ra hỏa diễm nhưng hiện tại đã có hơi hướng hình cầu, uy lực càng thêm tập trung.

Sau khi nuốt xong một giọt Hóa nguyên thủy, Trương Hiểu Vũ đã là võ sư đỉnh phong, nếu không phải bình chướng từ võ sư tiến giai lên Đại võ sư quá mạnh mẽ thì chỉ sợ sớm đã là nhất cấp Đại võ sư rồi. Trương Hiểu Vũ biết sau này khi tinh thần cảnh giới tăng lên thì hiệu quả Hóa nguyên thủy từng bước giảm đi.

Sau khi tiến vào đỉnh phong Võ sư, Hắc ma thủ tăng lên thêm một cấp bậc nữa, so với lúc trước thì độ cứng cùng lực công kích đều tăng lên gấp đôi. Hơn nữa theo thời gian, cùng với sự tăng lên về tu vi, thân hình Trương Hiểu Vũ nguyên bản có chút gầy yếu nay cao lớn hùng tráng hơn rất nhiều, cởi quần áo ra cả thân thể giống như cương kiêu thiết chú vậy, làm cho cơ thể hắn có thêm rất nhiều mị lực. Thân thể không chỉ cường tráng mà Trương Hiểu Vũ còn phát hiện ra, đao kiếm bình thường đã rất khó lưu lại ở trên người vết chém rất sâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể cắt đứt lớp da thôi.

Cái này tuyệt đối không phải là hiệu quả do Hắc ma thủ tạo thành, Hắc ma thủ có thể cường hóa cánh tay nhưng đối với thân thể thì sự ảnh hưởng cực kỳ bé nhỏ.

Ở cách Trương Hiểu Vũ một nơi rất xa, trong một cái tửu lâu trong một thôn trấn. “Lý Đức thiếu gia, ngươi thật sự muốn đuổi giết Trương Hiểu Vũ này”. Trong phòng, một thanh niên nhân mặc trang phục thợ săn màu đen, vẻ mặt kiên nghị mang theo thiết huyết cùng sắc bén. Giờ phút này, hạ nhân bên cạnh hắn đang dò hỏi.

Lý Đức mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói:“Lấy thực lực tứ cấp võ sư giết nhị cấp Đại võ sư là Công Dương Minh, người này tuyệt đối là một kình địch, hơn nữa tuổi tựa hồ không lớn, nhân tài như vậy đáng giá cho ta giết”.

Trung niên lo lắng nói:“Còn có một tháng cuối cùng là đợt lịch lãm của ngươi mãn kỳ, đến lúc đó lấy thực lực của ngươi, nhất định có thể lấy được bài danh không thấp tại ở Thiên la quốc tuổi trẻ đại tái, cần gì vì một tên truy nã phạm mà phí thời gian”.

“Không, ta không nghĩ như vậy, nếu tứ cấp Đại võ sư ta không giết nổi một tứ cấp võ sư thì có quay về cũng thế! Mạc sư phó, không cần khuyên ta”.

Trung niên cũng biết thiếu gia tính tình luôn luôn đều là như thế, từ đến Đôn Hoàng sa mạc làm thợ săn lấy tiền thưởng tính tình liền nói một không hai, chỉ sợ gia chủ trong nhà cũng không làm cho hắn thay đổi chủ ý.

“Ta muốn xem Trương Hiểu Vũ này có bao nhiêu bản sự”. Lý Đức là tứ cấp Đại võ sư nhưng làm thợ săn tiền thưởng, chuyện giết vượt cấp giết truy nã phạm là chuyện thường xuyên nhưng Trương Hiểu Vũ so với hắn càng thêm biến thái, dĩ nhiên là vượt cảnh giới giết người.

Tính ra Trương Hiểu Vũ từ Lâu Lan trấn rời đi ít nhất đã đi được hơn hai ngàn dặm rồi, đương nhiên, công của Phún hỏa tích dịch không thể không tính, không có nó thì Trương Hiểu Vũ phỏng chừng bây giờ còn mới đi được nửa đường.

Ngồi xếp bằng ở trên lưng Phún hỏa tích dịch Trương Hiểu Vũ mở bản đồ địa hình Đôn Hoàng sa mạc, mặt trên biểu hiện phải đi qua một cái thôn trấn cuối cùng, thôn trấn này chính là nơi giao giới giữa bắc bộ cùng nam bộ Đôn Hoàng sa mạc Hỗn loạn sơn lĩnh.

Hỗn loạn sơn lĩnh là một tòa sơn mạch to lớn duy nhất trong sa mạc, nó dài gần ngàn dặm, nam bắc rộng mấy trăm dặm. Bên trong chẳng những đầy các loại hoang thú mà còn có vô số thợ săn, đương nhiên như thế chưa thể xưng là hỗn loạn. Cái được xưng là hỗn loạn là vì tính đặc thù ở đây, nó cơ hồ trở thành khu vực hỗn loạn trong Đôn Hoàng sa mạc, trong sa mạc có rất nhiều truy nã phạm đào vong gặp rủi ro ở đây và cũng thành lập một quy tắc hung tàn nhất.

Ở bên trong Hỗn loạn sơn lĩnh không có gì ước thúc, có chỉ là một pháp tắc, thảo mộc pháp tắc, hay nói cách khác đó là nhược nhục cường thực.

Mặc dù nơi đây đầy huyết tinh cùng hỗn loạn nhưng ngày nào cũng có rất nhiều người tiến vào trong, thân phận họ không giống nhau, có đại ác truy nã phạm hay thợ săn dựa vào đi săn truy nã phạm khác mà lấy tiền thưởng và còn có võ giả tiến vào lịch lãm.

Trong Hỗn loạn sơn lĩnh trước đó không lâu truyền lưu một tin tức kinh người, Lôi minh cổ thành trong truyền thuyết nghe nói bị vùi lấp ở trong Hỗn loạn sơn lĩnh, bên trong chẳng những có vô số vàng bạc tài bảo mà còn có công pháp vũ kỹ do thành chủ Lôi minh cổ thành Lôi Ngạo lưu lại đến.

Lôi Ngạo là một vị Võ tông cường giả sáu trăm năm trước, công pháp tu luyện có thể tăng phúc tốc độ, là công pháp cấp trung thừa: Lôi thiểm bí quyết.

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc